Nhẫn Cỏ

Chương 41: 41: Thì Hiện Tại Đơn





Biển vẫn xanh.

Sóng vẫn lăn tăn xô bờ cát trắng.

Gió vẫn thổi và thanh xuân vẫn hát.

Chiều hôm đó, lớp 11D lên xe rồi nói lời tạm biệt với miền đông tươi đẹp mà quay trở về trường.
Châu Vân Du càng về chặng cuối của cuộc chơi lại càng giàu năng lượng.

Cô ngồi trên xe, không chợp mắt nghỉ ngơi như lần trước.

Ôm trong lòng cây đàn ukulele màu tím, cô nhóc say sưa gảy đàn và hát ca.

Những bài ca tuổi trẻ tươi vui, những bài ca về hoa cỏ, đất trời, và cả những bài ca không tên mà tâm hồn cô tự soạn nhạc trong mỗi phút rung động.
Cả lớp cùng đồng thanh ngân nga với Châu Vân Du.

Chuyến đi dài cứ thế đầy ắp giai điệu.

Lâm Chấn Phong ngồi cạnh cô, chỉ im lặng chống cằm nhìn ra ngoài cửa kính.

Hắn lơ đãng thả ánh mắt vào trời mây vô tận, thả cả hồn mình vào chất giọng ngọt ngào trong trẻo ngay sát gần bên.

Một tia nhận thức chợt loé lên.

Đây chẳng phải cuộc đời mà hắn của hai năm về trước từng ao ước hay sao?
Biết trước rằng những khoảnh khắc tươi đẹp như thế này đây rồi sẽ sớm trôi vào miền quá khứ, Lâm Chấn Phong nhắm mắt, cố tận hưởng trọn vẹn nhất từng giọt mật thanh xuân.

Ngoảnh đầu lại chỉ thấy tuổi thơ tăm tối, nhìn tương lai có lẽ cũng thật mịt mùng.

Duy chỉ có thời khắc hiện tại mới là hạnh phúc ngàn vàng đối với hắn.
Hắn muốn được ở bên cô, cùng cô sống mãi trong thì hiện tại, lãng quên quá khứ và mặc kệ mai sau.

Một thì hiện tại đơn, viết về những điều hiển nhiên và vĩnh cửu, như mặt trời là duy nhất, như bốn mùa luôn vần xoay, và như thanh xuân của đời người chỉ có một trên đời.


Thanh xuân của Lâm Chấn Phong, tất thảy đều gói gọn nơi đáy mắt trong veo và duyên dáng ấy.
Hắn lặng lẽ mỉm cười, không vì lí do gì.

Châu Vân Du lúc này cũng ngừng ca hát.

Cô bình thản nghỉ ngơi, và đột nhiên cảm nhận được năm đầu ngón tay thô ráp đang đan vào bàn tay bé nhỏ của mình.

Ngơ ngác quay sang nhìn Lâm Chấn Phong, cô thấy hắn đang khép mi an tĩnh, nắm lấy tay cô mà nhét vào trong túi áo.

Thật giống một đứa trẻ to xác đang giấu viên kẹo ngọt vào túi để thưởng thức trong niềm hạnh phúc âm thầm.
Mùa đông hẵng còn dài.

Nước da Lâm Chấn Phong lạnh ngắt và chai sạn.

Châu Vân Du thiết nghĩ hắn chỉ đang cần một chút gì mềm mại và ấm áp để yên giấc.

Hắn vẫn thường tùy ý hành động như thế.

Có điều cô nhóc cũng không phiền.
- Nếu tôi là một cô gái khác thì anh cũng thoải mái làm như vậy đúng không? - Châu Vân Du hỏi nhỏ.
Lâm Chấn Phong hé môi đáp qua loa:
- Không có chuyện nếu.

Nhóc là nhóc.

Và nhóc là của tôi.
Nói rồi, tên nam nhân mặt lạnh ấy lại yên lặng chìm vào giấc ngủ.

Châu Vân Du cười thầm, cũng cảm thấy hắn có chút đáng yêu mà tựa đầu bên vai hắn, chợp mắt một chút chờ thời gian trôi.

Bàn tay hắn lớn vô cùng, ôm trọn lấy bàn tay cô.

Cảm giác được trở thành duy nhất trong mắt một ai thật tuyệt.
Những cánh bướm rạo rực vờn bay trong tâm trí nàng thiếu nữ.

Nhưng như mọi lần, Châu Vân Du không cố gọi tên thứ cảm xúc ấy.

Cô đón chào những rung cảm lạ lùng bằng tất cả niềm ngây ngô mới lớn, và bởi lẽ đó, Châu Vân Du vẫn ngốc nghếch định nghĩa mối quan hệ giữa cả hai là tình bạn tri kỉ, chỉ là có chút khác lạ và mơ hồ hơn mà thôi.
...oOo...
Học kì một qua đi, học kì hai lại đến.

Vẫn là toán, văn, anh, rồi lại sử, địa.

