Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1048: Hộ Đạo Nhân




Lãnh tụ kế nhiệm của nhân tộc?

Thái Dương Thần của Tử Vi Tinh Vực?

Vị trưởng giả này rõ ràng là nhân tộc mà lại đảm nhiệm chức Thái Dương Thần của Tử Vi Tinh Vực? Thái Dương Thần của Tử Vi Tinh Vực địa vị chắc chắn không thấp kém!

Mà ở Tử Vi Tinh Vực, nhân tộc không những không có địa vị mà còn bị giám sát, thậm chí Ba La Giới Đế còn nói vị cao tầng nào đó của Tử Vi Tinh Vực rất đề phòng nhân tộc. Nếu xuất hiện nhân vật thiên tài chắc chăn sẽ giết hoặc giam cầm!

- Hắn thân là lãnh tụ kế nhiệm của nhân tộc, tiếp nhận vị trí của Nhân Hoàng, làm thế nào đảm nhiệm vị trí cao ở Tử Vi Tinh Vực?

Đây là nguyên nhân khiến Chung Nhạc kinh ngạc.

Khương Y Kỳ nhìn vẻ mặt hắn, cười nói:

- Ta có thể trở thành Thái Dương Thần của Tử Vi Tinh Vực chủ yếu là vì ta không phải nhân tộc thuần huyết. Thực ra ta tam tộc hỗn huyết, có huyết mạch của Trọng Lê, Lôi Trạch và nhân tộc, Phục Hy không cần phải nghi ngờ. Rất nhiều nhân tộc ở Tử Vi Tinh Vực đều chọn liên hôn với các thần tộc khác. Đây là sách lược của Nông Hoàng, ít nhiều có thể giữ được một phần nhân tài của nhân tộc.

Lão tộc trường cười:

- Chung lão đệ, vị đây là Khương Y Kỳ, cũng có chút liên quan với Lôi Trạch thị ta, là Nhân Tộc kế nhiệm Nông Hoàng đã chọn, Viêm Hoàng. Ngươi không cần phải lo lắng.

- Thì ra là vậy.

Chung Nhạc hiểu ra, xóa bỏ sự lo lắng.

Khương Y Kỳ có chút xúc động, đi qua đi lại, cười:

- Phục Hy, cuối cùng cũng có Phục Hy rồi. Hơn nữa còn có tư chất Đế Quân. Đây chính là dấu hiệu nhân tộc ta sắp phục hưng! Phục Hy, lão hủ có thể khẩn cầu ngươi một việc không?

Chung Nhạc nghiêm nghị:

- Mời nói.

Khương Y Kỳ khó lòng che giấu sự xúc động, nói:

- Thực không dám giấu, Nông Hoàng tuy chọn ta làm Nhân Hoàng kế nhiệm nhưng thực ra ta chỉ là sự lựa chọn trong thời kỳ quá độ, ta không bằng Nông Hoàng, thủ thành thì được nhưng không đủ khai thác. Nông Hoàng đã chọn được một vị truyền nhân, ở ngay Tổ Tinh! Vị truyền nhân này không tầm thường, Nông Hoàng đã kích phát Lôi Trạch huyết mạch của hắn, truyền công pháp của Lôi Trạch thị và Nông Hoàng. Người này có tên là Công Tôn Hiên Viên.

- Tổ thượng của hắn là huyết mạch Nông Hoàng. Nông Hoàng đưa con hắn tới Tổ Tinh sinh sôi nảy nở, sau đó tới đời Hiên Viên. Hiên Viên sinh ra anh minh thần vũ, sau này chắc chắn trở thành đại khí. Nông Hoàng định bồi dưỡng hắn như Thiên Đế tương lai của nhân tộc. Nhưng nhân tộc ta thế yếu, Tử Vi Tinh Vực và ba nghìn Lục Đạo Giới trấn áp nhân tộc ta bằng mọi cách, thiên tài nào cũng bị giết.

Khương Y Kỳ thở ra một hơi khí đục, nghiêm nghị nói:

- Nông Hoàng không còn sống được lâu nữa, mà ta cũng già rồi nên lão hủ muốn khẩn cầu Phục Hy ngươi hộ đạo cho Thiên Đế tương lai của nhân tộc, làm Hộ Đạo Nhân cho Công Tôn Hiên Viên. Với tư chất Đế Quân của ngươi, tương lai chắc chắn bảo vệ được hắn bình an, để hắn trưởng thành!

