Về chiều, gió thổi lồng lộng.
Gió vuốt ve làm mái tóc Châu Vân Du rung rinh phấp phới.
Cô ngước nhìn lên bầu trời phía xa và chợt thấy cả một khoảng không xanh ngắt rợp cánh diều.
Châu Vân Du thích thú reo lên.
Chưa bao giờ cô thấy mình hạnh phúc đến thế.
- Y Thục! Trông đẹp chưa kìa!
- Là hội thi diều sáo đấy, dịp họp chợ nào cũng có.
- Khiêm Y Thục mỉm cười.
Lâm Chấn Phong sau khi tan làm cũng đang ngả lưng nghỉ ngơi trên chiếc ghế đá bên cạnh hai cô gái.
Hắn nhếch mép:
- Đồ thành phố, chưa thấy thả diều bao giờ hả?
Ánh mắt Châu Vân Du vẫn ngước lên trong veo.
Cô lắc đầu.
Trong tâm trí cô nhóc lúc này chỉ ngập tràn ước muốn được thả hồn mình bay lên thật cao cùng những cánh diều tự do ấy.
Thế là Châu Vân Du phấn khích nói:
- Này, đi thả diều thôi!
Khiêm Y Thục gật đầu:
- Nếu cậu đã thích như vậy thì chúng ta đi.
Lâm Chấn Phong ngồi trên ghế ngáp dài.
Hắn đã quá lười để vận động thêm sau cả một ngày khuân vác cực nhọc.
Thế nhưng Châu Vân Du nào để yên cho hắn.
Cô chạy đến, lay vai Lâm Chấn Phong:
- Anh biết thả diều đúng chứ? Đi mau thôi nào!
- Hả? Sao tôi phải chơi dăm ba cái trò trẻ con đấy.
Nhóc thích thì tự mà làm.
Nghe giọng điệu bất mãn ấy, Châu Vân Du bĩu môi ngay:
- Tôi đâu có biết thả diều thế nào chứ.
Nhưng chắc chắn sẽ rất vui, thật đấy! Anh thử quay về làm trẻ con một hôm cũng đâu có sao.
Sự van nài dường như vẫn vô hiệu.
Lần này Châu Vân Du lại quay sang phía Khiêm Y Thục.
Cô bạn thân chỉ biết gượng cười và lắc đầu, một người mọt sách như cô vốn dĩ chỉ biết học chứ chưa từng chơi những trò như vậy.
Nhìn về phía bầu trời cao vi vút tiếng sáo diều kia, Châu Vân Du rầu rĩ thở dài.
Ánh mắt chợt đượm buồn và trong người nôn nao thất vọng.
Cô lúc này thật giống một chú chim non bị nhốt trong lồng.
Buồn rười rượi, uể oải và không thiết hót vang.
- Nhưng mà tớ thật sự muốn thả diều...
Châu Vân Du chán nản nói.
Lâm Chấn Phong đã rời khỏi ghế đá từ lúc nào.
Hắn rời đi, rồi sau đó quay lại, đi lướt qua cô với một chiếc chiều hình thoi lớn trên tay.
- Có đi không thì bảo? - Hắn hỏi một câu cộc lốc như thể chưa từng từ chối lời mời.
Châu Vân Du choàng tỉnh nhìn theo bóng lưng hắn.
Tâm trạng phút chốc tươi tỉnh hẳn lên.
Cô vui sướng bám theo sau Lâm Chấn Phong.
Khuôn miệng xinh xinh cười nói không ngớt vì sắp được hoà mình vào cuộc vui đầy hấp dẫn kia.
Khiêm Y Thục thở phào khi thấy thái độ của hai người đã thay đổi.
Cô đi bên Châu Vân Du, khẽ cong môi trước sự phấn khởi của bạn thân mình.
Đột nhiên trong một thoáng chốc ngắn ngủi, Khiêm Y Thục chạm phải cái liếc mắt sắc lạnh của Lâm Chấn Phong.
Hắn không nói lời nào, nhưng rõ ràng đang tỏ vẻ không thoải mái và muốn đuổi cô đi.
Khiêm Y Thục lặng lẽ mỉm cười và tự mình hiểu chuyện.
- Ôi, tớ quên mất! Tớ sắp có lớp học thêm nên phải về trước đây.
Xin lỗi nhiều.