Đều là những kiến thức khô khan chẳng bao giờ hấp dẫn được đầu óc bay bổng của Châu Vân Du.

Tiết cuối buổi sáng, cô chán nản cắn bút.

Tẻ nhạt quá rồi, cô thật sự cần cái mới mẻ để sống qua ngày.

Thiếu đi thứ gì đó tự do và thú vị chính là một cực hình dành cho nàng ngựa non như Châu Vân Du đây.
Cô chọc vào tấm lưng của người bàn trên và gọi hắn dậy:
- Này.

Tôi chán quá.

Đổi chỗ đi.
Lâm Chấn Phong uể oải rời khỏi vị trí của mình sau hơn hai tiết ngủ gục trên bàn.


Hắn không thắc mắc nhiều, rất hợp tác mà đổi chỗ với cô.

Có lẽ hắn đã quá quen với những yêu cầu kì lạ của Châu Vân Du rồi.
Việc được ngồi ở bàn mới, dù chỉ là thay đổi nhỏ thôi, cũng đủ khiến cô cảm thấy phấn chấn hơn bao nhiêu.

Châu Vân Du bắt đầu nói chuyện với bạn bè xung quanh và nghịch ngợm đồ dùng của hắn.

Tò mò lục quyển vở trên bàn, một người yêu cái đẹp và sự tinh tế như cô phải vội nhăn mặt đánh giá ngay kiểu chữ viết xấu thậm tệ ở Lâm Chấn Phong.
Mặc kệ thời khoá biểu ra sao, ngày nào hắn cũng chỉ mang đúng ba thứ sách vở toán và hoá học, cùng với một cuốn sổ quản lí kho hàng ghi những thứ Châu Vân Du chẳng đời nào hiểu nổi.
Ngồi phía sau, Lâm Chấn Phong rảnh rỗi chẳng còn việc gì làm.

Hắn bắt đầu nghịch mái tóc của cô.

Chúng đã dài đến nỗi tràn lên cả mặt bàn của hắn.

Hết dùng tay chơi đùa, Lâm Chấn Phong lại lấy thước chia chỗ tóc ấy thành từng dải nhỏ rồi ghé mặt xuống hít sâu.
Quả nhiên vẫn là mùi hương đặc trưng ấy, thoang thoảng dịu mát, thơm mùi hoa xuân.
- Đúng là đầu chỉ để mọc tóc có khác.

Bao nhiêu tinh hoa dồn hết vào tóc, còn não trống trơn.

- Hắn giật đuôi tóc Châu Vân Du và cười nhạo.
Châu Vân Du ghét nhất là bị giật tóc như vậy.

Cô quay xuống, gắt gỏng đáp:
- Thì sao nào? Anh cứ chê đi.

Thế mà nãy giờ có ai ngồi hít tóc người ta như kẻ nghiện hút ấy.
Gương mặt hắn lập tức tối sầm.

Đồng tử buông hờ hững.

Môi không còn cười.

Hàng lông mày sắc bén khẽ nheo lại.

Trong giọng nói trầm khàn như toả ra một khí chất thâm sâu đến lạnh người:
- Đừng bao giờ nhắc đến hai từ nghiện hút trước mặt tôi.
Cơn giận mang nặng hàn khí này chợt có uy quyền đến lạ.


Trong phút chốc, hắn không còn là tên Lâm Chấn Phong sôi nổi, ồn ào như mọi khi nữa.

Hắn lúc này đang bị bóng đen ám ảnh của quá khứ chiếm đoạt lấy.

Hơi thở nghẹn lại trong họng, nặng nề như đeo chì.

Hàng loạt cảm xúc và hồi ức ùa về, bóp ngạt trái tim hắn và buộc hắn phải trở nên vô cảm trước khi yếu đuối gục ngã thêm một lần nữa.
Châu Vân Du bất giác rùng mình.

Cô không hiểu mình đã sai ở đâu, ngơ ngác chớp mắt, chỉ biết lúng túng nói:
- À...!được thôi.

Xin lỗi nhé.
Thấy cô nhóc bị mình doạ sợ, Lâm Chấn Phong mới sực tỉnh.

Hắn nén những mảnh vụn kí ức sắc như dao kia lại, nín thở đôi giây để tự kiềm chế tất cả.

Đúng vậy, cô nhóc ấy chẳng có tội tình gì đáng để đáng phải chịu đựng cơn giận dữ âm ỉ từ vết thương quá khứ của hắn.

Nỗ lực trấn tĩnh thành công.

Chỉ lát sau, Lâm Chấn Phong đã trở về với dáng vẻ thường nhật.

Hắn phẩy tay:
- Không, đừng xin lỗi.

Nhóc chẳng có lỗi gì để mà xin.
Rồi hắn thở phào một hơi, nằm bò xuồng bàn mà tiếp tục chợp mắt.

Má gối lên mái tóc bồng bềnh, hắn lẩm nhẩm:
- Cho tôi mượn chỗ lông này thêm tí nữa thôi.
Trong chất giọng trầm trầm dường như vẫn còn trĩu nặng một nỗi niềm khó tả.