Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 9: C9: Quyết đấu




Khoảng cách giữa hai người chưa đến nửa thước*, dù sắc trời tối đen thì với khoảng cách này cũng đủ để bọn họ nhìn rõ nhau. (*1 thước = 1/3 mét)

Lúc này Giải Lâm đang ngồi xổm, thực ra hắn không nhìn thấy hết mặt của Trì Thanh, từ góc độ của hắn chỉ có thể nhìn đến nửa đoạn cổ tay gầy gò trắng nhợt lộ ra khỏi áo lông của người đến, nhìn lên trên nữa chính là găng tay màu đen quen thuộc, bởi vì đang cầm dù nên vừa vặn che khuất nửa gương mặt, chỉ nhìn thấy cằm với màu môi đỏ tươi.

Từng mua dao, không thích mèo, ngón tay có vết dao.

Nếu nói những yếu tố này chỉ có thể gọi là “khả nghi”, như vậy cộng thêm bằng chứng rõ ràng vào thời gian nhạy cảm cầm dù đến hiện trường vụ án đầu tiên, thì cậu thanh niên họ Trì này sợ là không chỉ đơn giản có hiềm nghi thôi.

“Tách.”

Lúc này, giọt mưa men theo chỗ mái hiên tụ lại, nặng nề đập lên dù.

Giải Lâm từng nghĩ từng nghĩ đến một xác suất nhất định rằng có thể hung thủ sẽ tái phạm một lần nữa vào ngày mưa, nhưng mà không ngờ thật sự trùng hợp đến vậy. Hắn chậm rãi buông con dao răng cưa trong tay mà hung thủ để lại hiện trường, phá vỡ im lặng trước: “Lại gặp mặt rồi.”

Dù vào tình huống bây giờ nhưng hắn trông không căng thẳng mấy, lúc nói chuyện thậm chí vẫn còn mỉm cười, chỉ là ánh mắt thường có ý cười chỉ còn lại sự lạnh lùng: “Trong một ngày có thể gặp cậu nhiều lần như vậy còn nói đây không phải duyên phận à?”

Tầm nhìn của Trì Thanh ngừng lại trên con dao mà hắn thả xuống.

Dao dính vết máu.

Bởi vì phải rạch da thịt nên có thể còn đụng vào xương, thân dao có dấu vết mài mòn rất rõ ràng.

Vết cắt của dao răng cưa khác với vết cắt của dao phẳng bình thường, răng cưa nhọn hoắc nhấp nhô xen kẽ, bên trên thậm chí còn dính thịt vụn lúc rạch da thịt sơ suất dính vào, chút thịt vụn ấy giống như kẹt giữa kẽ răng, bởi vì hoàn cảnh dơ bẩn xung quanh đã sớm biến thành màu đen “chất bẩn” nhàn nhạt.

Trước mắt Trì Thanh lóe lên con dao giống hệt ở trên ghế xe của Giải Lâm lúc sáng.

“Tôi ở gần Hải Mậu, cậu nói có thuận đường không?”

Trì Thanh chớp mắt vô cùng chậm, anh nâng cây dù vốn đang che rất thấp lên, nửa gương mặt còn lại cũng lộ ra, lần này không phủ nhận: “Đúng là rất có duyên phận.”

Trì Thanh vừa dứt lời, Giải Lâm đã hành động trước. Hắn nâng tay kéo cà vạt đang thắt ở giữa cổ ra một chút.

Giải Lâm định khiến Trì Thanh bó tay chịu trói, từ bỏ phản kháng không cần thiết: “Nếu như cậu ngoan ngoãn thì lúc tôi ra tay sẽ cố gắng nhẹ nhàng hơn… tránh cho da cậu trắng như này đến khi đó khắp người đều là dấu.”

Advertisement

Nhưng mà câu nói này rơi vào trong tai Trì Thanh lại là uy hiếp.


Nghi phạm bị bắt tại hiện trường gây án muốn giết người diệt khẩu là chuyện bình thường. Tuy không đến mức vì mấy xác mèo mà làm lớn như thế.

Nhưng đối phương bị điên thì chuyện này rất khó nói.

