Nhấn Chuông Đi, Đừng Đợi!

Chương 13




14

CÂU HỎI: Bao gồm một mạch thẳng các nguyên tử cacbon, với nguyên tử hiđro dọc theo chiều dài, và nhân tố tăng trưởng cacboxin ở một đầu, axít Oleic là một ví dụ được phân bố rộng nhất của thành phần li-pít nào?

TRẢ LỜI: Axít béo.

***

Dĩ nhiên, về mặt đường lối, tôi không tán thành quan niệm về vẻ đẹp hình thể cho lắm. Cái ý nghĩ một người nào đó, đàn ông hay phụ nữ, nhận được sự chú ý hoặc yêu mến hoặc hâm mộ hoặc tôn trọng hoặc nịnh bợ nhiều hơn, đơn thuần chỉ bởi một yếu tố di truyền học kỳ quặc cộng thêm một vài ý nghĩ tùy hứng và chủ quan được-định-nghĩa-giữa-đám-đàn-ông về “cái đẹp” có lẽ đối với tôi vốn dĩ là sai lầm và không thể chấp nhận được.

Nói thì nói vậy, nhưng Alice rõ ràng là... rất xinh đẹp. Dưới ánh nến nàng trông như De la Tour. Hay Vermeer? Hay Watteau nhỉ? Nàng biết mình đang bị nhìn ngắm khi mở tờ thực đơn, và nàng thừa biết mình trông đáng yêu, nhưng cảm giác ra sao nhỉ? Được ngắm nhìn, thay vì chỉ bị nhìn, và thể hiện sự vui thích, hoàn toàn bị động, chỉ bởi được ngắm nhìn. Mặc dù lúc này đang ngắm nhìn nàng, tôi chợt nghĩ đó thậm chí chẳng phải sự vui thích gì cả, giống một cơn đau hơn, một cơn đau bụng nhức nhối, âm ỉ, yếu ớt, bạn muốn tống khứ nó đi nhưng lại không thể, vì có quá nhiều cám dỗ khiến bạn phải ngồi đó nhìn ngắm, ngồi đó nhìn chằm chằm và đón nhận nàng.

Kể từ khi gặp Alice, tôi để ý thấy người ta ai cũng nhìn chằm chằm vào nàng theo cách này. Tôi quan sát Patrick làm chuyện đó, anh ta vuốt tóc ra sau, lè cái lưỡi phi công ngốc nghếch mập mạp của anh ta ra, và tôi quan sát cậu bồi bàn quán Luigi làm chuyện đó khi cậu ta cởi chiếc khăn choàng màu đỏ tía ra khỏi đôi vai trần của nàng và dẫn chúng tôi đến bàn, sau đó lẩn ra sau những cánh cửa mở để kể lể, để cả bếp trưởng và người rửa chén đều ra khỏi bếp vì mấy lý do mơ hồ, chỉ để nhìn thấy nàng. Cảm giác ra sao nhỉ? Được hâm mộ ngay cả khi mình còn chưa nói một lời, được khao khát hai ba trăm lần một ngày bởi những người hoàn toàn không biết mình là người ra sao?

Khi mẹ xem ti vi, bà thường bình phẩm một cô gái, một ngôi sao điện ảnh hoặc một ai đó, nói rằng “Cô ta đẹp thật...” sau đó, đầy chỉ trích, nói “... và cô nàng biết điều đó” với giọng Kinh Cựu ước hay nhất của bà. Tôi chẳng biết “đẹp và biết mình đẹp” thì tốt hơn hay tệ hơn là “xấu và biết mình xấu”, và tôi cho rằng vẻ đẹp hình thể tuyệt vời chắc hẳn là một loại gánh nặng, nhưng khi trút bỏ được một gánh nặng chắc hẳn phải đón lấy gánh nặng nào đó nhẹ hơn.

***

Nhìn lên trên tờ thực đơn, tôi liếc trộm vào khuôn ngực đẫm ánh nến, mơn mởn mà tôi đang cố không nhìn vào vì không muốn nàng cảm thấy bị soi mói.

“Đẹp, phải không?” nàng hỏi.

