Chung Nhạc có chút suy tư, nói:
- Chẳng lẽ là do đạo Thuần Dương Chi Long mà Bạch Thương Hải đã từng giúp ta tu thành kia?
Hắn nhìn ra Phi Yên Thần Hoàng có chút nghi hoặc, liền nói lại chuyện tình chính mình năm xưa đã từng cho Bạch Thương Hải mượn một đạo khí Thuần Dương để luyện hóa Âm Thần, cuối cùng nói:
- Đạo Thuần Dương Chi Long này đối ứng với Thuần Âm Xà Thần của hắn, khắc chế lẫn nhau, hẳn chính là nguyên nhân chân chính khiến cho ta có thể không bị Chú Linh của hắn khắc a?
- Không đúng! Không phải vậy!
Phi Yên Thần Hoàng lắc đầu, nói:
- Thuần Dương Chi Long quả thật là có thể khắc chế Thuần Âm Xà Thần, nhưng hai cái chính là không phân cao thấp, nhiều nhất cũng chỉ có thể bảo toàn bản thân ngươi mà thôi. Nhưng vừa rồi ta đã âm thầm nguyền rủa ngươi, vì sao ngay cả oán chú của ta cũng bị ngươi hất văng ra? Tu vi thực lực của Bạch Thương Hải năm xưa hẳn là rất thấp bé a? Thuần Dương Chi Long do hắn luyện ra sao có thể ngay cả oán chú của ta cũng khắc chế được?
Chung Nhạc có chút rợn cả tóc gáy:
- Vừa rồi ngươi đã nguyền rủa ta sao?
Trong lòng đám người Lục Thiên Vương cũng cực kỳ căng thẳng, vội vàng nói:
- Phi Yên, vị này chính là huynh trưởng kết bái của Vương gia nhà ta, không thể thương tổn hắn…
Phi Yên Thần Hoàng mỉm cười, nói:
- Ta biết! Ta cũng không có ác ý! Vừa rồi chỉ là phát hiện ra khí vận của hắn có chút quái dị, nghĩ muốn thử một lần, cũng không phải thật sự muốn nguyền rủa chết hắn. Bất quá, ta xem như cũng đã nhìn ra một tia manh mối, đoán được một chút nguyên nhân trong đó!
Ánh mắt nàng trong vắt, trên dưới quan sát Chung Nhạc, đột nhiên nói:
- Nếu ta đoán không sai, toàn bộ chủng tộc của ngươi hẳn là chỉ còn lại có một mình ngươi thôi a? Ngươi hẳn là tới từ một chủng tộc đã từng huy hoàng, cực thịnh một thời, vô cùng cường đại, khí vận hưng thịnh miên mang không dứt. Nhưng chủng tộc này hiện tại đã diệt tuyệt, chỉ còn lại một mình ngươi. Vì vậy, vận mệnh của toàn thể chủng tộc đều tụ tập ở trên người của ngươi, khí vận của toàn thể chủng tộc cũng tụ tập ở trên người của ngươi, cho nên mới khiến cho ngươi không bị Chú Linh của ta ảnh hưởng. Ta nói có đúng không?
Khóe mắt Chung Nhạc khẽ nhảy lên một cái, khàn giọng nói:
- Thật ra vẫn còn một người nữa, cũng không phải chỉ còn lại một mình ta…
Phi Yên Thần Hoàng thở phào nhẹ nhõm. Nữ tử này quả thật thông tuệ dị thường, có thể quan sát ra những thứ mà người bình thường không thể quan sát ra, nói:
- Quả nhiên là vậy! Xem ra, cũng không phải là Chú Linh của ta không có tác dụng, mà là trên người ngươi gánh vác vận mệnh khí vận của cả một chủng tộc, khí vận quá mạnh, cản trở oán chú của ta mà thôi!
Nàng nhất thời yên lòng, sau đó lại lộ ra hứng thú, hỏi:
- Ngươi tới từ chủng tộc nào vậy? Nói ta nghe một chút a! Chủng tộc có thể để cho ngươi có được khí vận lớn như vậy, năm xưa nhất định là không tầm thường a!
- Ngươi thật sự muốn biết sao?
Chung Nhạc lắc đầu, nói:
- Biết rồi đối với ngươi cũng sẽ không tốt, nói không chừng còn có thể khiến cho ngươi liên lụy vào trong đó nữa!
