Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 54: C54: Băng qua đường




Dịch: LTLT

Hôm sinh nhật Khương Vũ trời đổ mưa, thời tiết phía Nam luôn nắng mưa thất thường. Chuyện này khiến tâm trạng trước khi ra ngoài của Trì Thanh hiếm khi tốt lên được một chút. Anh đứng trước chỗ giá cất dù ở huyền quan, nghiêm túc lựa một cây dù… tuy một hàng dù này trông không khác gì cả, đều là dù trong suốt, cán dù màu bạc, vừa lạnh vừa sạch.

Khương Vũ nhân cơ hội này kéo thần tượng họ Giải và vài người khác vào một nhóm. Bình thường anh ta ngại nhắn tin cho Giải Lâm, nên ở trong nhóm chat thì tiện hơn rất nhiều, cũng không cần lo lắng những tin nhắn này có làm phiền đến Giải Lâm hay không.

Khương Vũ: Ngoài trời mưa rồi mưa rồi~

– Lúc đến nhớ chú ý an toàn đó~~

Trì Thanh chọn dù xong chuẩn bị ra ngoài, âm thanh “tít tít” của nhóm chat mới lập không ngừng vang lên.

– Chờ mọi người đó~

Quý Minh Nhuệ trả lời đầu tiên:

– … Khương Vũ, thường ngày ông nói chuyện rất bình thường, sao lên mạng lại thành thế này vậy? Đừng gõ thêm mấy cái dấu ngã được không?

Giải Lâm không thấy bị làm phiền nhưng Trì Thanh lại thấy thế.

Anh đưa tay cài đặt nhóm chat sang chế độ tắt thông báo, trước khi thoát ra thì thoáng nhìn thấy tên của Giải Lâm xuất hiện trong giao diện nhóm chat.

Giải Lâm: Biết rồi, cậu cũng chú ý an toàn.

Giải Lâm: Tôi sắp đi rồi, chắc đến đó vừa đúng giờ, mọi người có thể gọi món trước.

Trì Thanh cầm dù, mũi dù chống lên đất. Bàn tay còn lại của anh thì cầm một đôi găng tay màu đen, cuối cùng anh vẫn không đeo găng vào mà xếp nó ngay ngắn để lên trên chiếc tủ ở huyền quan.

Mấy phút sau, Giải Lâm mở cửa ra, đập vào mắt hắn đầu tiên chính là một chiếc dù trong suốt quen thuộc.

Dù dựa vào tường, một bàn tay trắng bệch đặt trên cán dù.

Giải Lâm nhướng mày, lúc nhìn về phía Trì Thanh trong mắt có ý cười: “Đang chờ tôi à?”

Rõ ràng Trì Thanh đang cố ý chờ hắn nhưng lại cứ nói: “Tôi đang chờ thang máy.”


Giải Lâm: “Chờ thang máy sao không nhấn nút?”

Ký hiệu đi xuống trên thang máy rõ ràng không có sáng.

Trì Thanh tính giả vờ cho đến cùng: “Mới đến, chưa kịp nhấn.”

“…”

Giải Lâm không truy hỏi tiếp nữa, hắn nhất nút thang máy. Sau khi thang máy đến, hắn nhấn nút xuống tầng hầm, thang máy đưa hai người xuống thẳng bãi giữ xe dưới hầm: “Nếu đã trùng hợp như vậy, lại còn đến cùng một nơi… Lần này chắc là chịu lên xe tôi rồi nhỉ?”

Trì Thanh dùng hành động thực tế trưng ra vẻ mặt không muốn nhưng miễn cưỡng có thể chấp nhận được.

“Lần này không từ chối tôi tại chỗ.” Giải Lâm cười, “Tiến bộ rất lớn.”

Hắn nói như thế Trì Thanh cũng nhớ lại lúc hai người mới quen biết, một tên sống chết muốn đưa anh về nhà nhưng nói thế nào thì anh cũng không lên xe.

Trì Thanh hỏi: “Anh còn làm nghề phụ cho đi nhờ xe không?”

