Nhẫn Cỏ

Chương 34: 34: Hàng Ghế Cuối





Buổi dã ngoại cuối năm của lớp 11D cuối cùng cũng đã tới.

Chuyến đi sẽ kéo dài hai ngày một đêm, tại bờ biển phía đông nơi thiên nhiên vô cùng hoang sơ và tươi đẹp.
Châu Vân Du tung tăng kéo vali tới trường để tập trung từ sớm.

Khi không phải khoác lên bộ đồng phục như thường lệ, cô luôn thích diện những món đồ đơn giản, thoải mái và đáng yêu đúng như cá tính của mình.

May mắn thay, thời tiết tại miền đông cũng không quá khắc nghiệt, vậy nên váy ngắn, tất đùi và một chiếc áo hoodie là lựa chọn hoàn hảo của Châu Vân Du hôm nay.
- Các em chú ý chia nhóm và cử ra trưởng nhóm giúp tôi.

- Thầy chủ nhiệm vỗ tay để ổn định lại trật tự.
Châu Vân Du nhìn quanh, cô thấy nhóm nào cũng vui, nhóm nào cũng thân thiện, tuy nhiên được lập nhóm cùng những người bạn thân vẫn là tuyệt nhất.
- Y Thục, boss Phong, cả Phan Minh nữa! Lại đây nào các cậu.

- Châu Vân Du vẫy tay gọi lớn.
Khi tất cả cùng họp lại đông đủ trên sân trường cũng là lúc vị trí trưởng nhóm được bình chọn.

Khiêm Y Thục nâng gọng kính trên sống mũi, nói:
- Phan Minh, cậu có kinh nghiệm làm lớp trưởng, vậy giờ làm trưởng nhóm luôn nhé.
Cậu học bá mỉm cười và nhìn về phía Châu Vân Du:

- Tớ nghĩ nên để Vân Du trải nghiệm thử vị trí này.

Cậu rất thích hợp đấy, chỉ cần cậu nói, mọi chuyện chúng tớ điều có thể nghe theo ý cậu.
Không ai là không nhận ra tình ý rõ mồn một trong giọng điệu ôn nhu của Phan Minh, ngoại trừ khi người đó là Châu Vân Du, một cô gái với sự tinh tế bằng không.

Lâm Chấn Phong thấy ngứa tai ngay khi nghe Phan Minh nói vậy.
- Chúng tớ? Đừng đánh đồng ai cũng như cậu.

Tôi không nghe theo lời nhóc kia đấy thì sao? - Hắn cười khẩy.
Châu Vân Du chỉ nhún vai:
- Vui là chính, tranh luận làm gì.

Khiêm Y Thục, chốt cậu làm trưởng nhóm nhé.

Thầy ơi, nhóm em xong rồi!
Khiêm Y Thục ngơ ngách khi đang im lặng đứng ngoài cuộc thì tự nhiên bị giao trách nhiệm.

Cô bạn thở dài bất lực trước tính đường đột của Châu Vân Du, lại quan ngại sâu sắc hơn cả khi thấy hai cậu con trai kia vẫn nhìn nhau với ánh mắt thù địch.

Sự kết hợp này khiến tương lai của nhóm coi như đi vào ngõ cụt rồi.
Xe khách đã đến.

Lớp 11D xếp hành lí lên khoang xe và lần lượt tìm vị trí ngồi.
- Hàng ghế cuối là vui nhất!
Châu Vân Du hào hứng thốt lên.

Cô đẩy ngay vali của mình cho Lâm Chấn Phong, vừa chạy nhanh lên xe vừa nói vọng lại với hắn:
- Cất đồ giúp tôi! Tôi đi chiếm chỗ trước đây!
Thế là Lâm Chấn Phong lại phải hì hục thu dọn đống hành lí của cả hai, mặc dù chính hắn chỉ vừa mới dứt khoát khẳng định sẽ không nghe lời cô.

Thấy Phan Minh đã cất xong và nhanh chân đi sau Châu Vân Du, hắn cũng vội vàng chạy theo để không bị cậu ta tranh mất ghế.
Tình cờ thay, hàng phía cuối xe có đủ bốn ghế ngồi.

Châu Vân Du cư nhiên bị kẹp giữa hai tên con trai cao lớn.

Khiêm Y Thục bất lực ngồi phía ngoài cùng và gục đầu lên cửa kính ngủ say.


Cô bạn hướng nội coi như tai không nghe, mắt không thấy cảnh cung đấu tranh sủng ngay sát bên cạnh.
Xe bắt đầu khởi hành.

Trời lúc này tờ mờ sáng.

Hoàng hôn le lói rọi những tia nắng đỏ mờ mờ, xiên thủng qua màn sương đêm xám xịt.

Một sắc tím than đang khẽ chuyển mình sang ánh hồng ban mai.

Vạn vật xanh ngắt lướt nhanh qua ô cửa kính và không gian cứ đều đều mở rộng ra thênh thanh theo nhịp bánh xe lăn vòng.
- Thích thật đấy! Mười tháng rồi tôi chưa được tới biển.
- Còn tôi là mười bảy năm.

- Lâm Chấn Phong nhếch mép cười.
Ngối phía cuối, quán tính mạnh khiến cả bốn người rung lắc theo mỗi chuyển động của chiếc xe.

Châu Vân Du hết ngả bên này, lại đổ sang bên kia, hết chạm phải Lâm Chấn Phong lại va vào Phan Minh ngay sát cạnh.

Dường như những tiếp xúc nhỏ nhất cũng khiến tâm trí không thể không bận lòng.
Nửa giờ đồng hồ trôi qua, bầu không khí yên tĩnh trên xe khiến Châu Vân Du chán nản và dần cảm thấy buồn ngủ.

Mái đầu nhỏ đã bắt đầu gà gật.

Nhận thấy thời cơ, Lâm Chấn Phong nhanh tay kéo cô tựa vào vai mình.


Sự chênh lệch chiều cao và phần cơ săn chắc khiến cho hắn trở thành một chiếc gối không thể tuyệt vời hơn dành cho giấc ngủ của cô nhóc.
Những sợi tóc mai khẽ xoã xuống, ôm lấy gò má tròn trịa, đường quai hàm thanh tú và che ngang bờ mi cong.

Đôi môi mềm càng thêm chúm chím mỗi khi cô lặng yên ngủ vùi.

Chiếc mũi cao, nhỏ xinh, hài hoà nằm trên gương mặt đáng mến.

Một sự im lặng quá đỗi mộc mạc song lại tuyệt mĩ đang ngự trên dung mạo cô thiếu nữ say ngủ.
Lâm Chấn Phong âm thầm đặt ánh mắt mình rất lâu lên hình bóng Châu Vân Du.

Nhìn chiếc má mềm mịn của cô, hắn đột nhiên muốn cắn nhẹ để nước da kia sẽ phải mất đi vẻ không tì vết vốn có.

Và từ đó, không ai sẽ tiếp cận cô nữa ngoài hắn.

Nghĩ tới đây, Lâm Chấn Phong bất giác liếc sang Phan Minh và bắt gặp cậu ta cũng đang ngắm nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng đến say mê tương tự.
- Chọc mù mắt giờ.

- Lâm Chấn Phong khẽ lẩm nhẩm, chỉ đủ cho Phan Minh nghe thấy.