Chào anh Lâm, cảm ơn anh vì đã dành thời gian tới đây trao đổi với tôi.
Trước hết xin tự giới thiệu, tôi là Hoàng Đan, giáo viên chủ nhiệm của cháu Lâm Vũ Kiệt, con trai anh.
Một nữ giáo viên trẻ tuổi cúi đầu nói bằng giọng nghiêm chỉnh và lịch sự.
Đối diện với cô trong căn phòng tiếp khách của ngôi trường tiểu học danh giá này là Lâm Chấn Phong, người đang cầm tờ giấy mời gặp phụ huynh.
Cả hai bắt tay nhau rồi nhanh chóng ngồi xuống trao đổi.
Lâm Chấn Phong lơ đãng lướt mắt quan sát xung quanh, dường như không quá để tâm lời giáo viên kia nói:
- Lâm Vũ Kiệt là một học sinh tài năng, tôi rất công nhận năng lực học tập của cháu thưa anh.
Nhưng có một số vấn đề về thái độ cần được điều chỉnh lại ở cháu bé.
Kiệt mới chỉ tám tuổi, và tôi rất tiếc phải thông báo với gia đình rằng cháu đã bị đình chỉ học hai tuần vì hành vi đốt sổ đầu bài của toàn bộ khối ba.
- Ồ, xem ra giỏi hơn cha nó rồi đấy.
Cả đời đi học của tôi mới đốt được có một quyển.
- Lâm Chấn Phong nhếch mép cười thích thú.
Cô giáo kia thở dài bất lực:
- Nhà trường đã áp dụng hình thức kỉ luật triệt để, rất mong anh và mẹ cháu cùng hợp tác để giáo dục lại con em.
Nhìn phản ứng rất đỗi nhởn nhơ của Lâm Chấn Phong, cô đã ngấm ngầm đoán được nguyên do của tính quậy phá ở học sinh mình.
Đôi mắt tinh tường quan sát kĩ vị phụ huynh đặc biệt này.
Cô thấy ấn tượng với phong thái tự tin, sắc sảo cùng dung mạo còn vô cùng phong độ dù đã gần tuổi bốn mươi của hắn.
Hắn diện bộ âu phục chỉnh tề, đồng hồ và kẹp cà vạt đều toát lên vẻ đắt đỏ, hình xăm ghim trên ngón tay, đầu tóc vuốt gọn gàng.
Vẻ ngoài và khí chất ấy rõ ràng rất hoàn mĩ, hoàn toàn trái ngược với những gì cô tưởng tượng.
Song cô vẫn còn hoài nghi rằng con người thật trong hắn là lí do gây nên sự nổi loạn của con trai Lâm Vũ Kiệt.
Mọi đứa trẻ hư đều trải qua những biến cố gia đình không mấy tốt đẹp, kinh nghiệm nghề giáo luôn mách bảo cô như vậy.
Cô bắt đầu lấy ra từ trong túi xách một tờ bài kiểm tra và đặt lên bàn.
- Đây là bài làm văn tả cha của Lâm Vũ Kiệt.
Tôi không có ý xấu, nhưng tôi tin rằng gia đình anh có thể thay đổi tích cực sau khi đọc những dòng văn của cháu.
Anh biết mà, muốn con xuất chúng thì bản thân phụ huynh cũng phải tự chấn chỉnh lại mình.
Lâm Chấn Phong tò mò cầm bài làm kia lên và bắt đầu đọc.
Hắn phải nheo mắt dịch từ nét chữ nguệch ngoạc của con trai, và nhận ra trong mắt con, hắn thật chẳng khác nào một kẻ phản diện:
"Cha em tên là Lâm Chấn Phong.
Có lẽ vì cái tên mà mỗi cơn giận dữ của cha cũng đáng sợ như bão táp.
Cha năm nay ba mươi tám tuổi, nhưng lúc nào cũng bám lấy mẹ của em như trẻ con.
Cha hay đuổi em ra để chiếm chỗ trong vòng tay mẹ.
Cha thích cắn mẹ và thích cả việc bị mẹ đánh chừa.
Da của cha đen nhẻm như tên nhà quê.
Râu thì nhiều mà sáng nào cũng phải cạo vì sợ bị mẹ em đánh giá.
May rằng em đẹp trai nên cha cũng được thừa hưởng chút nhan sắc từ em.
Tuy nhiên ngoài cái giao diện ra thì cha xấu hết."
