Nhẫn Cỏ

Chương 17: 17: Đừng Khóc





Lâm Chấn Phong thức giấc trước, lúc này trời đã gần về chiều.

Hắn thấy Châu Vân Du nằm sát bên mình, mi mắt còn nhắm nghiền và hơi thở đều đặn phả lên nước da ngăm của hắn.
Nắng thu ngả vàng trên cô thiếu nữ ấy, để rồi trong khoảng cách sát gần, mọi đường nét của cô bỗng trở nên rõ ràng và tinh tế hơn bao giờ hết.
Lần đầu tiên Lâm Chấn Phong có cơ hội nhìn cô tỉ mỉ đến vậy: gương mặt trái xoan bé chỉ bằng bàn tay hắn.

Chiếc mũi cao, nhỏ xinh thôi.

Lông mi cong dài.

Đôi môi mềm và phơn phớt hồng dù không mấy khi thoa son đánh phấn.

Ngũ quan này không thể nói là không hài hoà cho được.
Hơn hết, da cô rất trắng, trắng như phát sáng và chẳng tì vết.

Quả thật đối lập với hắn hoàn toàn.

Hắn đứng cạnh cô trông như cà phê pha cùng sữa vậy.
Châu Vân Du khi ngủ trông mới ngoan ngoãn làm sao, giống như một nàng ngựa non sau ngày dài phi nước đại, cuối cùng cũng chịu cuộn mình nằm nghỉ giữa thảo nguyên hoa mộng.

Nếu lúc nào cô cũng ngoan ngoãn như vậy thì Lâm Chấn Phong đã đỡ tổn thọ hơn biết bao nhiêu.

Nhưng thật lòng hắn lại không cần sống quá lâu, hắn thấy một Châu Vân Du tinh nghịch, ồn ào và hoạt ngôn mới thật sự quen thuộc với mình.

Và tất nhiên, đôi khi ngoan ngoãn một chút cũng tốt, chỉ là "đôi khi" thôi.
Trầm ngâm nhìn cô một hồi lâu, lát sau hắn mới sực tỉnh và tự vỗ vào mặt mình:
- Nhóc này vừa lùn vừa ngốc lại còn phiền phức.

Chẳng có gì hay ho.

Nhất định phải nhắc lại ba lần.
Rồi hắn không ngại ngần gì mà trực tiếp búng mạnh lên trán cô, gọi:
- Này, dậy đi đầu gỗ.


Tôi mỏi tay lắm rồi.
Châu Vân Du nhăn nhó xoa lên vết đỏ mà hắn để lại.

Rồi cô dụi mắt, uể oải ngồi dậy.
-Ngủ được một giấc đã quá đi.

- Châu Vân Du vươn vai thốt lên.
Lâm Chấn Phong xoay bả vai cho đỡ ê ẩm, rồi hắn đứng lên phủi quần áo, hất cằm với cô:
- Không có lần sau đâu đấy nhóc ạ.

Tôi chưa tiện tay kẹp đầu nhóc là may.
Cô chỉ biết cười khì.

Nhưng thật sự cánh tay của hắn là chiếc gối quá hoàn hảo cho một giấc ngủ trưa.

Cứng cáp, dày dặn, song cũng âm ấm cái cảm giác của da thịt nam tính.
Ngủ đủ giấc rồi, chiếc bụng của Châu Vân Du lại bắt đầu sôi lên.
- Này boss, tôi đói quá.

- cô than thở.
Lâm Chấn Phong nhìn quanh.

Hắn chẳng mang theo đồ ăn để chiều cái bụng không đáy của cô.

Và cả hai đang ở giữa đồng, cách thị trấn rất xa, cũng không gần ngôi nhà nào cả.

Đột nhiên, hắn nhớ ra điều gì và nói:
- Đợi chút, tôi có cái này ăn ngon lắm.
Rồi Lâm Chấn Phong chạy ra sau lùm cây rậm rạp.

Hắn lục lọi ở đó một hồi và quay lại với thứ gì nắm chặt trong lòng bàn tay.

Châu Vân Du tò mò nhìn qua kẽ tay hắn.

Cô tròn mắt khi trông thấy một vật màu xanh non, với những chiếc chân đầy răng cưa cứ ngoe nguẩy.

Có sợi râu mảnh, cặp mắt đen lồi trông rất gớm.
- Eo! Cái gì thế?! - Châu Vân Du giật mình né ra thật xa.
Lâm Chấn Phong nhếch môi đáp:
- Châu chấu chứ gì nữa.

Rán lên ăn cũng ra trò phết chứ đùa.
Nghe tới đây, cô liền xanh mặt nép vào gốc cây.

Miệng lắp bắp nói:
- Anh tự…tự đi mà ăn.

Ghê chết đi được! Vứt…vứt nó đi khỏi tầm mắt tôi mau…
- Nhóc sợ côn trùng cơ á? Nhưng chúng ngon lắm mà.

Đây này.

- Vừa nói, Lâm Chấn Phong vừa cố tình chìa tay ra và tiến lại gần cô.
Châu Vân Du sợ hãi hét toáng lên rồi chạy biến.
- Đồ độc ác! Đừng đùa tôi nữa mà!
Cô mếu máo van xin hắn.