Cửa thang máy mở ra, Giải Lâm cầm chìa khóa xe bước ra ngoài trước. Xe của hắn đậu ở cạnh thang máy, hắn vừa mở cửa xe vừa nói: “Gì mà nghề phụ cho đi nhờ xe, ngoại trừ hai người là anh Bân với Ngô Chí ra thì chiếc xe này chỉ chở cậu. Cậu tưởng tôi rảnh rỗi đến mức ai cũng chở sao?”

Trong đơn hàng chủ xe ở app đặt xe kia của hắn tổng cộng chỉ nhận một đơn của ông trời con này.

“Đúng rồi, găng tay của cậu đâu?” Sau khi lên xe, Giải Lâm hỏi vấn đề mà mình đã chú ý rất lâu.

Hai tay Trì Thanh giấu trong ống tay áo, anh nói: “Quên đem rồi… Anh nhìn tôi làm gì?”

Giải Lâm: “Vì trông cậu là kiểu người thà quên bản thân cũng sẽ không quên găng tay.”

Trì Thanh: “…”

Trước đây Trì Thanh mang găng tay có thể ngăn cách với tiếp xúc, ngăn cách với âm thanh, nhưng bây giờ đang mất kiểm soát, đeo hay không cũng chẳng khác biệt gì. Tuy không đeo găng tay rất không quen nhưng nếu đeo thì anh rất khó tìm cớ để đụng vào người bên cạnh.

Dù Trì Thanh không muốn thừa nhận, nhưng anh thật sự vì nguyên nhân này mà đặt găng tay về chỗ cũ.

Xe chậm rãi chạy ra khỏi tầng hầm đậu xe. Giọng nói Trì Thanh nghe thấy dọc đường vẫn nằm trong phạm vi mà anh chấp nhận được. Ngoại trừ hai lần gặp đèn đỏ, thời gian kẹt xe, ùn tắc khá dài, trong khoảng thời gian đó mười mấy chiếc xe cùng đậu, giọng nói lộn xộn gì cũng có.


Trì Thanh nhắm mắt, tính chờ đợt âm thanh này tự qua đi. Trong lúc chờ đèn đỏ, Giải Lâm quay sang nhìn anh: “Khó chịu à?”

Hắn hỏi xong thì phát hiện Trì Tranh giống như không nghe thấy.

Đến khi qua đèn đỏ, hắn lái được một đoạn đường lại gọi Trì Thanh lần thứ hai thì lúc này Trì Thanh mới mở mắt ra: “Vốn dĩ không có chỗ nào khó chịu, nhưng nếu anh còn gọi nữa thì sẽ bị anh làm ồn đến khó chịu.”

Giải Lâm: “Cậu mới ngủ thiếp đi sao?”

Những chiếc xe tập trung một chỗ trước đó đã giải tán, cuối cùng Trì Thanh nói: “Coi là vậy đi.”

Giải Lâm không chạy xe vào bãi đậu xe dưới hầm của trung tâm thương mại mà vòng qua bãi đậu xe ngoài trời ở đối diện. Giọt mưa nhỏ bé lất phất đập vào cửa kính của xe, hắn giải thích: “Gần đây có một cửa hàng bút máy, đồ bên trong cũng được, thích hợp để tặng quà, nên xe ngừng ở đây. Cậu chờ ở đây hay là vào trong cùng tôi?”

Trì Thanh không có ý kiến, cầm dù xuống xe.

Trời mưa nên trong cửa hàng không có bao nhiêu người, lúc Giải Lâm bước vào cửa hàng thì vài nhân viên ở đây giống như bị nam châm hút, giành nhau lao đến. Bên tai Trì Thanh lại bị vô số “anh Giải” với giọng điệu kích động lướt qua. Anh lùi lại vài bước, cố hết sức cách người này xa một chút, đồng thời lại nghĩ nên tìm lí do gì để đụng vào tay của Giải Lâm.

Bởi vì Giải Lâm bị nhóm nhân viên nữ… à, cũng không phải nữ hết, tóm lại tên đó bị những nhân viên này vây xung quanh, anh vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.

Sau khi mua xong đồ bước ra, Trì Thanh không thể lui được nữa, anh ngừng lại ở con đường đi về phía trung tâm thương mại.

Trên đường có rất nhiều người.

Dòng người vào trung tâm thương mại và dòng người từ bên trong đi ra hòa vào nhau khiến cho đầy đường đều là dù. Đường đi ẩm ướt, người đi bộ cầm dù vội vàng đi qua đi lại.