Chung Nhạc kinh ngạc, đột nhiên trong lòng có chút chua xót.

Cảm giác trong lòng hắn tự biết, hắn nỗ lực lâu như vậy, hết lần này đến lần khác liều mạng, đối mặt với biết bao cường địch, sài lang, đối mặt với kẻ tà ác tuyệt diệt Phục Hy thần tộc, phong ấn Phục Hy thần huyết. Hắn một mình chiến đấu, giành lấy tương lai huy hoàng cho nhân tộc, tìm đường phá giải phong ấn cho nhân tộc.

Phía trước đen tối, nguy hiểm trùng trùng, hắn chỉ có một ngọn đèn đồng rách nát, chỉ có một ngọn đèn yếu ớt.

Nhưng hắn đã bao giờ rút lui chưa?

Hắn khao khát được thừa nhận, được công nhận, được tán dương, yêu cầu của hắn không hề quá đáng.

Nhưng giờ, Nông Hoàng và Viêm Hoàng tương lai muốn hắn trở thành Hộ Đạo Nhân cho Công Tôn Hiên Viên, sự thất vọng trong lòng hắn có thể tưởng tượng được.

Đột nhiên Chung Nhạc tự cười mình, nghĩ bụng:

- Ta ghen tị với Hiên Viên sao? Đúng là càng sống càng không tiến bộ. Hiên Viên là một nửa đệ tử của ta, là vãn bối của ta, ta nhìn nó trưởng thành, trải đường cho nó, lẽ nào lại ghen tị với nó?

Hai hóa thân của hắn là Ba Tuần và Long Nhạc ở Tổ Tinh và Côn Luân, mục đích là gì?

Còn không phải bảo vệ sự an nguy cho nhân tộc, chăm sóc Hiên Viên, cho nó trưởng thành hay sao?

Đây chính là tâm ý của hắn.

Hơn nữa, Nông Hoàng yêu thích Hiên Viên, cho rằng hắn có thể trở thành Thiên Đế tương lai, nếu Hiên Viên thực sự trở thành Thiên Đế thì cũng là chuyện tốt, chỉ có lợi cho nhân tộc mà thôi!

Nghĩ tới đây sự chua xót trong lòng Chung Nhạc tiêu tan, nghiêm nghị nói:

- Viêm Hoàng yên tâm, sau này ta chắc chắn sẽ bảo vệ sự bình an cho Hiên Viên.

Khương Y Kỳ mừng rỡ, cười:

- Có câu nói này của Phục Hy thì ta yên tâm rồi! Ta không thể ở lại lâu, phải về báo hỷ cho Nông Hoàng ngay. Nông Hoàng nghe tin của ngươi chắc chắn sẽ vui lắm. Đúng rồi, Lôi Trạch Giới Đế là kẻ bất trung bất nghĩa, lúc này đã bố trí trăm vạn thiên binh thiên tướng bao vây Lôi Trạch Tinh Vực. Tất cả những ai ra khỏi Lôi Trạch đều bị bắt, ngươi có cách nào để rời khỏi đây không? Có cần ta dùng thủ đoạn giúp ngươi?

Chung Nhạc lắc đầu, cười:

- Viêm Hoàng yên tâm, nếu ta muốn đi thì chỉ trăm vạn thiên binh thiên tướng không giữ được ta.

Khương Y Kỳ bán tín bán nghi, đứng dậy cáo từ, nghĩ bụng:

- Hắn có lão tộc trưởng tương trợ chắc chắn sẽ thoát được ra ngoài, đúng là không cần ta lo lắng.

Chung Nhạc và lão tộc trưởng tiễn hắn, lão tộc trưởng thở dài, ánh mắt phức tạp, nói:

- Huyết mạch của ngươi thức tỉnh còn quá ít, dừng bước ở tầng bốn mươi tám. Nếu ngươi huyết mạch được thức tỉnh hoàn toàn chưa biết chừng sẽ giống thiếu nữ Phục Hy kia, đả thông Cổ Lôi Trạch Giới!

Chung Nhạc giật mình:

- Tư Mệnh đả thông Cổ Lôi Trạch Giới?

