Nhẫn Cỏ

Chương 16: 16: Trốn Học





Hai đôi chân lặng lẽ rảo bước ngược chiều dòng người đang chạy về lớp học.

Lâm Chấn Phong đi phía trước, Châu Vân Du bám sát theo sau.

Hắn và cô cố tỏ ra điềm nhiên nhất có thể để không khiến ai phải nghi ngờ.

Đi qua những dãy hành lang dài, Lâm Chấn Phong bắt đầu men theo một lỗi tắt dẫn tới khu sân sau vắng vẻ.
Suốt quãng đường lén lút, Châu Vân Du cứ tủm tỉm cười đầy vui thích.

Đã lâu rồi cô chưa trải nghiệm cảm giác đầy hồi hộp và mạo hiểm này đây.
Bức tường cao ngăn cách ngôi trường với thế giới bên ngoài dần hiện ra trước mắt hai người.

Đó là một vách trường phủ bụi, lớp sơn vàng hơi bong tróc, để lộ ra những mảng gạch bạc phếch.

Chính giữa tường là những ô vuông nhỏ có hoa văn hình quả trám.

Qua chiếc lỗ ấy có thế thấy cả một màu đồng ruộng xanh non ngoài kia.
Lâm Chấn Phong chống nạnh, hất cằm hỏi cô:
- Sao nào? Nhóc bé tẹo một mẩu thế này, có trèo nổi không đây?
Thấy hắn tỏ rõ thái độ xem thường, Châu Vân Du liền tự hào vỗ ngực ngay:
- Nhìn vậy thôi chứ tiền án tiền sự trốn học của tôi cũng không phải dạng vừa đâu nhé! Anh cứ chống mắt lên mà xem.
Dứt lời, cô trổ tài ngay cho hắn thấy.

Tiến lại gần bức tường, Châu Vân Du xem xét, rồi thuần thục co chân trái đặt lên ô vuông làm điểm tựa.

Cô hít sâu, nhún xuống và bật nhảy lên thật cao.

Hai bàn tay nhỏ nhắn vươn lên bám lấy thành tường.

Châu Vân Du vắt vẻo giữa độ cao ấy.

Cô tiếp tục cố gắng dồn lực để đu mình lên.
Đúng lúc này, chợt có giọng nói the thé vang lên từ phía xa:
- Này hai cô cậu kia! Đứng lại ngay cho tôi! - Cô Khanh giám thị vừa quát lớn, vừa khó nhọc chạy về phía Lâm Chấn Phong và Châu Vân Du.
Bị phát hiện rồi! Khoảng cách giữa cô giám thị và hai người chẳng còn bao xa nữa.


Châu Vân Du bỗng nhiên đâm hoảng loạn.

Cô lúng túng, đã gắng hết sức mà cánh tay chẳng đủ mạnh để kéo cơ thể này lên.

Lâm Chấn Phong phía dưới liền cắn răng.

Hắn đan hai tay lại, đỡ dưới một bàn chân đang chơi vơi của cô mà nâng mạnh lên.
- Chạy đi! - Hắn hét.
Có được đà, Châu Vân Du mới thành công vắt người qua thành cao rồi nhảy vụt xuống đất.

Sau khi quăng hai chiếc balo ra ngoài cho cô đỡ lấy, Lâm Chấn Phong cũng vội nhảy theo.

Bằng chiều cao và thể lực vượt trội, hắn rất nhanh đã trèo thoát ra ngoài.

Cô giám thị đến sau chỉ có thể vịn tưởng thở d.ốc vì tuổi cao sức yếu.

Chẳng bắt kịp đám trò quỷ quái này, cô tức giận mắng loạn lên.
Lâm Chấn Phong và Châu Vân Du vẫn hùng hục chạy xa khỏi trường.

Đến được gốc cây nơi hắn dựng xe đạp, cả hai mới dừng chân, chống tay vào thân cây chờ nhịp tim bớt gấp gáp và lồng ngực thôi thở loạn.