Gần nhà máy dân cư thưa thớt, nơi này vốn bị bỏ hoang, gần cổng sau của tiểu khu Hải Mậu, bình thường đã hiếm có người ra vào nơi này vào ban ngày, càng đừng nói đến trời tối có mưa.

Có lẽ người bình thường sẽ sợ, nhưng mà Trì Thanh lớn đến chừng này rồi không biết sợ hãi là cảm giác gì.

Điều anh không biết là vì sự thờ ơ đối với hiện trường vụ án khiến anh trông có vẻ đang ngờ hơn vào lúc này.

Trì Thanh đáp lễ: “Anh vẫn nên lo cho bản thân mình đi.”

“Nếu đã không đàm phán được.” Lúc nói chuyện, Giải Lâm đã đi đến cửa, khi nói ra nửa câu sau thì cả người dùng tốc độc cực nhanh ép đến gần, “Vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Lúc Giải Lâm ra tay, Trì Thanh lùi lại một bước.

Khoảnh khắc hai người dường như sắp kề sát vào nhau, ngón tay Trì Thanh vẫn luôn đặt trên cán ô di chuyển xuống mấy tấc, tìm được nút đóng dù, dù cán dài được làm từ chất liệu trong suốt chợt khép lại, anh đổi hướng mũi dù, mũi dù bén nhọn đâm thẳng về phía trước!

Giải Lâm nghiêng đầu qua, dùng khuỷu tay đỡ, ép đổi quỹ đạo hành động của chiếc dù, mũi dù tránh qua trong trời mưa đánh về phía hắn.

Tuy như thế, bên cổ Giải Lâm vẫn bị Trì Thanh cắt ra một vết.

“Rất thông mình.” Một tay của Giải Lâm cầm dù, tay còn lại lấy ngón tay chùi vết thương mảnh dài nói, “Còn biết dùng dù.”

Cổ áo của hắn banh ra, áo sơ mi trên người dần dần bị nước mưa thấm ướt, vẻ ngoài của hắn thường toát ra một loại cảm giác mờ ám bẩm sinh, vết thương do mũi dù cắt trúng giống như bị mèo cào.

Trì Thanh không lên tiếng. Anh cầm dù, mũi dùi vẫn giống như ngân châm, chỉ thẳng về phía hắn.

Quý Minh Nhuệ hoàn toàn không biết người anh em tốt của mình lúc này đang trải qua chuyện gì.

Anh ta viết xong báo cáo sắp nộp, bây giờ mới xoa bóp cổ, ngẩng đầu lên nhìn điện thoại.

Sau khi đọc xong tin nhắn chưa đọc ở điện thoại, anh ta nhận được đòn tấn công thứ hai của hôm nay: “…”

– Cảm ơn mấy ông.

– Thế giới này vì có mấy ông nên mới khiến cho tôi ngày nào cũng nghi ngờ có phải sự tồn tại của bản thân mình đã kéo chỉ số IQ trung bình của loài người xuống không.


– Nhưng mà, tôi có một câu hỏi.

– Rốt cuộc, làm thế nào mà ông đưa ra cùng một kết luận với người ta vậy?

Mặc dù lúc đó Giải Lâm nói một đống xong thì đi mất, ban đầu bọn họ cũng muốn đi theo nhưng anh Bân chỉ nói với bọn họ: “Mấy cậu đừng đến đó, nộp báo cáo phải giao hôm nay trước rồi tính tiếp, một mình cậu ta đi sẽ không có vấn đề gì.”

Trước mặt thiên tài, quả thực bọn họ rất dư thừa.

Quý Minh Nhuệ dường như có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ hai người Trì Thanh với Giải Lâm suy ra cùng một chuyện.

Anh ta cảm thán, cuối cùng gửi đi một câu:

– Có cơ hội thật sự nên để ông gặp mặt một người, chắc hẳn hai người rất có tiếng nói chung đó.

Nhưng mà hai người rất có “tiếng nói chung” lúc này còn đang đánh nhau, điện thoại của Trì Thanh đã rơi xuống từ lâu trong trận đánh, thân máy rơi xuống trong bãi cỏ, tiếp xúc thân mật với bùn, sau khi trượt ra một đoạn thì hỏng hoàn toàn.