Lão tộc trưởng gật đầu:

- Nàng ta tài hoa tuyệt đại, hái được Tiên Thiên Lôi Trạch Đạo Quả, đáng tiếc lại là nữ, sát khí quá nặng.

Chung Nhạc bỗng nói:

- Tộc trưởng, có thể cho ta một cơ hội nữa không? Ta muốn qua một thời gian sẽ thử lại lần nữa.

Lão tộc trưởng không hiểu:

- Ngươi không định tu thành Nguyên Thần Thuần Dương để trở thành thần sao?

Chung Nhạc cười:

- Ta đã nhận ra điểm thiếu xót của mình, vì thế muốn tu luyện một thời gian rồi thành niên. Ta có tự tin, đợi khi ta quay lại chắc chắn có thể bước lên đỉnh của Cổ Lôi Trạch Giới, hái Đạo Quả!

Lão tộc trưởng cười:

- Ngươi có tham vọng như vậy là rất tốt. Vậy ta sẽ cho ngươi một cơ hội nữa. Nhưng ngươi phải càng nhanh càng tốt, ta cũng không còn nhiều thọ mệnh, có lẽ chỉ vài năm nữa là hồn về hư không. Lát nữa ta sẽ tìm cơ hội cho ngươi bình an rời khỏi Lôi Trạch Tinh Vực.

- Tộc trưởng không cần phải vậy, ta tự có cách rời khỏi đây.

Giao Thanh Đồ từ xa tiến lại, nôn nóng:

- Chung huynh, lúc nào thì tỉ thí đây?

Chung Nhạc cười:

- Không bằng tranh thủ bây giờ đi?

- Được!

Giao Thanh Đồ chiến ý hừng hực, cười lớn:

- Ta cũng muốn xem gần đây huynh tu luyện thế nào. Giờ cảnh giới của ta đã cao thêm một tầng, ta không tin huynh có thể thắng ta!

Hắn ngửa lên trời hô một tiếng lớn, khí tức đột nhiên trở nên cuồng dã, lắc mình biến thành Lôi Trạch thần long được bao quanh bởi lôi điện, cười:

- Từ khi vào lôi trạch, ta chăm chỉ khổ luyện, được truyền tuyệt học tổ truyền của Lôi Trạch thị, không phải kiểu luyện hoang dã như ngươi!

Chung Nhạc đứng tại đó, khí tức không thể hiện ra, vẫn như bình thường.

Giao Thanh Đồ lao vút tới, sấm sét lóe lên vang rền, hắn là thần, cảnh giới cao hơn Chung Nhạc một bậc, cộng với hắn tới Lôi Trạch Tinh Vực nhận được sự truyền thụ cao thâm hơn, tu luyện có hệ thống hơn, thậm chí nâng cao được huyết mạch Lôi Trạch của mình, đánh thức tổ huyết.

Lôi trạch với hắn cũng là thánh địa vô thượng, tu luyện ở đây mất ít sức mà hiệu quả cao!

Công kích của hắn đại khí hùng hồn, đầy dã tính, so sánh với các thần minh cũng là trình độ hàng đầu!

Chung Nhạc đứng yên mặc cho thần thông của hắn oanh kích. Uỳnh một tiếng, chiêu của Giao Thanh Đồ đánh lên người Chung Nhạc, Chung Nhạc không hề động đậy, nhưng đồ đằng văn trong công kích lại rắc rắc vỡ ra.

Giao Thanh Đồ kinh ngạc, hét dài một tiếng, dùng đồ đằng đại đạo, uy lực thần thông bạo tăng, lại tung một chiêu khác, Chung Nhạc vẫn không hề động đậy, chí có góc áo là hơi bay lên.

- Nhục thân của hắn sao có thể mạnh như vậy?

Giao Thanh Đồ thầm tuyệt vọng, hắn đã tế ra đại đạo đồ đằng mà chỉ làm tung góc áo của Chung Nhạc, mà còn là một bên góc áo, y sam không hề bị bay lên, thế này không phải là quá mạnh rồi chứ?

Phải làm sao mới đuổi kịp hắn?

Đột nhiên khóe miệng Chung Nhạc rỉ máu, sự tuyệt vọng trong lòng Giao Thanh Đồ biến mất, tự an ủi:

- Tuy hắn vẫn mạnh tới khó tin, nhưng cũng bị thương.

