Nhẫn Cỏ

Chương 77: 77: Đừng Rời Xa Anh





Giữa chốn đô thị phồn hoa, Lâm Chấn Phong và Châu Vân Du có đôi lúc dường như lạc mất nhau.

Mỗi sáng của cô là dậy thật sớm để đến giảng đường đại học.

Mỗi đêm của hắn là thức thật khuya để làm bartender tại vũ trường.

Mỗi ngày của cô là miệt mài nghe giảng và đi làm thêm trang trải học phí.

Còn mỗi ngày của hắn là vừa chật vật khởi nghiệp, vừa kiếm kế mưu sinh.
Thời gian được gặp mặt nhau dần ngắn lại.

Có những khi ghé thăm kí túc xá của Châu Vân Du, Lâm Chấn Phong chỉ kịp tặng cô chút hoa và quà bánh, đành tạm gác lại nụ hôn để chạy đi khắp nơi đàm phán hợp đồng.
Thời gian này, người ta gọi hắn là thương nhân, buôn rượu và bán sức trẻ để đổi lấy đồng tiền.
Sáu năm sau, hẳn ai cũng phải gọi hắn là doanh nhân, đồng tiền tự khắc làm việc cho hắn.
Nhưng sáu năm đằng đẵng ấy chưa từng là một hành trình bằng phẳng.
Một năm sau ngày bước chân lên thành phố, chuyện buôn bán làm ăn khởi phát thuận lợi.
- Vân Du, gã bạn trai của cậu lại gửi quà gì này.

- Cô bạn cùng phòng với Châu Vân Du nói với giọng đầy ý cười và chỉ về phía chiếc hộp nhung trên giường.
Châu Vân Du vừa mới từ nơi làm thêm trở về, thấy vậy liền thở dài, song trong lòng vẫn ngập tràn niềm vui:
- Gớm nữa, ngày nào cũng tặng quà như vậy, tốn tiền chết đi được.
- Thôi đi nàng ạ, dạo này gã kia toàn tặng quà xịn, chứng tỏ là đang phất lên như diều, tiền vào như nước đấy nhé.
Chiếc vòng cổ lấp lánh nằm trong hộp, từng đường nét đều được thiết kế thật tinh xảo.

Châu Vân Du phải bật cười ngại ngùng khi nhìn lá thư hắn gửi kèm:
"Anh muốn được tự tay đeo nó cho em, sau đó sẽ cúi xuống cắn lên chiếc cổ thơm ngon của em một nhát.

Thế mà em dám tăng ca, không chịu về kí túc xá cho anh cắn gì cả.

Cứ chờ đấy, anh sẽ phục thù.


Yêu em."
Đúng như lời hắn nói, cuối tuần hôm đó, Lâm Chấn Phong đến đón cô đi chơi, chưa kịp để cô nhóc leo lên xe đã tranh thủ cắn yêu lên nước da mềm.

Châu Vân Du chun mũi cằn nhằn:
- Anh là chó hay gì mà thích cắn người thế không biết.
- Không phải chó, mà là chó sói.

Cũng không phải thích cắn người, mà là thích cắn em.

- Lâm Chấn Phong ngang ngược phản bác lại.
Châu Vân Du lập tức nhéo vào tay hắn để phục thù rồi mới chịu ngoan ngoãn ngồi lên chiếc xe máy cũ mà hắn mới mua lại từ hổi chuyển đến thành thị.

Đôi tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy vòng eo Lâm Chấn Phong.

Châu Vân Du lười biếng ngả người mình vào tấm lưng hắn.

Ôm ấp và đắm chìm trong hơi ấm nam tính sau cả một tuần dài cả hai chẳng mấy lần được cạnh bên.
Hạnh phúc thời sinh viên chỉ đơn giản có thế, đó là được tay trong tay lượn lờ khắp phố thị sáng đèn, là cùng ăn bát chè thơm ngon và là cả khi ngồi bên bờ hồ, âu yếm đôi môi nhau trong cảnh hoàng hôn buông thầm lặng.
Nhưng cũng một năm sau, vẫn trên chiếc xe máy cà tàng ấy, Lâm Chấn Phong đèo Châu Vân Du dạo quanh thành phố trong tâm trạng nặng nề khó tả.

