Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1071: Thạch Cơ truy sát (2)




Thọ Thiên Vương rời đi.

Vân Sơn Giới Đế lập tức hạ lệnh cho Thượng Thiên Vương dẫn binh mã tới Thiên Giới đề phòng nghiêm ngặt, tránh Chung Nhạc trà trộn, lại cho Thượng Thiên Vương tọa trấn Nhạc Hầu phủ, đợi hắn chui đầu vào rọ.

Một vị Thần Tướng tới báo:

- Bệ hạ, vừa rồi Thạch Cơ nương nương tới, muốn gặp bệ hạ, nhưng thấy bệ hạ bận rộn nên nương nương đi rồi.

Vân Sơn Giới Đế không bận tâm, nói:

- Phục Hy thị Chung Nhạc trốn thoát, nàng ta còn có tâm trạng mà đi dạo, cũng không biết chia sẻ nỗi lo với ta.

- Thạch Cơ nương nương tới rồi!

Chung Nhạc vừa chữa xong đôi mắt cho Lục Thiên Vương, thạch nhãn trong hốc mắt Lục Thiên Vương trở về bình thường, tay chân cũng đã mọc ra, thần quang lấp loáng trong đôi mắt, nhìn ra xa, trầm giọng nói:

- Nữ tử đó tốc độ cực nhanh! Chung Vương Gia, Thạch Cơ nương nương tới khí thế hùng hồn, có lẽ chắc chắn sẽ chiến đấu, ngươi định tự giải quyết thế nào?

Chung Nhạc ngạc nhiên:

- Bà ta là bà ta, ta là ta, tại sao lại hỏi ta tự giải quyết thế nào?

Lục Thiên Vương cười:

- Ngươi đã cùng ngủ với khuê nữ nhà bà ta rồi, hai người sớm tối ân ái ở Thiên Giới, không che mắt được bọn ta đâu.

Bích Nga Ma Hoàng cười:

- Bọn ta cũng đâu có mù, việc các ngươi qua lại lẽ nào giấu được bọn ta? Từ lôi trạch trở về là các ngươi liền dính lấy mấy ngày.

Mười sáu người mù khác gật đầu lia lịa, cười hiểu ý.

Chung Nhạc hự một tiếng, nghĩ bụng:

- Xem ra về sau khi trời nhá nhem, không được quá ngông nghênh, phải phong ấn Tân Hỏa trước, sau đó phong ấn không gian, để tránh tai vách mạch rừng.

Tinh thần hắn dao động, các đạo đồ đằng văn bay vào trong mắt của các vị Thần Hoàng Ma Hoàng, hắn lại liền một lúc phá giải phong ấn trong mắt của mười bảy vị!

Cùng lúc đó trên không trung xuất hiện một luồng khí tức cường hãn vô biên, tốc độ nhanh tới kinh người, Chung Nhạc lén nhìn thì thấy thần quang chiếu rọi, bầu trời và núi non phía dưới đều được chiếu sáng đẹp như ngọc!

Thậm chí nước chảy cũng biến thành ngọc, từ từ lắng xuống, không chảy nữa, không gian cũng bị đông cứng như ngọc.

Hắn không nghĩ được nhiều, đồ đằng văn bay ra nhiều hơn, chui vào trong hai mắt nguyên thần của mười bảy vị Thần Hoàng Ma Hoàng, phá giải phong ấn nguyên thần cho họ.

Lục Thiên Vương như gặp đại địch, bay lên trời, vị Thiên Vương đó biến thành một đạo hồng quang bay thẳng về hướng Thạch Cơ nương nương, khí thế hùng hồn, hét lớn:

- Ta sẽ kéo dài chút thời gian cho các ngươi! Các ngươi đi trước, nếu ta sống được sẽ tìm các ngươi. Nếu ta chết thì sau này các ngươi hãy trả thù cho ta!

Uỳnh uỳnh!

Bầu trời chấn động ác liệt, từng mảng trời bằng ngọc vỡ ra, vỡ tan như tấm gương vậy. Mười bảy vị Thần Hoàng Ma Hoàng còn lại lúc này đã tới lúc quan trọng, từng đôi mắt dần hồi phúc, không kìm được hét lớn, cũng bay lên lao về phía Thạch Cơ nương nương.

Thiên Sơn Ma Hoàng cười lớn:

- Thiên Vân Thập Bát Hoàng có bao giờ bỏ trốn? Muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết!

- Vậy thì các ngươi đi chết hết đi!

Thạch Cơ nương nương cười khảy:

- Thời đỉnh thịnh của các ngươi cũng đều bại dưới tay ta, mấy trăm năm không tu hành, giờ thì càng không thể vùng dậy!

Mười chín đạo thân ảnh lao qua đan xen vào nhau, vô cùng kịch liệt, đột nhiên nhiều thân ảnh rơi xuống, Thiên Vân Thập Bát Hoàng cùng thổ huyết, bị Thạch Cơ nương nương đánh bay.

Vị nương nương này đang định hạ sát thủ thì đột nhiên cảnh giác, thấy một đạo thần quang đang bắn tới khiến bà ta giật mình, vội ra tay chống cự. Nhưng bị đạo thần quang đó đánh bay đi, lăn mấy vòng rồi đập vào một ngọn thánh sơn.

Ngọn thánh sơn đó cực kỳ hùng vĩ, thậm chí có nhật nguyệt vòng quanh, nhưng Thạch Cơ nương nương vẫn xuyên thủng ngọn thánh sơn đó, chui xuống đất.

Mặt đất uỳnh uỳnh vỡ ra, Thạch Cơ nương nương bay lên trời, y sam hỗn loạn, tóc tai bù rù, phun ra một ngụm máu, nhìn về hướng đạo thần quang kia, nộ khí xung thiên không thể kiềm chế.

Chung Nhạc đứng đó giơ cao Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, vừa rồi chính là tên tiểu tử đó dùng tấm gương kia chấn thương bà ta!

- Tiểu tử láo xược!

Thạch Cơ nương nương nghiến răng, tức quá hóa cười:

- Ngay nhạc mẫu ngươi cũng đánh?

Chung Nhạc kinh ngạc, kêu lên:

- Ngươi cũng biết rồi?

- Lão nương đâu phải đám mù kia?

Thạch Cơ nương nương nghiến răng:

- Sau khi ngươi về cô nương nhà ta ngày nào cũng chạy tới chỗ ngươi, mặt mày tươi rói xuân tình, hơn nữa còn không phải xử nữ nữa, không phải ngươi thì còn ai?

Chung Nhạc không nói nên lời, Thiên Vân Thập Bát Hoàng bay lên, Bích Nga Ma Hoàng cười khảy:

- Bọn ta cũng đều biết chuyện này. Vương gia nhà ta ngủ với con nhà ngươi, ngươi làm được gì? Ngủ với con ngươi còn đánh cả ngươi, ngươi làm được gì? Sau này vương gia nhà ta thành thân, có cần con nhà ngươi không vẫn khó nói. Cho dù có cần thì cũng chỉ làm lẽ mà thôi!

Mười bảy vị Thần Hoàng, Ma Hoàng đều đắc ý, nghĩ bụng:

- Bọn ta đối phó với nữ tử này trước kia đều bị thua thiệt, giờ cuối cùng cũng thắng được một lần. Chung Vương Gia giỏi lắm!

Chung Nhạc đầu to, nghĩ:

- Còn may chỉ họ biết, người khác không biết…Ừm, hình như Thượng Thiên Vương cũng biết rồi, còn có Tân Hỏa…