Vân Du đi chơi vui vẻ nhé!
Dứt lời, cô bạn mọt sách vẫy tay tạm biệt và nhanh chóng rời đi để nhường lại không gian riêng theo đúng yêu cầu của Lâm Chấn Phong.
Khiêm Y Thục không thèm chấp tính chiếm hữu của hắn làm gì.
...oOo...
Châu Vân Du ôm diều trong lòng và ngồi yên sau chiếc xe, chờ hắn đạp tới bãi cỏ hoang cạnh ruộng đồng.
Nơi đây đã tập trung thật nhiều người, đa phần đều là trẻ em và thanh, thiếu niên đến từ khắp xóm giềng xung quanh.
Tất cả đều chạy nhảy, nô đùa, tay cầm dây diều mà khéo léo điều hướng.
Chọn một vị trị đủ rộng, Lâm Chấn Phong đặt cuộn dây vào tay cô.
Về phần mình hắn cầm vào tâm cánh diều và nhắc nhở:
- Đứng yên, giữ chắc cho đến khi tôi quay lại đấy.
Rồi hắn quay lưng lại, chờ đôi giây để tìm hướng gió thổi, và đột nhiên phóng đi nhanh như cắt.
Lâm Chấn Phong giơ cao diều lên trong khi chạy ngược chiều gió.
Cánh tay săn chắc cầm chặt lấy diều, và khi tới một khoảng cách đủ xa, khi lực gió đã đủ mạnh, hắn tung diều lên thật cao.
Cánh diều hình thoi nhanh chóng đạp mọi tầng không mà cứ phần phật vút bay.
Châu Vân Du thích thú cười tít mắt.
Cô cảm nhận được rõ cuộn dây trong tay xoay vòng, sợi dậy càng nối dài và căng ra, như thể đám mây trên trời đã cắn cước và giật mạnh chiếc "cần câu" của cô nhóc.
Lâm Chấn Phong ngước lên nhìn diều và rồi trở lại bên cạnh cô.
Hắn nắm lấy một tay của Châu Vân Du, hướng dẫn cô cầm vào dây diều, tay còn lại giữ chặt phần cuộn, rồi cứ thế giật dây, điều chỉnh cho diều bay lên đúng phía.
- Chạy đi! Càng xa càng tốt.
Lâm Chấn Phong vỗ nhẹ vai cô gái.
Châu Vân Du gật đầu, miệng cười rạng rỡ, hít thật sâu và chạy thật nhanh về phía trước.
Diều đạp gió bay cao theo từng sải chân cô.
Một tầng mây, hai tầng mây,...!Rồi lại xa nữa.
Giữa một trời mây bạt ngàn diều sáo, cánh diều đỏ chót của Châu Vân Du và Lâm Chấn Phong phất lên như ngọn cờ đầu.
- Xem kìa! Còn mười giây cuối thôi.
Diều của ai sắp thắng rồi! - Vị trọng tài trẻ đứng giữa đồng cỏ bắt đầu đếm ngược.
Khi giây cuối cùng của cuộc đua diều kết thúc cũng là lúc Châu Vân Du dừng chân lại, thở d.ốc và gần như ngã vật xuống vì mệt.
Cánh diều đỏ của cô vẫn phơi phới lượn quanh.
Tiếng còi vang lên.
- Diều đỏ chiến thắng!
Châu Vân Du lại chạy như bay trở về phía Lâm Chấn Phong.
Cô vui mừng muốn trào nước mắt, không nghĩ được gì nữa, chỉ đâm sầm vào lòng hắn mà ôm chặt bờ vai, nhảy lên tưng tưng trong tiếng cười khúc khích.
- Ha! Khá lắm! - Lâm Chấn Phong xoa mạnh mái đầu cô nhóc.
Con thoi trong lòng hắn vẫn phấn khích náo động.
Đồng tử của hắn khẽ rung lên vì cảm giác bất ngờ và nhẹ nhõm lạ lùng.
Mây ngừng trôi.
Gió ngừng thổi.
Và tất cả như ngưng đọng lại.
Lâm Chấn Phong chỉ thấy trước mắt mình một nụ cười rạng rỡ như hoa cỏ ngày hạ.
Một ánh mắt tựa vầng trăng khuyết bàng bạc, cong cong.
Và một buổi hoàng hôn buông sau cánh môi hồng.