Đối diện đường, một người đàn ông sải bước tiến về trước: [Đồ giảm giá quả nhiên đều hết hạn, đúng là xui xẻo, sau này không đến cái trung tâm thương mại này nữa.]

Một đôi tình nhân che chung một cây dù bước ngang qua Trì Thanh: [Thực ra mình rất thích cái áo khoác vừa rồi, nhưng mà giá mắc quá, mình không mong anh ấy ăn mặc tiết kiệm để mua quần áo cho mình…]

Cũng có người vui mừng che dù đi qua đường: [Hôm nay có lương, khao bản thân một bữa thôi.]

[…]

Có lẽ là vì ra vào trung tâm thương mại nên suy nghĩ trong lòng của mọi người đều trở nên đời thường và vụn vặt.


Giải Lâm phát hiện Trì Thanh đứng yên tại chỗ, đang định hỏi sao không đi thì thấy người bên cạnh bung dù ra, dù hơi nghiêng về trước che khuất gương mặt khắc bốn chữ “cách tôi xa ra”. Sau đó, dù hơi nghiêng ra sau, lộ ra nửa cái cằm gầy gò, đôi môi đỏ thẫm mím chặt.

Tiếp theo, hắn thấy Trì Thanh mở miệng nói: “Anh có cảm thấy có rất nhiều xe trên đường không?”

Giải Lâm: “?”

Trên đường có nhiều xe, đường đi đến tầng hầm đậu xe của trung tâm thương mại và trạm xe buýt đều ở trên con đường này. Nhưng mà Trì Thanh bỗng nhiên hỏi câu này làm gì?

Trì Thanh cố gắng khiến giọng nói của mình lúc này nghe tự nhiên một chút: “… Đưa tay cho tôi. Đường nhiều xe, sợ anh bị xe đụng chết.”

Giải Lâm: “…”

Trì Thanh đang cảm thấy hối hận vì anh tìm lý do một lúc lâu thế mà cuối cùng lại tìm ra một lý do tệ đến vậy. May mà ánh mắt của Giải Lâm ngừng lại trên bàn tay tr@n trụi lộ ra trong không khí ẩm ướt của anh, chỉ nghĩ rằng anh không muốn đến chỗ quá đông người nhưng lại không thích thể hiện vẻ yếu thế.

Một lát sau, Giải Lâm quay lưng về phía nhóm người ồn ào, chìa tay về phía anh.

Ngón tay Trì Thanh lạnh buốt, giọng nói biến dạng giống như yêu ma quỷ quái bên tai tan biến trong chớp mắt. Cùng lúc âm thanh bị ngăn cách, anh cảm nhận được chút độ ấm cơ thể từ lòng bàn tay của Giải Lâm. Đầu ngón tay lạnh lẽo của anh dần dần nhiễm lấy nhiệt độ này.

Dù mà Giải Lâm che có màu đen, cùng màu với áo khoác dài của hắn, vừa nổi bật vừa cao ngất trong dòng người.

Trì Thanh nhìn Giải Lâm, âm thanh bên tai dần dần khôi phục bình thường.

Anh được Giải Lâm nắm tay dắt đi về trước, người đi trước mặt rõ ràng cẩn thận tránh khỏi dòng người. Giữa chừng, anh nghe thấy âm thanh giọt mưa rơi trên dù, âm thanh của người bên cạnh bước vào vũng nước… và cả tiếng còi ngắn ngủi của cảnh sát giao thông cùng với tiếng còi xe xung quanh.

Nghe rõ ràng nhất vẫn là câu nói của Giải Lâm.

“Cậu là trẻ con sao?” Giải Lâm nắm tay anh nói, “Không mang găng tay thì chẳng dám qua đường.”



Người mời cơm không thể nào đến muộn hơn khách, nên nhóm ba người mới đến rất sớm.

Trong căn phòng riêng của nhà hàng đặc sản nào đó ở tầng ba trung tâm thương mại, Quý Minh Nhuệ là người đến cuối cùng trong nhóm người mới. Anh ta bước vào phòng, cởi áo khoác nói: “Tôi tưởng tôi đến sớm rồi chứ, không ngờ hai người còn đến sớm hơn tôi.”