Hắn vẫn cài dây mũ bảo hiểm giúp cô, vẫn mỉm cười khi chờ đón cô, nhưng ánh mắt màu hổ phách kia, ngoài sự trìu mến và si tình ra, chỉ còn lại nét tự ti đầy bối rối.

Lâm Chấn Phong cố gắng né tránh để Châu Vân Du không phát hiện ra vẻ ủ dột của mình.
Chiếc xe đang chạy thì bỗng chết máy giữa đường.

Cũng phải thôi, điều kiện kinh tế không cho phép hắn mua một chiếc xe còn mới và khoẻ.

Lâm Chấn Phong chép miệng:
- Xem ra con ngựa sắt già này lại đòi được sửa rồi.

Em cứ ngồi trên yên, để anh dắt bộ đi tìm hàng sửa xe đã nhé.
Châu Vân Du lắc đầu:

- Thôi để em xuống đi bộ cùng anh.

Chứ em nặng thế này.

Anh phải dắt vất vả lắm.
- Không được.

Anh chỉ sợ em mỏi chân thôi, chứ anh sợ đếch gì vất vả.

Nhóc con nhà em bé một mẩu thế này, nặng cái gì đâu.

Cô vẫn không nghe lời hắn mà cứ thế nhảy xuống đất.

Lâm Chấn Phong bất mãn bế xốc cô lên rồi đặt xuống yên xe, thế mà Châu Vân Du vẫn cứng đầu không chịu ngồi.

Cô nhóc nhảy chân sáo lẽo đẽo theo sát phía sau, hắn dắt bộ chiếc xe đi phía trước.

Thấy dáng vẻ vô tư bất chấp hoàn cảnh ấy, Lâm Chấn Phong nhếch mép hỏi, song chất giọng có chút trầm hơn:
- Em không ngại anh nghèo à?
Người qua đường và những cô gái trên chiếc xe hơi sang trọng, ai ai đi ngang cũng phải liếc nhìn tình cảnh trớ trêu của cả hai mà thầm cười nhạo.

Châu Vân Du không mấy để tâm.

Cô nhún vai rồi cong môi cười xoà:
- Anh là phú ông giàu tình cảm nhất của em kia mà, sao lại ngại chứ?
Hắn lặng lẽ đưa mắt nhìn cô, ngắm rất lâu nụ cười toả nắng cùng dung mạo kiều diễm ấy mà chợt thấy nao lòng.

Đối diện với một người thiếu nữ vẹn toàn như Châu Vân Du, Lâm Chấn Phong cảm thấy mình có chút không xứng đáng được sánh bước bên cô đi qua thời xuân xanh tươi trẻ.

Hắn đã để cô chờ rất lâu, đã không dành thời gian bên cô nhiều như trước, đã không có trong tay bất cứ thứ gì ngoài một tấm chân tình, thứ là quy chuẩn xã hội cho là rẻ mạt hơn vật chất.

- Du Du, anh phá sản rồi...
Giọng nói trầm mặc của hắn vang lên khiến cô nhóc chợt giật mình và ngơ ngác quay sang nhìn hắn.

Châu Vân Du cố nén nỗi bất ngờ lại, lo lắng quan sát biểu cảm trên gương mặt Lâm Chấn Phong.

Hắn trông vẫn điềm tĩnh và cao ngạo như vậy.

Tuy nhiên cô lại cảm giác rõ một nỗi buồn nặng trĩu ẩn sâu bên trong bóng hình mạnh mẽ ấy.

Bàn tay nhỏ của Châu Vân Du bỗng níu nhẹ vạt áo của Lâm Chấn Phong.

Cô dịu dàng hỏi:
- Em có thể giúp gì được cho anh không?
- Đừng rời xa anh, anh chỉ cầu xin em điều đó...
- Anh đừng ngớ ngẩn như vậy chứ.

