Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1040: Đám sương quỷ dị




Trên Thiên Đình, tiếng hoan hô cổ vũ cho Ba Đích đế tử của đông đảo Thần Ma, luyện khí sĩ chìm dần, cuối cùng trở nên yên ắng, cả Thiên Đình yên tĩnh đến đáng sợ, không một âm thanh.

Không chỉ các Thần Ma, luyện khí sĩ của Ba La Lục Đạo Giới mà ngay cả Thiên Vương, Giới Đế cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Lặng như tờ!

Tất cả mọi người còn chưa tỉnh lại, nếu chiêu đầu tiên của Chung Nhạc thắng Ba Đích là vì Ba Đích khinh địch, thì chiêu thứ hai Ba Đích thua hoàn toàn, không có bất cứ lý do gì.

Đệ nhất luyện khí sĩ của ba nghìn Lục Đạo Giới, còn chưa ngồi vững thì đã bị đổi chủ, nhường cho một nhân tộc không chút danh tiếng.

Chung Nhạc đứng trên thuyền, vẻ mặt bình tĩnh không chút cảm xúc nhìn Thiên Đình rộng bao la của Ba La Lục Đạo Giới và các vị Giới Đế hùng vĩ.

Lúc này, những gương mặt Giới Đế đó gần như đã trở nên mơ hồ, không còn phân biệt được nữa.

- Hề hề, đệ nhất luyện khí sĩ của ba nghìn Lục Đạo Giới…

Đột nhiên trong số các Giới Đế có một giọng nói vang lên với đầy vẻ châm chọc.

Ba La Giới Đế vẻ mặt như mặt nước không chút gợn sóng, bình thản liếc nhìn về hướng phát ra tiếng nói, đột nhiên lên tiếng:

- Bản lĩnh cao! Chung tiểu hữu không cần phải lo lắng ta trả thù. Ngươi đánh bại con trai ta, nếu ta không thể khoan dung thì không phải sẽ bị thiên hạ cười nhạo sao? Ta vẫn còn chút khí lượng này chứ.

Hắn dứt lời, tất cả Thần Ma, luyện khí sĩ bao gồm cả Giới Đế đều thở phào, vừa rồi đúng là yên tĩnh đến đáng sợ, nếu Ba La Giới Đế ngượng quá hóa giận thì có lẽ lúc này Chung Nhạc đã thành đống thịt bầy nhầy rồi.

Thượng Thiên Vương gạt mồ hôi lạnh trên trán, hắn thực sự đã rất sợ. Chung Nhạc khiến Ba Đích thua hai lần, không chỉ tát mạnh vào mặt Ba Đích mà còn mất cả thể diện Ba La Giới Đế!

Mục đích của Ba La Giới Đế chính là cho Ba Đích đánh bại Chung Nhạc để giũ bỏ vết nhơ cho hắn, nhưng giờ không những không rửa sạch mà còn như khẳng định việc hắn ám toán Chung Nhạc để Chung Nhạc không tham gia tỉ thí được. Hơn nữa còn bị Chung Nhạc sỉ nhục trước mặt mọi người đến hai lần!

- Nếu là ta chắc chắn ta không thể nuốt nổi cục tức này, vẫn là Ba La Giới Đế rộng lượng, vẫn có thể bình tĩnh như vậy. Chẳng trách mà hắn là Giới Đế còn ta chỉ là một Thần Hoàng.

Thượng Thiên Vương thầm cảm thán, cúi ngươi với Ba La Giới Đế và các Vân Sơn Giới Đế, rồi xin lỗi Phúc Thiên Vương ở bên cạnh, sau đó giục Dư Bá Xuyên, Thạch Âm Cơ mấy người lên thuyền, không thể ở lại thêm khắc nào nữa, vội vàng cho đoàn thuyền đi ra khỏi Thiên Đình.

Ở lại thêm khắc nào là hắn cảm thấy đầu mình có nguy cơ rơi xuống thêm khắc đó, vẫn là rời khỏi đây mới yên tâm được.

Còn Phúc Thiên Vương đứng như trời trống ở đó, mồm há hốc, vẫn chưa tỉnh lại được.

- Cha, chúng ta bỏ chạy đi!