Tôi cho là nàng muốn nói đến nhà hàng nên bèn trả lời, “Vậy hả? Hy vọng là thế.” Tôi phải thì thầm, vì ở đây chỉ có chúng tôi, và tôi không muốn làm Luigi khó chịu, anh chàng đang bận rộn ở chỗ quầy bar phủ cây trường xuân nhựa, đang bôi dầu lên những cái ly uống rượu, và liếc nhìn dâm dật. Việc đặt bàn trước có lẽ không cần thiết như tôi tưởng. “Tớ đã cố đặt bàn ở Bradley nhưng kín chỗ cả rồi,” tôi nói phét.

“Đừng lo. Nơi này tuyệt mà!”

“Có bánh pizza và mì ống đấy, còn trang bên kia có bánh hamburger...”

“À, đây rồi...” nàng nói, gỡ những trang ép nhựa đóng thành một cuốn thực đơn khổ A4.

“Hay cậu có thích sườn nướng không...?”

“Được-rồiiiii.”

“Và cậu còn phải ăn khai vị, mọi món nữa đấy, cứ gọi tất cả các món cho tớ!”

“Ừm, để xem nào...”

Và chúng tôi quay lại với cái thực đơn.

Ôi, Chúa ơi.

Im lặng.

Tốt hơn là nên nói gì đó đi.

“Ừmmmmmm. Bánh mì que đi!”

Tôi lấy một ổ bánh mì que, lột giấy ra, lấy một lát bơ nhỏ trét vào ổ bánh mì. “Cậu biết tớ hay băn khoăn điều gì về sườn nướng không? Ai quyết định chúng dư nhỉ[1]! Không phải con heo, chắc rồi! Không lẽ con heo lại nói rằng, ‘À, tôi cần những cái sườn này, nhưng những cái kia thì dư đấy, lấy chúng đi! Lọc hết thịt ở sườn tôi đi! Ăn! Ăn sườn tôi đi!’ “Nàng trao cho tôi nụ cười kiểu đứa-trẻ-cần-sự-quan tâm, liếc nhìn bàn tay tôi, tôi nhìn xuống và nhận ra là vì một lẽ nào đó, tôi đang vung vẩy con dao trên tay.

[1] “Spare ribs” là món sườn nướng. Tác giả muốn chơi chữ khi tách riêng “spare” làm tính từ có nghĩa là “dư, thừa”. Khi đó, “spare ribs” sẽ được dịch là sườn bị dư, thừa.

Bình tĩnh lại nào.

Dừng ngay việc nói nhăng nói cuội.

Bỏ - con dao - xuống nào.

Nhưng sự thật thì tôi đang bắt đầu mất dần niềm tin rằng quán Luigi là một điểm hẹn cho những cám dỗ lãng mạn. Tôi nhận ra, sàn nhà là vải sơn lót, chúng đang quăn lại nơi miếng ván gỗ ốp chân tường, không sạch sẽ cho lắm, và tấm khăn trải bàn kẻ ca rô thật ra là bằng nhựa vinyl, để tiện cho việc lau sạch. Hơn nữa, mặc dù quán Luigi xếp chỗ cho chúng tôi ngồi ở một góc lãng mạn ở phía sau, nhưng chỗ đó khá gần nhà vệ sinh, cũng thuận tiện, cứ cho là vậy đi, nhưng có nghĩa là sẽ có mùi thơm phảng phất của một ít hương nước tẩy sàn hương chanh ban đêm. Tôi lo Alice có thể cảm thấy chỗ ngồi này không thoải mái. Rõ ràng nàng bắt đầu trông không được thoải mái; chiếc váy dạ hội phồng phồng ra quanh người nàng, trông như thể nàng đang bị cái váy của mình nuốt chửng.

“Mình gọi món nhé?” tôi đề nghị.

“Tớ phải nói là mấy món này trông có vẻ ngon đấy,” nàng nói, nhưng tôi không chắc nàng nghĩ vậy. Chúng tôi tập trung xem thực đơn, những trang giấy đụng vào thấy hơi dinh dính, chữ đánh máy bị sai chính tả do viết theo cách phát âm - món bò Chilly Concarny, đúng không nhỉ? - và được chia thành “Khai vị!”, “Bữa chính!” và “Ồ tiếp tục nào...!”. Thật lòng mà nói, món nào trông cũng có vẻ ngon lành; với điểm nhấn là các món thịt cháy cạnh và được chiên ngập mặt, hầu như không có rau. Thậm chí phô mai cũng được chiên ngập mặt và khẩu phần ăn ở đây rõ là nhiều, vì họ nói cho khách biết trên thực đơn trọng lượng của tất cả các món thịt. Nhưng tôi không thể không lo lắng vì Alice có thể quen ăn đồ ăn nhẹ, đậu hũ, rau xà lách và những món hấp, mà tôi nghĩ nàng thuộc típ trọng-chất-hơn-lượng. Tôi bắt đầu đổ mồ hôi. Và ngứa nữa, do chất tẩy trong nhà tắm. Tôi nhìn xuống và để ý thấy cổ tay áo sơ mi trắng của mình có vệt bẩn màu xanh của vải denim.