Mới đầu Giải Lâm kiêng dè cây dù trong tay Trì Thanh, hành động chậm lại, cây dù đó như một con dao hai lưỡi, có thể đâm về phía anh đồng thời cũng rất có thể không cẩn thận làm bị thương bản thân người đang dùng nó.

Vì thế, Giải Lâm vừa đánh còn vừa phải nhắc nhở cái người đang đánh nhau với hắn: “Cậu cẩn thận chút đi.”

Người kia rõ ràng không muốn nói chuyện với hắn.

Thân dù vung ra một đường vòng cung gọn gàng nhanh chóng trong không trung, bóng mờ còn chưa biến mất thì đã xông đến điểm yếu mà hắn để lộ…

Giải Lâm không tránh.

Mục đích của Trì Thanh cũng không phải thật sự muốn đâm hắn, chỉ là muốn nhân lúc này kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Nhưng mà Giải Lâm đỡ lấy chiêu này, ngược lại để hắn chiếm được ưu thế, hắn cầm chặt cây dù đó: “Đã nói cẩn thận một chút, thả dù xuống.”

“…”

Thực ra Trì Thanh không giỏi đánh nhau ở khoảng cách gần, bởi vì anh bị bệnh ưa sạch sẽ.

Giải Lâm cũng nhanh chóng nhận ra đặc điểm này của Trì Thanh, ngắm chuẩn thời cơ trực tiếp đè người ngã xuống đất.


Lần thứ hai hắn chạm vào đôi tay mang găng tay màu đen ấy, bởi vì trời mưa nên cơ thể hai người đều ướt như chuột lột, tóc mái dài trước trán Trì Thanh đã ướt sũng nước mưa, đôi mắt màu mực ấy còn tối hơn nhiều so với màn đêm xung quanh.

Giải Lâm đè người dưới thân, một tay đè Trì Thanh xuống, tay còn lại tháo cà-vạt sơ mi vốn đã được nới lỏng ở cổ của mình, kéo cà-vạt xuống.

Trì Thanh mơ hồ cảm thấy không đúng: “Anh làm gì đó?”

Giải Lâm kéo cà-vạt xuống, trói tay Trì Thanh lại: “Sợ cậu không ngoan ngoãn.”

Cái cà-vạt vừa nhìn đã biết giá không rẻ đó bị hắn dùng như dây thừng, cà-vạt màu bạc quấn tận mấy vòng ở cổ tay Trì Thanh, Giải Lâm không ngờ cổ tay Trì Thanh lại nhỏ đến thế, quấn xong mấy vòng rồi thế mà vẫn còn một đoạn khá dài.

Sau đó Trì Thanh trơ mắt nhìn tên điên quấn đoạn còn thừa lại lên cổ tay hắn, buộc tay hai người lại với nhau, cuối cùng thắt một cái nút chết thật chắc: “…”

Này là quyết tâm không để anh chạy.

“Đứng lên.” Giải Lâm nói.

Giải Lâm ấn Trì Thanh vào xe từ cánh cửa bên hông cùng phía, khởi động xe, cần gạt nước lau sạch nước mưa đọng lại ở trên mặt kính xe trước khi xe chạy.

Trì Thanh cảm thấy hắn bị điên thật, lên xe thôi cũng tốn một hồi sức lực: “Đi đâu?”

Giải Lâm hỏi ngược lại: “Đi đâu trong lòng cậu không đoán được sao?”

Trì Thanh: “…”

Mỗi một kẻ ngược đãi giết động vật đều tiềm ẩn khả năng phạm tội nhất định.

Trì Thanh nhìn chằm chằm cần gạt nước, qua cửa kính xe cố gắng kiểm tra xem mình sẽ bị đưa đi đâu.



Nơi này đi về trước năm cây số nữa là ngoại ô.

Trong vòng ba cây số có núi non, hai địa điểm này đều là nơi dễ ra tay, cũng dễ giấu xác.

Có thể tên điên này sẽ đưa anh về nhà hắn, nhà là nơi mà con người quen thuộc nhất, cũng khiến con người cảm thấy an toàn nhất, rất nhiều hung thủ sẽ chọn phạm tội lần đầu trong vùng an toàn tâm lý của mình.

Xe chậm rãi chạy đi.