Chung Nhạc tiến lại, cười:

- Thanh Đồ huynh, không cần phải đấu nữa, chúng ta là bạn cũ, đã rất lâu không gặp nhau rồi, chi bằng nói chuyện vài hôm.

Giao Thanh Đồ cười ha hả:

- Ta cũng có ý đó.

Hai người uống rượu nói chuyện, bàn luận đạo pháp thần thông, mấy ngày sau Chung Nhạc cáo từ, rồi cũng từ biệt lão tộc trưởng. Các vị cường giả Lôi Trạch thị ra tiễn. Sâu trong lôi trạch cũng xuất hiện các loại dị tượng, là các vị Lôi Trạch thần long trên không trung, không ra gặp Chung Nhạc mà chỉ nhìn từ xa.

- Thiếu niên Phục Hy thị, chúng ta không có mặt mũi nào mà tiễn ngươi!

Tiếng của một vị lão long vọng lại, bi thương xen lẫn mong chờ:

- Ta đợi ở đây, tiễn biệt ngươi!

Tiếng long ngâm trầm bổng, giống như một khúc chiến ca cổ xưa, Chung Nhạc nghe đến xuất thần, hỏi:

- Tộc trưởng, họ là?

- Họ là mấy chục vị Phục Hy cuối cùng chuyển thế thành Lôi Trạch thị, vì không còn là Phục Hy thị nữa nên không còn mặt mũi gặp ngươi.

Lão tộc trưởng đáp.

Chung Nhạc khựng người, nhìn từ xa về hướng các lão long rồi thi lễ, sau đó tế ra cỗ bảo loan Bích Tà Thần Tích.

Giao Thanh Đồ nói lớn:

- Chung huynh, khóe miệng huynh chảy máu có phải là giả vờ không? Ngươi sợ tổn thương lòng tự tôn của ta nên cố tình cắn lưỡi đúng không?

- Huynh đoán xem.

Chung Nhạc cười ha ha rồi hét một tiếng, bốn con Bích Tà Tích kéo cỗ bảo loan lao đi, uỳnh một tiếng phá vỡ bức tường giữa hiện thực và địa ngục, vào trong không gian của địa ngục, biến mất.

Các vị cường giả Lôi Trạch thị nhìn hắn biến mất, lão tộc trưởng thở dài:

- Thì ra hắn từ địa ngục đi vòng qua hiện thực, chẳng trách mà hắn bảo có cách tránh được sự bao vây của thiên binh thiên tướng. Đúng là thiếu niên thông minh! Mong là ngươi có thể giúp Phục Hy phục hưng…

Sâu bên trong lôi trạch, tiếng long ngâm vẫn trầm bổng, chiến ca của Phục Hy dần dần lắng xuống.

Còn bên này, Khương Y Kỳ thông qua truyền tống trận của Lôi Trạch Tinh Vực, đi qua các tòa Lục Đạo Giới tới Ba La Lục Đạo Giới, sau đó tới truyền tống trận của Ba La Lục Đạo Giới quay về đường cũ, tiến về Tử Vi Tinh Vực.

Đường đi xa xôi, buộc phải mất bảy năm mới tới được Tử Vi Tinh Vực.

Con đường này Khương Y Kỳ đi ba năm, đột nhiên thấy một đạo ánh sáng truyền tống từ xa bắn tới. Tử quang vạn đạo vô cùng hoa lệ. Khương Y Kỳ đưa tay ấn một cái dừng ánh sáng truyền tống lại, tinh thần dao động tiếng cười vang lên

- Tử Quang sư huynh đang đi đâu vậy?

Người đang truyền tống vội dừng lại, cỗ bảo loan xa hoa, mỹ nữ bao quanh, Tử Quang Quân Vương dẫn đông đảo thần nữ từ xe đứng dậy, cười:

- Đế Quân lệnh cho ta hạ giới làm một việc nhỏ. Y Kỳ, ngươi từ đâu tới vậy?

- Thật xấu hổ, ta tới Lôi Trạch Lục Đạo Giới, định xin Lôi Trạch thị ban cho chút tổ huyết nâng cao chút tu vi, nhưng lại bị cự tuyệt.

Khương Y Kỳ cười.

Ánh mắt hai người lay động, tạm biệt nhau, Khương Y Kỳ tiếp tục tiến về Tử Vi Tinh Vực, nghĩ bụng:

- Hắn tới Lục Đạo Giới làm gì nhỉ?