Nhạc hiệu quảng cáo Cornetto được chơi ở đoạn lặp nhạc nền, và sau một hồi cân nhắc trong im lặng, chúng tôi đã sẵn sàng. Tôi nhìn quanh tìm Luigi, nhưng có thể nhận thấy anh ta đang từ đằng sau tiến đến qua tiếng bước chân bám trên vải lót sàn nhà. Alice gọi món nấm nhồi và pizza margarita có xa lát viền ngoài, trong khi tôi chọn món cá trích con, nửa con gà nướng với khoai tây chiên và món nước xốt tặng kèm. “Mong nó không phải là nửa sau!” tôi nói, và Alice mỉm cười, hết sức tế nhị, rồi khăng khăng bảo tôi chọn rượu. Có loại rượu gì đó đựng trong bình đựng nước, nhưng đến tôi cũng còn biết rượu không thể rẻ mạt như thế, nên tôi quyết định chọn một loại rượu đóng chai và có ga. Sâm banh thì quá đắt nên tôi chọn Lambrusco. Chẳng phải Rebecca đã nói gì đó về việc thích loại rượu này ư? Tôi chẳng hiểu biết gì nhiều về rượu, nhưng tôi biết rượu trắng đi với gà và cá, nên tôi gọi rượu Lambrusco Bianco trắng.

Sau khi bồi bàn đi khỏi, tôi liền thốt lên, “Ôi Chúa ơi, sai cả rồi!”

“Sao vậy?”

“À, tớ đã gọi rượu Lambrusco Bianco trắng mà dĩ nhiên ‘bianco’ có nghĩa là trắng rồi! Lỗi lặp thừa chứ còn gì nữa!” Khi mẩu chuyện vặt thú vị này được kể ra, tôi nhận ra rằng nó sẽ chẳng tạo dấu ấn gì trong một chương trình biểu diễn của Parkinson, nhưng lại có tác dụng phá tan bầu không khí e dè này, và nàng mỉm cười rồi chúng tôi bắt đầu tâm sự. Hay đúng ra là nàng nói và tôi gật đầu lắng nghe, lấy nến, đốt một đầu, cắm ở những góc trống, và ngắm nàng. Nàng đang nói, như thường lệ, về những ngày đi học ở trường Linden Lodge, một trong những trường tư thục xã hội chủ nghĩa đắt đỏ khủng khiếp trong nước, và tôi phải nói là như những gì tôi nghe được thì việc đi học chẳng hề khó nhọc tí nào, và cũng chẳng có gì giống trường nội trú cả, nghe giống một bữa-tiệc-ngủ-bảy-năm hơn. Theo như những gì tôi nhận thấy khi nghe Alice mô tả, một ngày học điển hình ở Linden Lodge sẽ giống như thế này:

8:30 - 9:30 Hút cần sa. Nướng bánh mì.

9:30 - 10:30 Làm tình với con trai/con gái của Người Nổi tiếng.

10:30 - 11:30 Dựng nhà kho.

11:30 - 12:30 Đọc to thơ T. S. Eliot, nghe nhạc Crosby, Stills và Nash, chơi đàn xelô.

12:30 - 1:30 Thử ma túy, làm tình.

1:30 - 3:30 Bơi lội khỏa thân theo cặp. Bơi cùng cá heo.

3:30 - 4:30 Xây tường-gạch-xếp lên nhau. Tình dục (tùy chọn).

4:30 - 5:30 Học ghi ta thường, không có điện.

5:30 - 6:30 Làm tình, sau đó vẽ phác họa bằng than chì người bạn tình lõa thể đang ngủ.

6:30 - 04:00 Bắt buộc nghe Bob Dylan.

04:00 Tắt đèn, nhưng chỉ khi bạn muốn.