Trì Thanh cụp mắt, bắt đầu âm thầm tính toán tuyến đường trong lòng.

Nếu như xe chạy ra ngoại ô thì sẽ đi qua bao nhiêu đèn giao thông? Bao nhiêu trạm dịch vụ?

Trời mưa đường rất dễ kẹt xe, nếu như lợi dụng thời gian chờ đèn đỏ với kẹt xe thì không phải không có khả năng chạy trốn.


Giải Lâm không biết Trì Thanh đang nghĩ cái gì, nếu như hắn biết có thể hắn sẽ muốn đập đầu của người này để xem bên trong đó đựng thứ gì.

Xe chạy trên đường khoảng chừng mười phút.

Tình hình giao thông gần giống với suy đoán của Trì Thanh, xe còn chưa xuống cao tốc, tốc độ xe lưu thông trên con đường đi ra ngoại ô đã chậm lại rõ rệt, xe nhanh chóng chạy vào con đường lần trước đến đồn cảnh sát mà anh bị kẹt rất lâu.

Nếu như muốn thoát thân thì đây chắc chắn là cơ hội tốt nhất.

Ba phút sau, một chiếc xe Maybach chạy dưới gầm cao tốc không bao lâu, thân xe đột ngột lắc lư qua hai bên, biên độ không lớn nhưng cũng đủ thu hút sự chú ý của tài xế ở làn bên cạnh, cuối cùng, hai chiếc xe không kịp đề phòng, suýt nữa thì ve quẹt vào nhau.

Lập tức khiến tài xế của xe chạy ở làn bên cạnh giật mình suýt nữa thắng gấp.

“Mẹ nó.” Trong miệng tài xế ngậm một điếu thuốc, chửi đổng từ trong cửa xe, “Có biết chạy xe không hả?”

Tài xế vừa nhìn qua thì thấy trong chiếc xe bên cạnh có hai người đang dựa vào nhau rất gần.

Mới đầu tài xế còn tưởng rằng đây là hình ảnh không thích hợp cho thiếu nhi, đang định chửi tiếp thanh niên bây giờ đúng là điên rồi, nhưng mà hắn ta nhìn kỹ lại lần nữa thì phát hiện người đàn ông mặc áo lông màu đen ngồi ở ghế lái phụ chợt bật ra khỏi ghế, một tay anh ta cầm lấy tay vịn trên đỉnh xe, cả người dường như mượn lực treo lên, giống hệt đang quay cảnh hành động.

“…” Điếu thuốc trong miệng tài xế suýt nữa bị cảnh tượng này dọa đến mức rớt xuống đũng qu@n.

Chơi cái gì vậy?

Quá nhanh, quá nguy hiểm* à? (*phim “Fast and furious”)

Không chỉ tài xế xe bên cạnh không ngờ đến mà ngay cả Giải Lâm cũng không ngờ Trì Thanh bỗng nhiên nhào đến giành vô-lăng vào lúc này, không giành được vô-lăng thì muốn mượn lực đạp hắn, nếu như không phải cửa xe đã khóa thì hắn chắc chắn đã bị Trì Thanh đạp xuống xe rồi.

Hắn vừa ổn định phương hướng, miễn cưỡng tránh xe ở làn đường bên trái, dùng tay còn lại đang cột chung với Trì Thanh khó khăn đè anh về lại: “Cậu điên rồi hả?!”

Trì Thanh: “Thả tôi xuống xe.”

“Tôi nói lại lần nữa.” Trì Thanh lạnh lùng nói, “Thả tôi xuống xe.”

Lúc hai người đang đánh nhau trong xe thì xe đã tiếp tục chạy hơn một cây số.

Chạy về trước thêm một cây số nữa chính là đồn cảnh sát.

Giải Lâm tăng tốc, càng gần nơi đến, Trì Thanh dần dần nhận ra tuyến đường không giống với dự đoán của mình cho lắm.

Xe chợt thắng gấp, ngừng ngay cổng đồn cảnh sát.

Giải Lâm: “Xuống xe.”

Trì Thanh ngồi trong xe, đối diện với hai chữ “cảnh sát” thật to ở cổng đồn cảnh sát Vĩnh Yên, suy nghĩ đã đứt đoạn: “…?”