Màn đêm buông nhanh.
Chẳng còn bao nhiêu ngôi nhà đang sáng đèn.
Lâm Chấn Phong nhìn bầu trời khuya tối đen phía ngoài.
Hắn chống nạnh rồi thở phào một hơi:
- Đến giờ rồi nhóc con.
Đi ngủ sớm cho mau lớn.
Châu Vân Du lập tức nhíu mày.
Cô bất mãn chép miệng:
- Đừng giở thói khinh thường người lùn nhé.
Người ta dám ngẩng cao đầu nhìn thế giới, còn anh chỉ có thể cúi đầu trước Du Du này thôi.
Tuy miệng nói vậy, song cô vẫn ngoan ngoãn leo lên ghế sô pha và nằm xuống.
Lâm Chấn Phong bỗng nhiên tiến về phía cô.
Hắn luồn tay đỡ dưới vai và chân của Châu Vân Du, dễ dàng bế cô lên như nâng một chiếc lông vũ nhỏ.
Cứ ngang nhiên như thế, hắn đẩy cửa, lôi cô nhóc vào phòng ngủ của mình.
- Boss à em biết lỗi rồi! Có chuyện gì mình từ từ đàm phán.
Thả em xuống với, em biết anh sẽ tha thứ cho cái mỏ hỗn của em đúng chứ.
Đừng làm vậy mà.
- Châu Vân Du rối rít kéo lấy cổ áo hắn.
Vẫn như mọi lần, chỉ đến khi lãnh hậu quả thì cô mới chịu chừa thói mạnh miệng.
Thân thể cố giãy giụa song càng bị hắn ôm chặt.
Cô nhóc mếu máo khóc không thành tiếng, hết mực đưa lời khéo léo hòng chạy thoát khỏi nanh vuốt của tên Lâm Chấn Phong.
Hắn chỉ cười khẩy, thả cô xuống chiếc giường của mình rồi phủi tay:
- Đừng làm gì cơ? Em nghĩ anh làm gì được con nhóc dữ dằn nhà em?
Rũ chiếc chăn bông ra và trùm lên người Châu Vân Du, Lâm Chấn Phong nói tiếp:
- Chỗ của em là ở đây.
Còn anh ngủ ngoài sô pha.
Không được ý kiến gì thêm.
Chúc ngủ giật mình.
Những lời cụt lủn và ngang ngược kia vừa dứt, hắn liền vẫy tay tạm biệt cô, nhanh chóng rời khỏi phòng và khép cửa lại.
Châu Vân Du nằm trên chiếc giường lớn của hắn.
Vì chưa kịp hiểu chuyện gì vừa diễn ra mà cô không hoang mang đến không khép được miệng.
Hắn lúc nào cũng như thế, tùy hứng, dứt khoát, lại luôn nhất quyết để người khác phải hiểu lầm thành ý của mình.
Có lẽ hình tượng bất cần đến mức thô lỗ đã đi theo hắn quá lâu, lâu đến nỗi Lâm Chấn Phong không thể tự nhiên mà hành xử như một người tử tế cho được.
Châu Vân Du hiểu rằng hắn muốn nhường chỗ ngủ tốt hơn cho mình nên thôi không chấp nhặt nữa.
Đôi mắt sau trận khóc thảm thiết cũng đã khô lại và mỏi nhừ.
Cô nhóc dần mơ màng lịm đi giữa gối chăn ấm áp, dường như còn cảm nhận được hương cơ thể hắn vương trong lớp vải mềm.
Mùi hương nam tính và trầm thấp như gỗ đàn hương ấy ôm trọn lấy Châu Vân Du và nhẹ nhàng đưa cô vào giấc ngủ.
Mưa bên ngoài còn rơi tầm tã.
Cơn bão chưa chịu ngừng giày xéo vùng ngoại ô yên bình.
Những hồi sấm xé trời lại tiếp tục vang lên.
Châu Vân Du bừng tỉnh.
Đôi mắt mở tròn và khẽ run lên.
Nỗi ám ảnh đeo đuổi cô từ ngày nhỏ đến nay quả nhiên không dễ gì tan biến hết chỉ bằng một lần chữa lành.
Quả thật Châu Vân Du vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
Lâm Chấn Phong đang an tĩnh yên giấc trên sô pha thì bỗng nghe tiếng cửa gỗ kẽo kẹt mở và âm thanh thầm lặng của những bước chân khẽ khàng.