Chẳng nói lời nào, cô và hắn nhìn nhau, cùng ôm bụng phá lên cười.
Thấy bàn tay Lâm Chấn Phong đã in vết giày đầy bụi và đất của mình, Châu Vân Du lật đật lôi chiếc khăn tay trong túi ra và đưa hắn:
- Cảm ơn anh đã cứu tôi một mạng.

Này, lấy lau đi, không cần trả lại đâu.
Lâm Chấn Phong túm lấy khăn và vò qua vò lại trong lòng bàn tay mình, rồi hắn cũng tự nhiên đút nó vào túi quần, coi như đã nhận quà tạ ơn của cô.

Cả hai cùng ngồi lên xe đạp và nhanh chóng rời khỏi đây trước khi lại bị giám thị phát hiện thêm lần nữa.
- Ngồi trên yên sau, Châu Vân Du hỏi:
Giờ thì đi đâu đây?
- Lát nữa rồi nhóc sẽ biết.
Hắn bắt đầu nhấn bàn đạp.


Chiếc xe băng băng lăn bánh trên đường quê vắng vẻ.

Đi qua chiếc cầu bắc ngang dòng kênh xanh, khung cảnh ngày thu tuyệt đẹp bắt đầu hiện ra.
Hai bên đường là những ngôi nhà cấp bốn nhỏ xinh cùng mái ngói đỏ.

Những vườn rau tươi rập rờn bướm cải trắng muốt.

Những khóm hoa xinh nở thắm cả một vùng trời.

Những thảm cỏ non trâu bò ung dung gặm.

Những triền đê lộng gió.

Những giọt nắng dịu dàng,...!Làng quê yên ả cùng những nét vẽ bình dị như thế.

Chỉ có tiếng cười khúc khích của Châu Vân Du là khuấy động cả một khoảng không tĩnh lặng.
Cô ngồi phía sau xe, khoan khoái ngắm nhìn cảnh vật lướt qua tầm mắt.

Một thiếu nữ thành thị như Châu Vân Du vốn đã sinh ra và lớn lên giữa những tòa cao ốc chọc trời thật ngột ngạt, khô khan.

Nay được đắm chìm trong không gian này quả thật vô cùng hạnh phúc.
Cô dang rộng hai tay đón gió vào lòng.

Đi qua những lũy tre xanh, đồng ruộng bát ngát dần hiện ra.

Hương đòng, hương lúa đơm bông ngào ngạt quyện cùng mùi hoa dạ yến thảo nhà ai trồng, phả trong gió, luồn vào kẽ tóc của Châu Vân Du.
- Ngồi yên, kẻo ngã đâm đầu xuống mương giờ.

- Lâm Chấn Phong nhắc nhở, song chất giọng lại đầy bình thản như đang nuông chiều tính khí trẻ con kia.
Tới bên một cánh đồng, hắn dựng xe dưới tán cây gạo và phẩy tay ra hiệu cho cô đi theo mình.

Cả hai men theo dải đường đất nhỏ hẹp giữa đồng xanh.


Nơi cuối đường là một bãi cỏ yên bình, vắng lặng.

Lâm Chấn Phong ngồi xuống, ngả lưng vào một thân cây khô.
- Tôi thường tới đây nghỉ trưa, nhóc là người đầu tiên được tôi đặc cách chia sẻ chỗ ngủ đấy.
Châu Vân Du vươn vai:
- Thế thì vinh dự cho tôi quá đi.
Dường như chưa thấy mệt, cô vẫn rảo bước vòng quanh bãi cỏ hái hoa.

Châu Vân Du ngắt thật nhiều đầu cỏ gai trong bụi xuyến chi.

Đến khi hai nắm tay đã chứa đầu cỏ, cô mới mỉm cười ranh mãnh, bất ngờ quay về phía Lâm Chấn Phong mà ném túi bụi.

Không kịp phòng thủ, những lá gai của cỏ cứ thế lao tới rồi ghim đầy trên áo hắn.

Hắn đứng vội lên và bắt đầu vung tay ngắt thật nhiều “đạn gai” ấy rồi ném trả cô.
Cả hai người cứ thế chạy đuổi khắp bãi cỏ rộng, tiếng cười rộn ràng vang lên, cỏ gai bay qua rồi bay lại, dính khắp cả áo quần.

