Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 40: C40: Sống một mình




Dịch: LTLT

Trì Thanh không nghĩ rằng Nhậm Cầm làm việc ở gần đây cho nên nán lại một lát, gặp được người rồi thì định đi. Cách làm việc của Giải Lâm khác biệt hoàn toàn với anh, chờ sau khi các vị khách kia bước ra ngoài thì hắn lại kéo Trì Thanh vào trong cửa hàng: “Đi gấp như thế làm gì? Bạn của cậu với cảnh sát Tô ở trong phòng giám sát xem cả nửa ngày, mang chút đồ ăn về cho bọn họ, cũng tiện thể chăm sóc chuyện buôn bán của cô Nhậm luôn.”

Trong cửa hàng bánh ngọt có một mùi hương bơ ngòn ngọt, dọn dẹp cũng rất sạch sẽ.

Giải Lâm: “Bạn của cậu thích ăn vị nào?”

Trì Thanh nhớ lại tính cách thô lỗ, không kén chọn của Quý Minh Nhuệ, nói: “Gì cũng được, cậu ta ăn không chết là được.”

Giải Lâm cầm đồ gắp ở bên cạnh lên, dựa theo khẩu vị mà nữ giới sẽ thích gắp cho Tô Hiểu Lan một cái donut, không ép buộc: “Không kiêng ăn gì thì được, dù sao cậu ta cũng chỉ là kèm theo.”

Quý Minh Nhuệ hắt xì một cái thật to trong phòng giám sát: “… Ai đang nhắc mình vậy?”

Giải Lâm gắp hai cái bánh, lại bảo Nhậm Cầm giới thiệu cho hắn. Nhậm Cầm biết rất rõ đồ ngọt trong cửa hàng: “Loại này dùng 80% bơ động vật, lớp bên trên đều là dâu tây tươi ngon, lớp chính giữa bánh kem còn có phô mai và nam việt quất, độ ngọt vừa phải, mùi vị cũng không ngán, là món bán đắt nhất của cửa hàng chúng tôi, bán đến giờ chỉ còn lại hai cái cuối cùng.”

“Lấy cái này đi, hai cái, làm phiền gói lại.” Giải Lâm cười, nói mấy câu về cuộc sống gần đây: “Sau khi đổi cửa hàng có quen không?”

Nhậm Cầm vừa bỏ bánh vào hộp vừa nói: “Về công việc thì đã rất quen rồi, các dịch vụ cũng tiện hơn chỗ tôi sống trước đây rất nhiều… Chỉ là không biết vì sao gần đây thức dậy luôn cảm thấy không có tinh thần.”

“Có thể là thời tiết mùa đông quá lạnh, không dậy nổi, cũng có thể là chuyển nhà mệt rồi.” Nhậm Cầm thuần thục dùng ruy băng thắt một cái nơ xinh đẹp cho cái hộp đựng riêng bánh kem. Tuy cô vẫn còn mỉm cười dịu dàng nhưng có thể nhìn ra được trạng thái tinh thần không có tốt như hôm chuyển đến đây, “… Đổi chỗ khác, cần một thời gian để thích ứng.”

“Đã đi kiểm tra sức khỏe chưa?” Giải Lâm nhìn mấy sợi tóc không được buộc lại ở sau tai cô, hỏi.

Nhậm Cầm trả lời: “Công việc bề bộn không có thời gian, với lại không cần kiểm tra, chẳng qua là chút bệnh vặt, không có gì đáng ngại.”

Cô không nói quá chi tiết, nhưng Giải Lâm biết rõ cơ thể hoặc là tinh thần của phụ nữ không tốt lắm, thường có một loại nguyên nhân rất hay gặp: Thiếu máu hoặc là tụt huyết áp.

Giải Lâm cũng không hỏi tiếp, chỉ là trước khi đi để lại trên tủ quầy một hộp bánh kem được buộc bằng ruy băng màu đỏ, Nhậm Cầm ngẩn người, đang định gọi hắn: “Anh Giải…”

“Không để quên đồ.” Hắn đẩy cánh cửa của cửa hàng ra, bước ra ngoài, hắn mở cổ áo sơ mi giống như không sợ lạnh, xương quai xanh vừa gầy vừa nhô lên, lúc nói chuyện, đôi mắt cười nhìn thẳng vào người khác, khiến người ta bất giác sa vào trong đó, “Mua tặng cho cô đó, lần trước cô chuyển nhà đi tay không xuống, không mang quà tân gia cho cô. Không nói nữa, còn nói thì người nào đó mất kiên nhẫn… Đúng rồi, cảm ơn cô đã giới thiệu.”

Trì Thanh mất kiên nhẫn chờ ở bên cạnh một hồi, quả thực nói thầm trong bụng: “Có xong chưa?”


Trì Thanh mặt không cảm xúc: “Nói chuyện vui vẻ nhỉ? Nếu chưa nói đủ thì quay lại nói tiếp đi.”

Giải Lâm ngừng mấy giây mới trả lời: “Cậu nói như này…”

“?”

Giải Lâm: “Nghe giống như đang ghen.”

“…”

Điên à?

Anh ghen với ai chứ?

Giải Lâm giống như nghe thấy, lại an ủi Trì Thanh tiếp: “Cũng mua cho cậu này, muốn ăn cái nào thì tự lựa. Cậu lựa xong tôi lại đem đến cho bọn họ.”

Trì Thanh không muốn nói lời nào, tay đút vào trong túi áo, đi thẳng về phía trước.”