Chẳng phải em đã, đang và sẽ luôn ở bên anh hay sao? Phong à, Du Du thật sự yêu anh nhất trên đời, sẽ không để anh lại một mình đâu.
- Em nắm tay anh có được không? - Hắn khẽ thở dài, hỏi xin Châu Vân Du chút cảm giác được có người kề bên trong những phút mệt mỏi nhất.
Tất nhiên, cô nhóc không từ chối.

Cô đan tay mình vào đôi bàn tay chai sạn của hắn, khẽ khàng vuốt ve nước da ngăm rắn rỏi.

Tia nắng cuối cùng của hoàng hôn đã tàn lụi.

Màn đêm buông nhanh.

Phố thị sáng lên ánh đèn xa hoa mà heo hút đến lạnh lùng.

Chầm chậm sóng đôi bên lề đường phủ bụi, Lâm Chấn Phong và Châu Vân Du im lặng hồi lâu.
Nhiều năm về sau, hắn thật lòng biết ơn khoảng lặng ấy.

Đó là một khoảng lặng đủ bình yên để hắn tự trấn tĩnh lại mình, đủ ấm áp để hắn chữa lành những cảm xúc tối tăm đang cuồn cuộn giày xéo, đủ bao dung để thất bại của hắn không hề bị phán xét, và đủ thấu cảm để hắn thấy mình được an ủi, động viên, được tiếp thêm biết bao nghị lực vực dậy sau vấp ngã.

Khoảng lặng ấy nằm trọn trong những kẽ hở nhỏ khi đôi bàn tay đan chặt vào nhau.
- Không giấu gì em, anh đã phạm sai lầm quá nhiều, và giờ trên vai anh là gánh nợ đến cả trăm triệu bạc.

Anh đã thu xếp bán bớt đồ đạc và tài sản để trả gần một nửa số nợ.


Phần còn lại...thời gian sắp tới có lẽ anh để thua những chàng trai khác mất rồi.

Sẽ không tặng em được những món đồ đủ tốt và cho em được ngả lưng trên chiếc xe đủ êm.

Em không giận anh chứ?
- Em thương anh còn chưa hết, sao lại nỡ giận anh đây.

Phong, em biết anh đã vất vả rất nhiều.

Giai đoạn khó khăn này...mình cùng nhau vượt qua nhé? Em tin anh, vậy thì anh cũng phải tin anh.
- Anh xin lỗi, đã để em chịu thiệt thòi rồi...
Hắn mỉm cười, trong nụ cười có cả niềm hạnh phúc lẫn nỗi đau xót và dằn vặt.

Rồi hắn lại ôm cô vào lòng, tìm kiếm nơi bờ môi cô một sự an ủi sâu lắng, ngọt ngào mà mình hằng vịn vào để bước tiếp.

Châu Vân Du tuy bé nhỏ, nhưng sự hiện diện của cô ngay lúc này dường như lại là cả thế giới đối với Lâm Chấn Phong.
Một chiếc xe bán kẹo bông gòn chầm chậm chạy ngang qua.

Lâm Chấn Phong bỗng rời môi cô.

Hắn chạy nhanh theo và mua lấy một cây kẹo ngọt lịm.

Tờ tiền cuối cùng trong ví hắn chuyển vào tay người bán kẹo.

Và cây kẹo màu hồng trên tay người bán kẹo chuyển vào tay Châu Vân Du.
- Ôi trời, vậy tối nay anh lấy tiền đâu mà ăn đây đồ ngốc...
- Không sao.

Ở nhà trọ anh còn mấy gói mì tôm ngon lắm.

Em mau ăn kẹo đi kẻo nó tan ra kìa.
Suốt đời này, Châu Vân Du có thể gặp qua vô vàn người đàn ông.

Tuy nhiên người đàn ông dù không giàu, nhưng nếu trong túi còn lại hai mươi nghìn, đều sẵn sàng vì cô mà tiêu hết hai mươi nghìn ấy, thì chỉ có duy nhất là Lâm Chấn Phong mà thôi..