Thi Thiếp Nhi run rẩy, mặt tái mét:

- Chúng ta mau chạy thôi cha! Vừa rồi cha giong trống giương cờ tặng lễ hắn đã bị chư thần thấy cả, chắc chắn sẽ tới tai Giới Đế. Lần này Giới Đế tức không có chỗ xả, chắc chắn sẽ trị tội cha, chúng ta mau chạy trốn thôi!

Phúc Thiên Vương cũng mặt mày tái trắng, thầm hối hận, hối hận không nên đắc tội Chung Nhạc, sau đó là hối hận đã đắc tội Chung Nhạc rồi còn nịnh nọt lấy lòng hắn, giờ hành vi của hắn không qua mặt được Ba La Giới Đế.

- Chạy cái mông!

Phúc Thiên Vương môi run run, nước bọt bắn tung tóe:

- Chạy đi đâu được đây? Chạy đi đâu cũng không thoát được bàn tay của Giới Đế! Hơn nữa Giới Đế cũng không đến mức vì chuyện này mà giết ta, nhưng chắc chắn sẽ không tránh được tội. Các ngươi cứ sẵn sàng sau này chịu khổ với ta đi… Mẹ kiếp, tên nhân tộc này là Ôn Thần hay sao chứ?

Không lâu sau, Giới Đế và luyện khí sĩ của các Lục Đạo Giới khác rời đi. Ba La Giới Đế truyền chỉ, Phúc Thiên Vương tham ô phạm pháp, tước phúc lục lãnh địa, đổi tên thành Ôn Thiên Vương, đày tới Ngũ Hành Giới quản ôn dịch.

Phúc Thiên Vương dẫn cả nhà già trẻ đi nhậm chức.

Trên kim loan bảo điện, Ba La Giới Đế sắc mặt lặng như nước, đưa một phong thư cho Thọ Thiên Vương:

- Ngươi đem theo bức thư và thập cường luyện khí sĩ tới Tử Vi Dế Tinh, giao thư này cho Đế Quân. Bức thư này cực kỳ quan trọng, là xếp hạng các giới trong cuộc đại tỉ thí Lục Đạo Giới, và xếp hạng của thập cường. Đế Quân đọc xong hãy xếp hạng lại, còn phải triệu kiến các luyện khí sĩ này, dẫn tới Tử Vi Tinh Vực để tu luyện, bồi dưỡng, vì thế không được có sai sót!

Thọ Thiên Vương nhận thư, nói:

- Bệ hạ, tên nhân tộc đó làm mất thể diện của bệ hạ, có cần thần dẫn đại quân giết hắn không? Thực lực của lão tiểu tử Thượng Thiên Vương tuy không yếu nhưng vẫn không bằng thần. Vân Sơn Giới Đế tuy là Tạo Vật Chủ nhưng hắn rất biết điều, thấy bệ hạ phái thần truy sát chắc chắn sẽ không dám ngăn cản, tránh đắc tội bệ hạ.

- Không cần.

Ba La Giới Đế thản nhiên:

- Nuôi ong tay áo. Ta vẫn không đến mức nhỏ nhen tới mức phái các ngươi đi truy sát. Ngươi mau chóng lên đường, đường xa có lẽ phải vài năm ngươi mới tới được Tử Vi Đế Tinh.

- Bệ hạ khoan dung đại lượng, thần tự hổ thẹn không bằng.

Thọ Thiên Vương cảm thán, nhận lệnh rời đi.

Khóe mắt Ba La Giới Đế giật giật, nhìn hắn rời đi, nói nhỏ:

- Rộng lượng? Làm ta mất thể diện, nếu ta nhẫn nhịn được, đó không phải rộng lượng mà là vô năng! Trong bức thư đó, ta đã viết cả việc Chung Nhạc khiêu chiến Ba Đích con ta. Đế Quân tuy rộng lượng, có ý bồi dưỡng vãn bối, nhưng rất để bụng việc của nhân tộc. Nếu nghe có một luyện khí sĩ của nhân tộc lại xuất chúng như vậy chắc chắn sẽ giết hắn. Vì thế, thanh danh của ta sẽ có thể bảo toàn.