Phi Yên Thần Hoàng mặc dù nhìn như một nàng thôn nữ không tranh với đời, nhưng hiển nhiên là không chịu cô đơn, không muốn cả đời khổ cư ở nơi này. Nàng cười khanh khách, nói:
- Liên lụy vào trong đó thì có gì ghê gớm? Bản thân Chú Linh Thể chúng ta chính là vì chiến tranh mà sinh ra, không có chiến tranh, Chú Linh Thể chỉ là một cái Linh thể hoang phế. Nếu biết được thân phận của ngươi có thể nhấc lên một cuộc chiến tranh, ta cũng sẽ không cần lưu lại nơi này lẻ loi trơ trọi sinh hoạt qua ngày rồi. Hơn nữa, Chú Linh Thể chúng ta nghĩ muốn đạt tới thành tựu càng cao hơn, nhất định phải có chiến tranh, mới có thể đại triển tay chân. Bó tay bó chân, thành tựu cũng chỉ có thể dừng lại ở đây mà thôi!
Ánh mắt nàng tỏa sáng. Hiển nhiên, vị Tảo Bả Tinh Thần Hoàng này không cam lòng cả đời đều bị lưu vong ở chỗ này, cũng muốn đi ra ngoài xem một chút phồn hoa thế gian, thậm chí còn muốn kinh lịch từng tràng từng tràng chiến tranh tẩy lễ nữa.
Chung Nhạc hít mạnh một hơi thật dài, trầm giọng nói:
- Tổ tiên ta từng xuất hiện qua hai mươi ba triều Thiên Đế, thống trị Thời đại Địa Kỷ liên miên gần trăm vạn năm. Từng sản sinh ra vô số Thần kiệt, mở ra Lục Đạo, nhất thống Luân Hồi. Chủng tộc của ta chính là…
Phi Yên Thần Hoàng vừa nghe tới đó, sắc mặt đã kịch biến, tiếu dung soạt một tiếng trở nên tái nhợt, hai tay lập tức ôm lấy lỗ tai, gần như thét lên:
- Im miệng! Im miệng! Không được nói tiếp nữa! Không được nói ra cái tên đó! Ta không muốn nghe!
- Chủng tộc của ta chính là Phục Hy Thần Tộc!
Nhưng Chung Nhạc đã nói ra khỏi miệng, bình thản nói:
- Tám vạn năm trước, Phục Hy Thần Tộc gặp phải kịch biến, triệt để trầm luân, nhưng cũng không vì vậy mà biến mất, cuối cùng cũng sẽ ngóc đầu trở lại! Phi Yên Thần Hoàng, ngươi nghĩ muốn chiến tranh, nghĩ muốn không cô phụ Linh thể của chính mình, sở học cả đời của chính mình, ta toàn bộ đều có thể cho ngươi!
Sắc mặt hắn bình thản, nhẹ giọng nói:
- Ta có thể khiến cho ngươi kinh lịch từng tràng từng tràng chiến tranh hạo hãn trước giờ chưa từng có. Ta có thể để cho ngươi nhìn thấy máu tươi Thần Ma nhuộm đỏ phiến thiên địa vô biên vô tận này. Ta có thể để cho tài hoa cả đời ngươi không bị cô phụ!
Ngữ khí của hắn cũng cực kỳ bình tĩnh, nhưng một câu nói nhẹ nhàng thoải mái lại khiến cho người ta phảng phất như nhìn thấy một màn cảnh tượng thảm liệt huyết hải ngập trời, mai táng vô số Thần cốt Ma thi.
Phi Yên Thần Hoàng rùng mình một cái, hét lên một tiếng, bước nhanh như bay, điên cuồng bỏ chạy về phía xa xa, kêu lên:
- Ta không nghe thấy gì cả!
Ùm!
Nữ tử này ùm một tiếng nhảy thẳng vào trong hồ nước. Trong hồ nước vang lên một tiếng kêu sợ hãi. Bạch Thương Hải đang ở trong hồ tẩy trừ phân Long Điểu trên thân thể, lại thấy Phi Yên Thần Hoàng một đường chạy tới, nhảy thẳng xuống hồ. Hắn vội vội vàng vàng từ dưới nước đứng thẳng dậy, hai tay ôm lấy trước ngực mình, có chút kinh hoàng mờ mịt.