Rõ ràng, theo quan điểm chính trị, tôi không tán thành kiểu trường học như vậy, ngay cả khi nghe qua nó thật tuyệt vời. Nào là hút ma túy và tình dục rồi thì hát không ngừng những bản nhạc của Simon và Garfunkel, bạn có thể nghĩ rằng họ chẳng bao giờ học hành tử tế gì ráo, nhưng họ chắc phải làm nên một trò trống gì đó, vì rốt cuộc thì Alice cũng đang ở đây, và dù tôi chưa hỏi về điểm số chương trình A-level của nàng, không phải trong buổi hẹn đầu tiên, nhưng nàng có một chứng chỉ, ngay cả khi đó chỉ là chứng chỉ Kịch nghệ. Có lẽ nếu bạn nghe chương trình Radio 4 đủ nhiều từ tấm bé, bạn sẽ được giáo dục từ trong tiềm thức.

Món cá trích con của tôi đã tới, khoảng ba mươi con cá nhỏ mình bạc được rửa sạch và bày lên một lá xà lách búp, chúng nhìn thẳng lên tôi mà nói “Tụi tôi chết vì cậu đấy, đồ tồi, ít nhất hãy làm gì đó cho hay ho vào!” Thế là tôi bỏ một con vào miệng, để đuôi cá thò ra ngoài và giả bộ làm con mèo. Con cá trôi xuống không được ổn cho lắm. Nàng trở lại với món nấm xào tỏi.

“Món đó thế nào?”

“Ngon! Rất có mùi tỏi. Tối nay tớ sẽ chẳng hôn hít gì hết!”

Và đấy, lời cảnh báo khôn khéo, như một hồi còi ô tô vang lên trong lỗ tai, trong trường hợp tôi đang có bất kỳ ý tưởng huyễn hoặc nào đó. Thật ra cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, giống y như tôi đã dự đoán, và tôi thấy được an ủi với việc đó là một lời cảnh báo mơ hồ, mặc dù chỉ rất mơ hồ - đó không phải về cậu, Brian, đó là về nấm - ẩn ý là nếu nàng gọi một món khai vị khác, chẳng hạn như phô mai Camembert chiên giòn, thì bây giờ chúng tôi đã sẵn sàng làm tình rồi.

“Thế cậu có nhiều bạn trai lắm hả?” tôi hỏi vu vơ, vẫn nhấm nháp con cá.

“À, chỉ một hai người thôi,” thế này thì nàng sắp sửa kể tôi nghe về tất cả bọn họ rồi đây.

Xét từ góc độ chính trị - tình dục học, tôi nghĩ việc không nên thiên vị đàn ông trong tự do tình dục thật sự rất quan trọng. Dĩ nhiên, hoàn toàn không có lý do gì để cấm Alice Harbinson có một quá khứ tình dục và yêu đương nồng nhiệt, nhưng dù vậy tôi nghĩ công bằng mà nói “chỉ một hai người” là một lời tuyên bố có phần sai lạc. Vào lúc món chính được dọn lên, những cái tên bắt đầu nghe không rõ nữa, nhưng nhất định có một người tên là Rufus, anh ta có bố là đạo diễn phim nổi tiếng và đã chuyển đến LA vì tình yêu họ dành cho nhau chỉ toàn là căng thẳng và u ám, bất kể như thế có nghĩa là gì đi nữa. Và Alexis, anh chàng đánh cá Hy Lạp mà nàng gặp trong kỳ nghỉ, anh chàng cứ xuất hiện tại ngôi nhà của gia đình nàng ở Luân Đôn và hỏi cưới nàng làm vợ, cho đến khi nhà nàng phải báo cảnh sát trục xuất anh ta. Và Joseph, một nhạc công jazz tài năng đính thực mà nàng buộc phải chấm dứt quan hệ vì anh ta cứ xúi nàng cùng hít hê rô in. Và Tony, một người bạn làm đồ gốm của bố nàng, ông ta làm ra những món đồ gốm tuyệt đẹp cho ngôi nhà nông thôn của cô chủ trại nhỏ xinh đẹp này ở vùng cao nguyên xứ Scotland, và ở tuổi sáu mươi hai ông ta rất thạo chuyện chăn gối, nhưng rồi lại không ngừng gọi điện thoại vào giữa đêm và cuối cùng đã cố tự sát trong cái lò nung gốm của mình, nhưng bây giờ thì ổn rồi.