Tô Hiểu Lan đang ngồi uống trà, cô thổi nước trà trong ly nói: “Tôi sớm hơn ông hai ba phút gì đấy.” Cô liếc nhìn Khương Vũ bên cạnh, “Ông biết cậu ta đến bao lâu rồi không?”

Quý Minh Nhuệ: “Nửa tiếng?”

Tô Hiểu Lan lắc đầu, làm kí hiệu số “tám” bằng tay: “80 phút.”

“…”


Quý Minh Nhuệ nhìn Khương Vũ đang ngồi ngay ngắn bên cạnh, phát ra một tiếng cảm thán: “Nên mới nói… không có gì đừng đu idol.”

Tô Hiểu Lan đặt ly nước xuống: “Nói đến idol, hôm nay trong rạp chiếu phim ở trung tâm thương mại hình như có buổi ra mắt phim. Nghe nói diễn viên chính sẽ đến quảng bá, là một ngôi sao rất nổi tiếng gần đây, tên Ân gì đó…”

Lúc này Tô Hiểu Lan không nhớ ra tên của ngôi sao đó, dù gì bình thường bọn họ hiếm khi có cơ hội xem phim, ngày nào cũng bận muốn chết.

Quý Minh Nhuệ càng không biết ngôi sao nữ nào. Anh ta vỗ đầu, nhớ ra một chuyện khác, nói với Khương Vũ: “Lát nữa anh em của tôi có thể sẽ nói một câu chúc mừng sinh nhật khác người, ông nghe xong thì đừng cảm thấy kỳ lạ, dùng tâm thế bình tĩnh để ứng đối là được.”

Khương Vũ: “Ý ông là trợ lý Trì sao?”

Ngay sau khi Khương Vũ hỏi xong câu này thì cửa phòng mở ra.

Giải Lâm bước vào nói: “Xem ra chúng tôi đến muộn rồi.”

Tô Hiểu Lan cuống quýt xua tay: “Không có không có, là chúng tôi đến sớm quá thôi.”

“Để phụ nữ ngồi chờ.” Giải Lâm mỉm cười nói, “Vậy là đến trễ rồi.”

Dù là cô gái mạnh mẽ, nội tâm cứng rắn như Tô Hiểu Lan cũng bị hắn nhìn đến mức mặt nóng bừng. Nhưng cô nhanh chóng để ý rằng Giải Lâm không đi vào một mình, trong tay của hắn còn nắm lấy một…: “…?”

Quý Minh Nhuệ cũng nhanh chóng nhìn thấy gương mặt âm u tiêu biểu của anh em mình: “…??”

Khương Vũ càng ngơ ngác: “???”

Giải Lâm đưa quà qua: “Sinh nhật vui vẻ, không biết cậu thích gì nên chọn một món thực dụng, bình thường viết tài liệu chắc sẽ dùng đến.”

Khương Vũ ngơ ngác nhìn tay hai người đang lồ ng vào nhau, nói: “… Cảm ơn, tôi rất thích.”

Chủ nhân bàn tay được Giải Lâm nắm cũng lạnh nhạt nói với anh ta một câu: “Chúc mừng cậu.”

Khương Vũ: “À, cảm ơn.”

Lúc Khương Vũ đang nghĩ Quý Minh Nhuệ nhắc nhở mình lời chúc của trợ lý Trì sẽ vô cùng kỳ lạ, nhưng chẳng phải nghe rất bình thường sao, thì Trì Thanh nói tiếp: “Nếu như tôi tặng quà thì đến sinh nhật tôi cậu cũng phải đáp lễ, như vậy hai bên đều rất phiền phức. Cho nên vì để giảm bớt trình tự xã giao không cần thiết, tôi không tặng quà cho cậu.”

Khương Vũ: “…”

Anh ta biết vì sao Quý Minh Nhuệ đặc biệt nhắc nhở trước cho mình rồi.

Quả thực rất bất ngờ.

“Có lý.” Khương Vũ gật đầu, cố gắng sưu tập tính từ để nói, “… Tặng qua tặng lại đúng là rất phiền. Suy nghĩ này của anh, ờ, có hiệu quả cao cực kỳ.”