Hắn bắt đầu tự chất vấn lại mình, rõ ràng ngày giỗ hôm kia hắn đã thắp hương đầy đủ, sao có chuyện cha hắn hiện về bóp cổ thằng nghịch tử này được?
- Boss Phong...
Giọng nói thầm thì của cô vang lên và khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Chấn Phong ngồi dậy, trong bóng tối mập mờ, hắn thấy cô đang ôm chiếc gối mà đứng ngay trước mắt mình.
- Sao thế? Sợ ma à?
- Không.
Mà là còn sợ sấm...!- Châu Vân Du ngại ngùng lí nhí.
Hắn bật cười, đứng dậy dắt tay cô trở về phòng ngủ, miệng vẫn cố cằn nhằn để giấu đi vẻ dịu dàng của chính mình:
- Đồ phiền phức.
Lúc này, Châu Vân Du lại một lần nữa nằm cùng Lâm Chấn Phong trên một chiếc giường.
Cô không đủ dũng khí để cuộn tròn trong lòng hắn như lần đầu tiên.
Chỉ cần ngả lưng sát bên và đan tay với hắn thôi đã đủ khiến trái tim Châu Vân Du ngốc nghếch rung động.
Cô nhóc bỗng nhận ra càng ngày, bản thân càng không tự chủ được mà trót xao xuyến trước mọi ánh mắt, mọi cử chỉ và mọi cái ôm ấm áp đến ngọt ngào của Lâm Chấn Phong.
Tuy có chút bối rối, nhưng tâm hồn Châu Vân Du lại hân hoan sáng bừng lên.
Cô tận hưởng cảm giác được thích thầm một người con trai trong niềm tò mò và thích thú rất đỗi ngây dại.
Dường như cô còn vô tư quên mất việc phải trăn trở rằng liệu hắn có đáp lại tình cảm của mình hay không.
Bởi lẽ đối với cô, chỉ cần được yêu một ai thôi là đã đủ hạnh phúc.
Trong khi cô nhóc còn vô tư đón chào chuyện yêu đơn phương như thế, thì Lâm Chấn Phong hoàn toàn ngược lại.
Cả đêm mưa bão đó, nằm bên cạnh cô và nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, hắn thao thức mãi trong nỗi ngại ngùng và lo sợ.
Sợ rằng cô sẽ không hiểu được lòng mình.
Sợ rằng bản thân sẽ lỡ thổ lộ mà đánh mất cô.
Sợ rằng nhắm mắt lại rồi, khi mở mắt ra sẽ không còn thấy cô bên cạnh nữa.
Giữa những năm tháng xa xôi trong quá khứ, hắn đã ngủ khi cha hắn ra đi, và cũng đã ngủ cả khi mẹ hắn lặng lẽ thu dọn hành lí, vĩnh viền rời khỏi căn nhà lạnh lẽo này.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Khẽ quay sang nhìn cô, Lâm Chấn Phong thấy Châu Vân Du đã say ngủ.
Ánh đèn vàng dịu soi tỏ sự tĩnh lặng tuyệt sắc đang ngự trên gương mặt trắng trẻo ấy.
Quả đúng là cô nhóc của hắn, xinh đẹp ngay từ khi còn là người thiếu nữ mộc mạc không phấn son, không ăn diện cầu kì.
Nhìn kim đồng hồ trên tường đang miệt mài chạy, Lâm Chấn Phong giật mình thời gian chưa từng ngừng trôi.
Thanh xuân của hắn và của cô rồi sẽ khép lại.
Vậy tại sao hắn dám phí hoài thời khắc tươi đẹp này vào chữ "sợ" cơ chứ? Hắn là hắn, Lâm Chấn Phong, kẻ liều lĩnh và nhiệt huyết nhất.
Nếu ngày mai hắn không còn trên cõi đời này, điều duy nhất khiến hắn nuối tiếc chính là vì lo sợ mà bỏ lỡ mất cô.
Khẽ siết chặt hơn bàn tay Châu Vân Du, Lâm Chấn Phong quyết định sẽ không im lặng nữa.
Hắn sẽ theo đuổi đến cùng bất cứ thứ gì mình khao khát, bao gồm cả trái tim cô.