Và Saul, một anh chàng người mẫu Mỹ giàu có và có vẻ ngoài đáng kinh ngạc với (thì thầm) “dương v*t vĩ đại cực kỳ”, nhưng ta không thể tạo dựng một mối quan hệ chỉ dựa trên tình dục, ngay cả khi đó là thứ tình dục làm cho người ta mụ mẫm. Và rồi, đáng buồn hơn cả, đó là ông Shillabeer, giáo viên dạy Ngữ văn của nàng, người đã khiến nàng chống lại T. S. Eliot và hình như đã có lần làm cho một cô gái đạt cực khoái chỉ bằng việc đọc to Bốn bản tứ tấu, và ông ta đã phải lòng Alice khi họ đóng vở kịch Cuộc thử thách gắt gao, nhưng thành ra lại có phần bị ám ảnh. “Cuối cùng ông ấy bị suy nhược thần kinh và phải nghỉ dạy. Giờ thì ông ấy đã quay về sống cùng bố mẹ. Ở Wolverhampton. Cũng buồn, thật đấy, vì ông ấy đúng là một giáo viên Ngữ văn hay ho.”

Khi nàng nói xong, tôi đã lột sạch nửa-con-gà rưới đầy nước xốt cay chua ngọt chỉ còn trơ xương, và phần còn lại nằm trên đĩa của tôi trông chẳng khác nào, ừm, một trong các người tình cũ của Alice. Gần như tất cả mối quan hệ của nàng đều kết thúc trong điên rồ, ám ảnh và phá hoại, thế là đột nhiên cuộc phiêu lưu tình ái của tôi bên cái thùng rác di động với Karen Armstrong ở sau Littlewoods dường như đã mất đi vài phần bi đát.

“Không phải quái lạ sao - bao nhiêu người như thế mà đều có kết thúc tệ hại à?” tôi nói.

“Tớ biết! Kỳ quặc nhỉ? Tony, bạn làm gốm của bố tớ, cái ông trong lò nung ấy, từng bảo tớ là khi đến với tình yêu tớ giống hệt Bốn Kỵ sĩ của Ngày Tận thế!”

“Nhưng cứ thế thì có bao giờ cậu bị, cậu biết đấy... tổn thương không?”

“Dĩ nhiên, Brian à. Đó là lý do tại sao tớ không định có bất kỳ mối quan hệ nào ở đại học. Tớ định tập trung vào việc học,” rồi nàng nói thêm, không thể tin nổi, bằng giọng Mỹ, “Tớ định vào tu viện nữ!”

Và lại nữa, tiếng còi ô tô. Một cách thờ ơ, nàng quay lại tiếp tục bốc lấy miếng phô mai Cheddar đang chảy ra trên chiếc margarita, rồi quấn nó quanh ngón trỏ. “Dù sao đi nữa thì cũng xin lỗi cậu - cứ toàn tớ, tớ, tớ. Thế bố mẹ cậu làm gì ấy nhỉ? Tớ lại quên mất rồi...” nàng mút ngón tay, nói.

“Mẹ tớ làm ở Woolworths, còn bố thì mất rồi.”

Nàng đưa khăn ăn lên miệng, nuốt thức ăn.

“Cậu không kể tớ nghe chuyện đó...”

“Tớ chưa kể à?”

“Không, tớ chắc là cậu đã không kể.” Nàng với tay qua bàn, đặt bàn tay lên cánh tay tôi. “Brian, tớ rất tiếc.”

“Ồ, không sao, đó là chuyện cách đây sáu, à không, bảy năm rồi, lúc tớ mười hai tuổi.”

“Chuyện gì đã xảy ra?”

“Trụy tim.”

“Ồ lạy Chúa, ông bao nhiêu tuổi?”

“Bốn mươi mốt.”

“Chắc là khủng khiếp lắm.”

“Ờ, phải, cậu biết đấy.”

Và bây giờ nàng đang ngả người về phía trước, mắt mở to, nàng nắm lấy bàn tay tôi siết chặt, còn tay kia thì cầm lấy cái chai có lớp sáp nến đông lại ở bên ngoài, đặt nó qua một bên để có thể thấy rõ tôi.

“Cậu có bận lòng khi kể về chuyện đó không?”

“Không, không hề,” tôi trả lời, và bắt đầu kể.