Nô đùa đến mệt lả xong, cô và hắn nằm lăn xuống thảm cỏ êm ái.

Châu Vân Du vừa thở vừa nói không ra hơi:
- Hòa nhé.
- Ừ, hòa.

- Hắn phì cười đáp lại.
Sự tĩnh lặng một lần nữa quay về.

Lười biếng đưa mắt ngắm bầu trời trên cao, Châu Vân Du thơ thẩn nói:
- Là tôi kìa.

Vân Du, tức đám mây chu du khắp nơi, ung dung tự tại, luôn nhẹ nhàng mà trôi đi.
- Ai đặt cho nhóc cái tên này?
- Bà ngoại đấy, đặt từ khi tôi còn chưa ra đời, nhưng quả nhiên lại rất đúng với con người tôi.

Hay thật nhỉ? Người ta thường nói tên của một đứa trẻ chính là hy vọng của người lớn về hình ảnh của chúng sau này mà.
Châu Vân Du cứ thao thao bất tuyệt như thế.

Lâm Chấn Phong chỉ lặng thinh.

Hắn cũng bắt đầu nghĩ về cái tên của mình.

Dường như đoán được suy nghĩ của hắn, cô lại vui vẻ nói tiếp:

- Còn tên anh là Lâm Chấn Phong đúng chứ? Để xem nào…chấn là sấm sét uy nghi, làm rung chuyển trời đất.

Còn phong…à, ngọn gió.

Chấn Phong nghĩa là khí phách mạnh mẽ, quyết liệt của vị tướng tài.

Tên anh vậy mà cũng oách phết!
Lâm Chấn Phong bỗng bật cười, nhưng là nụ cười nhàn nhạt, có chút gì chua chát.

Hắn lẩm nhẩm với hư không:
- Là cha mẹ đã đặt cho tôi cái tên này sao… thì ra họ từng hy vọng vào tôi như vậy.
Châu Vân Du lạ lùng quay sang nhìn hắn.

Nghe lời này của hắn, lại nhớ đến lời của đám bạn ban trưa rằng “hắn cũng có cha mẹ quái đâu”, cô bỗng mơ hồ cảm nhận được điều gì không ổn.

Chỉ có điều cô vẫn chưa đủ sâu sắc để hiểu được những gì đang chất chứa đằng sau bóng hình cứng cỏi của Lâm Chấn Phong.

Không dám hỏi, sợ rằng sẽ chạm phải một quá khứ hắn muốn quên, cũng không dám an ủi, sợ rằng hắn sẽ nghĩ mình bị thương hại.

Cái tên này lúc nào cũng kiêu ngạo như thế.
Châu Vân Du lặng lẽ thở dài, cô cố gắng làm bầu không khí vui vẻ trở lại:
- Thời tiết dễ chịu làm tôi buồn ngủ quá, boss à, cho mượn cánh tay đi.
Lâm Chấn Phong nhướng mày:
- Cô cũng có tay thì tự đi mà gối.
Châu Vân Du giơ cổ tay mỏng manh của mình lên và bĩu môi:
- Tay tôi yếu lắm, gối lên bị đau.

Anh còn có tận hai cánh tay cơ mà, chia sẻ cho tôi một bên cũng đâu có sao.
Hắn thở hắt ra, không thèm đôi co với thói làm nũng của cô nữa, chỉ đành duỗi cánh tay làm gối cho Châu Vân Du.
Cô thoải mái gối đầu lên bắp tay săn chắc ấy, nằm bên và cách hắn chỉ một khoảng đủ để nhét vừa chiếc balo.
Gió trưa dìu dịu thổi.

Hương lúa, hương cỏ, và hoa vương trên hương tóc,...!Thật dễ chịu làm sao.

Cả hai không ai nói thêm lời nào.

Mi mắt buông lỏng vì mỏi và dần khép lại.

Giấc ngủ trưa êm đềm cứ thế trôi..