Địa vị của nhân tộc trong ba nghìn Lục Đạo Giới thấp kém, nhưng các Giới Đế cũng mắt nhắm mắt mở cho nhân tộc tu luyện. Nhưng Tử Vi Đế Tinh thì nghiêm khắc tàn khốc hơn nhiều.

Tử Vi Đế Tinh đề phòng nhân tộc, việc này liên quan tới một bí mật từ thời thượng cổ, Ba La Giới Đế cũng biết nguyên nhân.

Nếu vị Đế Quân đó biết tới Chung Nhạc thì chắc chắn sẽ động sát tâm với Chung Nhạc, sẽ không nể tình!

Hắn tuyệt đối sẽ giết mọi thiên tài của nhân tộc từ trứng nước!

- Nhưng tại sao tên nhân tộc Chung Nhạc đó lại mạnh như vậy?

Ba La Giới Đế suy nghĩ:

- Mấy tháng tỉ thí này rốt cuộc hắn đã tu luyện công pháp gì mà tăng tiến tới mức này? Lẽ nào là...

Hắn tỏ vẻ khó tin, kêu lên:

- Lẽ nào hắn đã tu thành Tiên Thiên Thánh Tế Huyền Công? Sao có thể như vậy?

Hắn sắc mặt sáng tối bất đinh, muốn tu thành Tiên Thiên Thánh Tế Huyền Công thì phải là Tiên Thiên Thần Ma, Chung Nhạc chỉ là phàm thai nhân tộc, sao có thể luyện thành Tiên Thiên Thánh Tế Huyền Công được?

Hắn đột nhiên nhớ lại tình hình tu vi và khí thế của Chung Nhạc đột nhiên tụt giảm khi giao đấu với Ba Đích, nói nhỏ:

- Đó là dấu hiệu pháp lực của hắn chuyển hóa thành Tiên Thiên chi khí. Dùng Tiên Thiên chi khí đánh bại con ta! Xem ra đúng là hắn đã tu thành Tiên Thiên Thánh Tế Huyền Công rồi! Hắn có bí mật, một bí mật cực lớn!

Chung Nhạc ra tay đối phó Ba Đích cũng đã bị hắn nhìn ra nhược điểm. Hướng đi của các loại năng lượng trong cơ thể Chung Nhạc đều bị hắn nhìn thấu cả.

Nhược điểm của Chung Nhạc chính là chậm, pháp lực điều động chậm nửa nhịp, hắn nhận ra điểm này, Ba Đích không nhận ra nên đại bại.

- Nhưng nếu Ba Đích vào Tử Vi Tinh Vực, được Đế Quân bồi dưỡng thì chắc chắn sẽ có bước nhảy vọt, trở lại lần nữa. Chắc chắn sẽ là vương giả trong thần, tên nhân tộc Chung Nhạc kia sẽ không thể sánh bằng. Chỉ là, ta buộc phải có được cách mà Chung Nhạc tu luyện Tiên Thiên Thánh Tế Huyền Công.

Ba La Giới Đế suy nghĩ một lúc, nói nhỏ:

- Chỉ đành đợi tin từ Đế Quân mà thôi. Khi Đế Quân phái cường giả giết hắn, ta sẽ tìm kiếm hồn phách hắn.

Lúc này, đoàn thuyền của Uy Thần Lục Đạo Giới đã theo dòng ánh sáng truyền tống đưa về Uy Thần Lục Đạo Giới. Chung Nhạc thở phào, sau mấy ngày tu luyện vừa qua, pháp lực của hắn đã hồi phục.

- Ba chiêu, thi triển Tiên Thiên Thánh Tế Huyền Công, Tiên Thiên chi khí của ta chỉ dùng được ba chiêu là cạn kiệt.

Hắn có chút bất lực, Thiên Thiên chi khí mạnh thì mạnh, nhưng chỉ thi triển ba chiêu là cạn kiệt, hạn chế quá lớn thì phải?

Hơn nữa còn có nhược điểm chí mạng là tốc độ chuyển hóa hơi chậm. Nếu Ba Đích mà nhìn ra nhược điểm này thì thắng thua chưa chắc được, rất có thể là lưỡng bại câu thương.