Đọc tới đây, bàn tay Lâm Chấn Phong liền gồng lên, làm nhăn cả tờ giấy.
Hắn đã bắt đầu nổi đoá trước những gì tên con trai ngoan của mình viết.
Đầu óc nóng bừng bừng, song hắn vẫn cố gắng đọc tiếp để xem cuối cùng chút thể diện của mình có được cứu vớt hay lại hay không.
"Cha toàn yêu mẹ chứ chẳng yêu em.
Em đã quen với sự cô đơn trong chính gia đình mình, khi cha mẹ suốt ngày chim chuột với nhau mà để mặc em muốn làm gì cũng được.
Điểm tốt của cha em là không bao giờ quan trọng chuyện học hành, điểm số của em trên trường.
Điểm xấu của cha thì nhiều quá, em không đủ giấy để kể hết.
Tiêu biểu trong số đó, cha là một gã sâu rượu.
Ngày nào cũng uống, trong nhà có cả một hầm rượu để uống, cha còn rủ em uống chung dù trên bao bì ghi rõ cấm trẻ vị thành niên.
Ngoài mẹ em ra thì cha yêu rượu thứ hai, còn em may mắn lắm chắc được xếp thứ ba.
Thế nhưng cha luôn bao biện là do tính chất công việc.
Em biết thừa cha đang thất nghiệp, ra ngoài chỉ để đi ăn nhậu là chính chứ làm lụng gì.
Mẹ em lúc nào cũng phải còng lưng ra làm thợ chụp ảnh để nuôi gia đình em.
Nhân dịp đề bài yêu cầu miêu tả cha, em chỉ muốn nói là em rất yêu mẹ.
Mong mẹ sớm đuổi cha ra khỏi nhà."
Tờ giấy tới đây đã chính thức bị xé làm đôi.
Lâm Chấn Phong nghiến chặt răng.
Đôi mắt hắn đỏ đục lại như đang bừng cháy một ngọn lửa phẫn nộ.
Hắn muốn xông ngay về nhà để dạy cho đứa con mình một bài học.
Rõ ràng hắn hoàn hảo như vậy, thế mà thằng nhóc Lâm Vũ Kiệt lại coi cha nó như một kẻ thất bại.
Biết trước có kết cục này, Lâm Chấn Phong của ngày đó đã cố nín nhịn một chút.
Lâm Vũ Kiệt chỉ là một sự cố mà thôi.
Sự cố ấy bắt đầu từ một tối yên bình của chín năm về trước...
- Vợ yêu à, mau cho anh vào đi.
- Hắn đứng phía ngoài cánh cửa phòng ngủ đang chốt chặt, ngọt ngào gọi vào bên trong.
Châu Vân Du nằm trên chiếc giường lớn, cô dứt khoát từ chối hắn:
- Không được! Em đang trong ngày "nguy hiểm" đấy.
Anh mà ngủ chung, lỡ có chuyện gì thì em lại làm mẹ sớm mất thôi.
- Em mất lòng tin với khả năng kiềm chế của anh đến vậy ư?
- Tất nhiên rồi.
Em biết thừa ý đồ đen tối của anh đấy nhé.
Anh xem có đêm nào là anh không đòi thịt không hả?
- Nhưng đêm nay sẽ khác.
Thật mà Du Du, thiếu hơi vợ anh chẳng ngủ nổi, hãy thương chồng em đi nào.
Nghe Lâm Chấn Phong giả vờ đáng thương và nũng nịu, Châu Vân Du bắt đầu mềm lòng.
Cô phân vân một hồi, sau đó mới dè dặt nhắc kĩ:
- Nhưng anh phải nhớ là chỉ được ôm thôi đấy...
- Anh không làm gì đâu, anh thề.
Lâm Chấn Phong này mà thất hứa thì là con chó!
Lời khẳng định chắc nịch của hắn đã thành công thuyết phục được Châu Vân Du.
Cuối cùng cô cũng gật đầu và đồng ý cho hắn ngủ chung.
Lâm Chấn Phong mừng như bắt được vàng.
Hắn hớn hở bước vào trong rồi khép cửa lại.
Một tiếng "cạch" bất chợt vang lên.
Cô nhóc ngỡ ngàng hỏi:
- Sao tự nhiên anh lại chốt cửa?
Lâm Chấn Phong ngoảnh đầu, nhìn vợ mình trên giường với ánh mắt gian xảo đầy đói khát.
Đôi môi hắn cong lên cười tà mị, trơ trẽn đáp lời cô:
- Gâu gâu gâu..