Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 47: C47: Hành hung




Còn cả người “Nhậm Cầm” trên giường bị chăn che lại, đừng nói run rẩy ngay cả tần suất hít thở cũng không thay đổi. Nếu như không phải Quý Minh Nhuệ biết trước người nằm bên trong là Trì Thanh thì chắc anh ta cũng thật sự tưởng rằng đối phương đã ngủ rồi.

Quý Minh Nhuệ nói thầm: Tố chất tâm lý của người anh em này đúng là rất mạnh mẽ.

Còn người ở dưới giường… cũng rất cứng.

“Cầm Cầm.” Gã đàn ông chợt lên tiếng.

Giọng nói của hắn ta hơi khàn, giọng nói trầm thấp thầm thì.

Có lẽ là vì trong kế hoạch tối nay, dù sao “cô ấy” cũng không sống qua được hôm sau cho nên hắn ta có bị phát hiện cũng chẳng sao cả. Gã đàn ông không cố hết sức hành động nhẹ nhàng, cũng không dùng thuốc mê khiến “cô ấy” ngủ mê mệt hẳn, thậm chí không sợ tiếng nói của mình làm “cô ấy” thức giấc.


Bóng chân màu đen bên cạnh Giải Lâm tiến lên trước vài bước, sau đó cái bóng màu đen nhoáng một cái, hắn ta lên giường rồi.

Trì Thanh nằm ở nửa bên phải, nửa bên trái trống một chỗ rất lớn, cả gương mặt của anh vùi vào trong chăn. Tuy anh nằm trên giường rất nhàm chán với lại nếu như lại cho anh thêm chút thời gian không chừng anh thật sự ngủ được, nhưng lúc này anh vẫn coi như là còn tỉnh táo.

Anh mở mắt, cảm nhận rõ ràng phần nệm bên trái lún xuống, cố gắng nhịn suy nghĩ đạp tên kia xuống giường.

Giọng nói rất gần bên tai anh: “Cầm Cầm, hôm qua không đến tìm em, anh rất nhớ em.”

“Em có nhớ anh không?”


“Sao em lại nhớ anh được chứ, có lẽ em không biết anh nhưng anh đã từng tìm em rất nhiều lần trong đêm khuya. Tất cả mọi chuyện của em anh đều biết.”

Giọng nói trầm khàn của tên kia không ngừng vang lên, cuối cùng hắn ta nói: “Dù em có thể không bao giờ biết anh, nhưng em mãi mãi thuộc về anh. Đây là lần cuối cùng anh đến tìm em, Cầm Cầm.”

Lúc nói chuyện, tên kia khẽ đưa tay lên, cách một lớp chăn vuốt v e lên gương mặt người bên cạnh: “Anh tìm được một cô gái khác, cô ấy xinh đẹp giống như em, cũng ở tiểu khu này, chính là tòa nhà phía trước. Không chừng các em còn từng gặp mặt.”

Hắn ta nói xong, từ từ kéo chăn trên mặt “Nhậm Cầm” xuống.

Ngay sau đó, hắn ta phát hiện “Nhậm Cầm trong chăn không hề ngủ… Không, đó không phải Nhậm Cầm!

Hắn ta không chút đề phòng đối diện với con ngươi lạ lẫm còn tối đen hơn cả màn đêm, đôi mắt khiến người khác hoảng sợ đang nhìn chằm chằm hắn ta.

“Chờ anh lâu rồi.” Trì Thanh nhìn hắn ta nói, “Anh nói nhảm nhiều quá.” Trì Thanh nói xong hơi ngừng lại, nói ra tên của hắn ta, “… Chu Chí Nghĩa.”