Vì vào khoảnh khắc sinh tử Ba Đích chắc chắn sẽ đánh trúng hắn, khiến hắn trọng thương. Còn hắn chậm một nhịp, thi triển Tiên Thiên chi khí chắc chắn cũng khiến Ba Đích trọng thương, còn ai thắng ai thua thì phải xem vận khí rồi.

Nếu Ba Đích gắng gượng được qua ba chiêu thì Ba Đích sẽ sống. Còn Chung Nhạc giết được Ba Đích sau ba chiêu thì Chung Nhạc sẽ sống.

Thượng Thiên Vương đứng trên thuyền, căng thẳng nhìn quanh, bát bộ Thần Tướng cũng mắt như lửa nhìn xung quanh. Tuy họ được quầng sáng truyền tống bao bọc, tốc độ cực nhanh, bóp méo không gian truyền tống, các Thần Ma khác căn bản không thể đuổi kịp, nhưng họ vẫn như chuẩn bị nghênh địch vậy.

- Đắc tội Ba La Giới Đế có thích không?

Thượng Thiên Vương một khắc cũng không dám chậm trễ, mấy hôm nay đều đề phòng bị đánh lén, lầm bầm:

- Mong là trên đường sẽ không xảy ra chuyện gì...

Đột nhiên thuyền khẽ rung lắc, tốc độ chậm lại, Thượng Thiên Vương nổi da gà, vội hét lớn:

- Vị huynh đài nào chặn đường bọn ta? Mong hãy hiện thân!

Tốc độ thuyền càng ngày càng chậm, cho dù ánh sáng truyền tống vẫn còn nhưng tốc độ đã chậm như rùa bò.

Xung quanh tĩnh lặng như tờ, Thượng Thiên Vương nhìn quanh thì thấy không biết từ bao giờ ánh sáng truyền tống đưa họ vào một vùng sương mù trong vũ trụ. Sương mù mù mịt trắng xóa một vùng.

Thượng Thiên Vương kinh hãi, vội quay lại nhìn thì thấy đoàn thuyền đã vào sâu trong sương mù, không còn nhìn thấy bất cứ gì khác.

- Đám sương này từ đâu tới? Ngay nhãn lực của ta cũng không nhìn qua được!

Hắn run rẩy:

- Vị huynh đài nào đang đùa với Thượng mỗ? Hãy mau hiện thân!

Trong đám sương không có bất cứ âm thanh gì vọng lại, sương càng ngày càng dày đặc, dần dần Thượng Thiên Vương không nhìn rõ được cả bát bộ Thần Tướng, vội dùng Lục Đạo Luân Hồi cuốn lấy bát bộ Thần Tướng.’

- Thiên Nhãn, ngươi nhìn thấy gì?

Thượng Thiên Vương run rẩy nói.

Ngữ khí của Thiên Nhãn Thần Tướng cũng đầy sợ hãi:

- Thần không nhìn thấy gì cả...

Đột nhiên thứ gì đó đáp xuống sàn thuyền, rồi có tiếng lộp cộp truyền tới, đi qua bên cạnh họ, tiến về phía khoang thuyền.

Thượng Thiên Vương bàn tay đầy mồ hôi lạnh, muốn tấn công nhưng lại không dám liều lĩnh. Một lúc sau tiếng lộp cộp từ khoang thuyền vọng lại, đi qua người họ rồi tới rìa thuyền, sau đó biến mất.

Sương mù nhạt dần, ánh sáng truyền tống trở lại bình thường, các con thuyền hiện ra, tốc độ truyền tống cũng tăng nhanh.

Thượng Thiên Vương thở phào, hét lớn:

- Điểm lại số lượng chư thần trên thuyền, mau lên! Thiên Nhãn, Thiên Thính, các ngươi tới khoang thuyền, mời Nhạc Hầu, Thạch công chúa bọn họ ra đây!

Các con thuyền bận rộn một lúc, bát bộ Thần Tướng tới báo:

- Các tướng sĩ trên thuyền đủ cả!

- Thiên Vương, đại sự không hay rồi!

Thiên Nhãn, Thiên Thính hai người sắc mặt trắng bệch, lao ra khỏi khoang thuyền:

- Khoang thuyền bị mở, Nhạc Hầu gia đã biến mất!