Trên đời này, côn trùng luôn đứng thứ hai trong số những thứ mà cô ghét nhất, chỉ xếp sau Lâm Chấn Phong mà thôi.
Thế nhưng cuộc đời nghiệt ngã làm sao, cô càng sợ hắn càng thích thú.


Hắn cứ tàn nhẫn đuổi theo dọa nạt và cô thì cứ thục mạng chạy trốn.

Nếu hắn thật sự ném con vật đáng sợ đó về phía Châu Vân Du, có lẽ cô sẽ lăn ra ngất mất thôi.
- Á! - Đột nhiên Châu Vân Du thét lớn.
Cô bất ngờ vấp phải mô đất và ngã rầm xuống.

Cơ thể nhỏ nằm co quắp giữa thảm cỏ, run lên bần bật vì nhói đau.
Lâm Chấn Phong giật mình quăng đám châu chấu sang một bên.

Hắn chạy vội về phía cô.
- Có sao không? - Hắn hỏi trong cơn lo thấp thỏm vì sự vụ không lường trước này.
Châu Vân Du không đáp.

Cô vẫn cứ xuýt xoa, khắp người như tê cứng lại và cơn đau ê ẩm khiến cổ họng Châu Vân Du nghẹn ứ.

Mái tóc xõa xuống rối bời.

Cô cúi gằm mặt, gần như nằm rạp sấp xuống đất mà không đủ sức cử động thêm nữa.
Lâm Chấn Phong túm lấy hai vai và khẽ xoay giúp cô ngồi dậy.

Châu Vân Du giật nảy mình, theo phản xạ mà co rút một chân lại.
- Đau… - Cô gái nhỏ rê.n rỉ trong họng.
Lâm Chấn Phong quỳ xuống và bắt đầu đảo mắt tìm vết thương.

Đây rồi.

Cổ chân trái của Châu Vân Du tím bầm lên trông thật thảm.

Mắt cá chân sưng tấy và các khớp cơ lệch đi, cứng đờ, nhức nhối.
- Bị bong gân rồi.

- Lâm Chấn Phong nghiến răng.
Hắn không ngờ mọi chuyện lại thành ra nông nỗi thế này đây.

Khẽ nâng cổ chân của cô lên, hắn chậm rãi xem xét vết đau ấy.

Nước da trắng hồng giờ đã tái xanh đi, máu tụ lại mỗi lúc một nhiều.
Bỗng lúc này, có hai, rồi lại ba giọt nước nóng hổi nhỏ xuống mu bàn tay hắn.
Lâm Chấn Phong ngỡ ngàng ngước lên nhìn cô.

Châu Vân Du khóc rồi.

Đôi mắt cô rơm rớm hàng lệ, đồng tử đẫm nước rung lên và khóe mắt đã ửng đỏ từ bao giờ.


Toàn thân cô yếu ớt run trong cơn đau thấu xương ấy.

Thế nhưng môi vẫn mím chặt, không để lộ ra tiếng thút thít nào.
Lâm Chấn Phong hóa đá.

Hắn lúng túng không biết phải làm gì tiếp theo.

Kẻ lỗ m.ãng như hắn đã biết dỗ ngọt con gái bao giờ đâu cơ chứ? Đằng này, đây còn là Châu Vân Du, một cô nhóc hắn những tưởng sẽ mãi nở nụ cười trên môi thay vì có những phút yếu lòng như thế.
Lâm Chấn Phong hít sâu.

Hắn không nói lời nào, chỉ nâng cánh tay cô quàng vào cổ mình và khẽ khàng bế cô lên.

Cơ thể cô vẫn mong manh, nhẹ bẫng và run rẩy.

Lần đầu tiên, cô yếu ớt ngả đầu vào lồng ngực Lâm Chấn Phong.

Mắt càng nhòa lệ, làm ướt đẫm ngực áo hắn.
Rảo bước nhanh trở về, hắn đặt cô ngồi xuống yên sau xe đạp.

Chiếc yên sắt ấy đã xuất hiện thêm một miếng đệm lót từ bao giờ, có lẽ là kể từ lần đầu Châu Vân Du ngồi sau xe hắn và than vãn kêu đau qua mỗi quãng đường xấu chăng? Cô nhóc hoạt ngôn ngày nào giờ vẫn chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.

Cô rất mạnh mẽ, nhưng sợ đau…
Lâm Chấn Phong thở dài.

Hắn cúi xuống sát gần gương mặt cô, cố gắng hạ giọng trấn an:
- Đừng khóc, chịu đau một chút nữa thôi, để tôi đưa nhóc tới trạm y tế.
Đưa ngón tay quệt đi giọt nước đang lăn dài trên má Châu Vân Du xong, hắn mới bắt đầu ngồi lên xe và đạp nhanh đi tìm một nơi cho cô chữa trị vết thương.

Hắn không biết nên làm gì hơn.

Bởi lẽ tất cả những gì hắn có thể là hành động.
Nước mắt của phụ nữ chưa từng là vấn đề lớn đối với hắn cho đến khi gặp được cô..