Chung Nhạc cười ha hả một tiếng, cất cao thanh âm, nói:
- Phi Yên Thần Hoàng, ngươi không phải nói, Chú Linh Thể các ngươi chính là vì chiến tranh mà sinh ra sao? Sao hiện tại lại chạy trối chết như vậy?
Phi Yên Thần Hoàng đang ở trong hồ nước tẩy rửa lỗ tai, tựa hồ là muốn tẩy rửa những lời nói vừa rồi của Chung Nhạc ra khỏi lỗ tai của chính mình. Nàng nghe hắn nói vậy, vừa giận vừa hận nói:
- Chú Linh Thể chúng ta quả thật là vì chiến tranh mà sinh ra. Bản thân ta cũng không ưa thích tịch mịch, nghĩ muốn kinh lịch những tràng chiến tranh trong truyền thuyết kia, đại triển hùng đồ, thi triển quyền cước, đạt tới cảnh giới càng cao hơn. Nhưng ta cũng không muốn chết a! Ta tình nguyện bị lưu vong ở nơi này, không chạy khỏi nơi này, cũng là vì ta không muốn chết! Mà biết được lai lịch của ngươi, bị ngươi liên lụy vào trong đó, ta nhất định sẽ chết!
Chung Nhạc nhất thời yên lặng, mỉm cười nói:
- Phi Yên Thần Hoàng cần gì không có lòng tin với ta như vậy?
Phi Yên Thần Hoàng cười lạnh một tiếng, nói:
- Ta nghe ngươi nói tổ tiên ngươi có hơn hai mươi triều Thiên Đế, liền biết không hay rồi! Có thể hủy diệt một Đại tộc như vậy, nhất định là tồn tại không tầm thường, liên lụy cực rộng. Địch nhân của ngươi cực mạnh, cũng rất nhiều, giống như sao trời trên không trung vậy! Đáng giận ta tự cho mình là rất cao, hết lần này tới lần khác lại muốn ngươi nói ra chính mình thuộc chủng tộc gì, hiện tại xem như là triệt để đắm mình rồi. Bất quá, ngươi đừng hòng nghĩ ta sẽ xuất sơn giúp ngươi. Ta tuyệt đối sẽ không tự tìm đường chết a!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Thần Hoàng nói quá lời rồi! Bo bo giữ mình chính là đạo lý này a! Nếu Phi Yên Thần Hoàng đã không muốn xuất sơn, ta tự nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng!
Phi Yên Thần Hoàng nhất thời yên lòng. Lúc này nàng mới chú ý tới Bạch Thương Hải cũng đang tắm rửa trong hồ, hơn nữa còn đang cách chính mình không xa, khuôn mặt không khỏi ửng đỏ, hét lên một tiếng, vội vàng leo lên bờ.
Nàng nhìn thấy Chung Nhạc giống như nhìn thấy Ôn Thần vậy, không muốn chạm mặt với hắn lần nào nữa, từ xa xa cách không nói:
- Chung Vương gia, nếu ngươi quả thật muốn thành sự, nhất định phải làm một việc!
Chung Nhạc biết rõ nàng là Chú Linh Thể, có rất nhiều kiến giải độc đáo, một số kiến giải nào đó chỉ sợ còn cao hơn đám người Lục Thiên Vương không ít, liền nghiêm mặt nói:
- Kính xin Phi Yên Thần Hoàng chỉ giáo!
- Chủng tộc các ngươi bị hủy diệt, khí vận của toàn bộ chủng tộc tụ tập hết lên trên người của ngươi. Bất quá, chủng tộc các ngươi còn sống sót tới hai người. Điều này chính là cực kỳ không xong. Khí vận của chủng tộc chia ra làm đôi, mỗi người đều có đại khí vận, nhưng mỗi người cũng đều có thiếu hụt!
Phi Yên Thần Hoàng từ xa xa nói:
- Phục Hy Thần Tộc bị hủy diệt, địch nhân nhất định là vô cùng lợi hại. Khí vận của chủng tộc các ngươi lại chia ra làm đôi, sao có thể là đối thủ của địch nhân?
Chung Nhạc khẽ nhíu mày, đã đoán được ý tưởng của nàng, hỏi:
- Ý của ngươi là…
- Giết chết tộc nhân còn lại của ngươi, độc hưởng khí vận!