Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1012: Chiến lực nguyên thủy của chủng tộc (2)




- Thiếu niên, nếu ngươi cứu ta thì cái mạng này của ta là của ngươi!

- Ta cho ngươi vinh hoa phú quý vô tận, địa vị và quyền thế vô thượng!



Chung Nhạc coi như không nghe thấy, đi qua các cái lồng giam cầm, cuối cùng cũng tìm thấy Canh Vương Gia, trong lòng thở phào. Chỉ thấy, Canh Vương Gia đúng là bị cố định trên một cái giá chữ “đại”, cũng bị hai tiểu quỷ cầm cưa cắt thịt và nguyên thần. Rõ ràng Quỷ Mẫu cũng thấy cảnh này nên bóng mới phản chiếu thực trạng của Canh Vương Gia.

- Nhị đệ bị cố định trên khung, còn có hai tiểu quỷ bên cạnh, khó nhằn rồi.

Chung Nhạc trầm ngâm, một đạo thần thông oanh kích lên bức tường ánh sáng. Hai tiểu quỷ cầm cưa trong bức tường cảm nhận được chấn động, vội tới gần nhìn ra ngoài.

Chung Nhạc cười, nhấc đầu lâu của Quỷ Mẫu lên cao. Hai tiểu quỷ sắc mặt kịch biệt, hét lên chạy vòng vòng trong lồng giam. Cái lồng giam này rất kiên cố, chúng cũng không thể thoát ra được.

Hai tiểu quỷ náo loạn một lúc, muốn dùng Canh Vương Gia uy hiếp Chung Nhạc, nhưng lại nghĩ tới Bất Tử Chi Thân của Canh Vương Gia, chúng không thể giết được Canh Vương Gia mà chỉ có thể run lẩy bẩy quỳ rạp trên đất, dập đầu lia lịa với Chung Nhạc.

- Giờ thì đơn giản rồi.

Tinh thần lực Chung Nhạc oanh kích vào lồng giam, truyền âm:

- Mở khóa, ta sẽ tha cho các ngươi không chết!

Nguyên thần của hắn cường đại, thực lực hiện tại cũng tương đương một Thần Hoàng trong Địa Ngục, tinh thần biến thành âm thanh có thể truyền vào trong lồng giam, tương tự thủ đoạn của các Thần Hoàng Ma Hoàng bị trấn áp ở đây!

Hai tiểu quỷ kia vội bò dậy, nhanh chóng mở khóa xích co Canh Vương Gia, một người nhấc đầu Canh Vương Gia nối vào cổ, người khác thì cầm tay gắn vào vai rồi ôm chân tới nối liền cho Canh Vương Gia, nối liền hết xong thận trọng đứng bên cạnh cười trừ.

Canh Vương Gia bị chúng cắt năm xẻ ba, giờ nhục thân nguyên thần đều được ghép lại, từ từ ngồi dậy, nhìn hai tiểu quỷ một cái rồi nhìn ra ngoài, lộ vẻ kinh ngạc.

Chung Nhạc đeo mặt nạ, hắn cũng không nhận ra đằng sau mặt nạ là ai, nghĩ:

- Lẽ nào là vị Thần Hoàng nào đó nể giao tình với ta ở kiếp trước mà tới cứu ta? Nhưng Thần Hoàng trong Địa Ngục thì vô số, sao hắn lại xông vào đây được?

- Nhị đệ, còn nhớ ngu huynh o?

Chung Nhạc cho tinh thần lực truyền vào trong lồng giam, vào trong đầu Canh Vương Gia, cười.

Canh Vương Gia cả người chấn động, ánh mắt đầy vẻ khó tin, kêu lên thất thanh:

- Là ngươi? Không thể nào? Sao có thể là ngươi được?

- Sao lại không thể là ta?

Chung Nhạc cười ha hả, lập tức tế nhục thân và linh của Quỷ Mẫu, năng lượng khủng khiếp lan tỏa, dần hình thành Huyền Kỳ Phá Đạo.

Một lúc lâu sau Huyền Kỳ Phá Đạo đã tụ đủ uy năng, biến thành một đạo lưu quang bay đi, uỳnh một tiếng xuyên thủng lồng giam. Chung Nhạc cười:

- Còn chưa ra?

Canh Vương Gia tỉnh lại từ sự chấn kinh, nhìn hai tiểu quỷ bên cạnh, bắt lấy chúng, thân hình nhanh chóng thu nhỏ lại, thoát khỏi lồng giam, tới bên cạnh Chung Nhạc rồi thả hai tiểu quỷ kia xuống.

- Có cần trừ bỏ hai tiểu quỷ này không?

Chung Nhạc nhíu mày, tinh thần dao động, hỏi.

Canh Vương Gia lắc đầu, truyền âm:

- Chúng cắt ta thành nhiều mảnh của là phụng mệnh hành sự, không cần phải làm khó chúng. Huynh trưởng đã đồng ý tha mạng cho chúng thì cứ giữ lời là được. Đó là đại nhân đại tín.

Chung Nhạc gật đầu, nói:

- Chúng ta phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt để tránh Thiên Đình kịp phản ứng.

Canh Vương Gia nói với hai tiểu quỷ:

- Ta đã thoát, các ngươi thì sẽ bị tử tối, Thiên Đình và Địa Ngục sẽ đổ tội xuống đầu các ngươi. Giờ tranh thủ lúc Địa Ngục hỗn loạn, các ngươi mau vào Minh Hải đầu thai đi để khỏi mất mạng.

Hai tiểu quỷ run rẩy, vội dập đầu với hắn:

- Đa tạ ơn cứu mạng của vương gia!

Canh Vương Gia phẩy ống tay, hai tiểu quỷ vội vàng rời đi.

- Lần này huynh trưởng cứu ta thoát nạn, có lẽ Uy Thần Lục Đạo Giới ta đều không ở được, buộc phải rời khỏi Uy Thần Lục Đạo Giới, chờ thời cơ rồi trở về tranh đấu với Vân Sơn vậy.

Canh Vương Gia ánh mắt đầy phức tạp, nhìn Chung Nhạc, đột nhiên thở dài:

- Trước kia ta bái ngươi là huynh trong lòng rất không phục, nhưng giờ Trương Canh phục rồi. Huynh trưởng, huynh xả thân cứu ta, thậm chí hủy cả tiền đồ của mình, gây ra sự việc mà Uy Thần Lục Đạo Giới cũng không thể ở lại được nữa. Huynh bỏ đi nhiều thứ như vậy, Trường Cảnh không có gì để báo đáp. Huynh để ta làm nhị đệ thì ta chính là nhị đệ của huynh, kiếp này không thay đổi!

Chung Nhạc vội đỡ hắn dậy, cười:

- Nặng lời rồi. Vương gia, lần này chỉ có ngài đi, ta sẽ không đi theo. Ngài yên tâm, Vân Sơn Giới Đế không thể biết được là ta đâu, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt, ta đã bảo Thiên Vân Thập Bát Hoàng đợi ngài rồi!

Canh Vương Gia kinh ngạc, vội đi theo hắn, trầm giọng nói:

- Hách Liên Vân Sơn rất thông minh, cẩn thận. Huynh căn bản không thể giấu được hắn. Vẫn là đi cùng ta thì hơn, không thể ở đây để gặp nguy hiểm được!