Dù Giải Lâm và Trì Thanh đều cảm thấy hung thủ không có khả năng xuất hiện trong camera, nhưng camera nên tra vẫn phải tra, bọn họ ngồi trong phòng giám sát đến chiều tối, Quý Minh Nhuệ nhìn chằm chằm màn hình, ngay cả bánh kem trong miệng có vị gì cũng không nếm ra được.

“Hôm nay đến đây thôi, cũng xem được khá nhiều rồi.” Quý Minh Nhuệ bóp bóp sống mũi, “Buổi tối nếu mọi người chưa có hẹn thì cùng nhau ăn cơm nhé? Tôi gọi Khương Vũ, chúng ta cũng lâu rồi chưa tụ tập.”

Chủ yếu là tên nhóc Khương Vũ đã lâu chưa được thấy thần tượng, lải nhải xong “vì sao không phải tôi đến nhóm giám sát, vì sao thần tượng của tôi luôn cách tôi xa đến vậy?”, lại lải nhải bảo Quý Minh Nhuệ hỏi thần tượng buổi tối có muốn ăn chung không giùm cậu ta.

Bây giờ Trì Thanh chỉ là một trợ lý, anh có đi ăn cơm hay không do Giải Lâm quyết định có đi hay không.

Giải Lâm ở bên cạnh hí hoáy bấm điện thoại, hình như đang trả lời tin nhắn, lại ngước mắt lên nói: “Xin lỗi, tối nay e là không được, đã có hẹn rồi.”

Quý Minh Nhuệ không cảm thấy kinh ngạc chút nào với câu trả lời này, dù sao thì Giải Lâm cũng có một gương mặt nhận được vô số lời mời.

Quý Minh Nhuệ lại quay sang người anh em tốt của mình: “Ông thì sao? Tôi cố hết sức chọn phòng riêng, chắc chắn ít người.”

Nhưng mà Quý Minh Nhuệ không chờ được câu trả lời của Trì Thanh, Giải Lâm đã trả lời trước một bước giùm anh: “Cậu ấy cũng có hẹn rồi.”


Quý Minh Nhuệ: “…?” Tình huống gì đây?

Hai người này hình như có vấn đề.

“Nhậm Cầm mới gửi tin nhắn đến nói cô ấy tan làm sớm, mua chút đồ ăn, hỏi chúng ta có qua đó ăn không?” Sau khi lên xe, Giải Lâm giải thích, “Cô ấy nói là lúc trước cô ấy mới dọn đến, bận sắp xếp đồ đạc, khó lắm mới rảnh rỗi.”

Trì Thanh là một người không xã giao với người khác, rất hiểu làm thế nào để phá vỡ tất cả đạo lí đối nhân xử thế: “Khó lắm mới rảnh rỗi thì ở trong nhà nghỉ ngơi nhiều hơn, không có việc gì mời chủ hộ tầng trên ăn cơm cái gì.”

Giải Lâm: “…”

Một lát sau, Giải Lâm hỏi: “Căn hộ trước đây cậu thuê, cậu ở bao lâu?”

Trì Thanh không biết hắn hỏi chuyện này làm gì: “Hơn hai năm.”

“Trong hai năm này, chắc là cậu không có nói chuyện với bất kỳ hàng xóm nào cùng tòa nhà, dù có người đến tận cửa tìm cậu cũng sẽ không giao tiếp nhiều với bọn họ.” Giải Lâm vừa chú ý tình trạng đường vừa nói, “Nếu như cậu thật sự muốn chữa bệnh, thực ra cậu nên tiếp xúc nhiều với thứ mà cậu kháng cự, đương nhiên tiếp xúc mà tôi nói không phải bảo cậu đi đụng bọn họ, đụng hay không không có bất cứ ý nghĩa nào. Cậu nên thử kết nạp bọn họ.”

Giờ cao điểm buổi tối, đường xá ùn tắc, giọng nói của Giải Lâm vang lên cùng lúc với tiếng còi truyền vào từ khe hở cửa xe.

“Con người tuy không đơn giản như thế nhưng cũng không phức tạp đến vậy.”

Chuyện đầu tiên sau khi Trì Thanh về đến nhà là đi tắm, anh thay bộ quần áo đã mặc ra ngoài, sau đó xoa tóc đi đến nhà bếp, nhìn dụng cụ ăn uống sạch sẽ trong nhà bếp im lặng chần chừ một hồi.

Cuối cùng, lấy ra một bộ chén đũa, cộng thêm một đ ĩa ăn từ bên trong.

Mấy phút sau, Nhậm Cầm nấu xong món cuối cùng, nhìn thấy hai thực khách từ tầng trên xuống.

Lúc cô mở cửa, hai người đang nói chuyện.

“Tôi còn nói sao gõ cửa mà cậu không mở.” Lúc Giải Lâm nói chuyện hơi dựa gần Trì Thanh, nói, “Đã thay quần áo rồi, mùi dầu gội trên đầu cũng đổi… Những người ưa sạch sẽ như cậu chuyện đầu tiên làm khi về nhà là tắm rửa à?”

Tóc Trì Thanh mới gội, rủ ở trước trán, trông có hơi mềm mềm, xua tan chút cảm giác mất tinh thần, chỉ là miệng vẫn không tha người ta: “Đổi dầu gội anh cũng ngửi ra được, anh cầm tinh con chó sao?”


Nhậm Cầm do dự nói xen vào: “Ừm… Hai người đến rồi.”

Trong tay Giải Lâm xách một chai rượu vang, cô không hiểu rượu, chỉ biết nhìn cái chai và nhãn hiệu trên thân chai có vẻ khá đắt tiền. Sau khi cô mở cửa, Giải Lâm đưa chai rượu cho cô: “Trong nhà không có thứ gì bèn tiện tay lấy chai rượu đến.”

Mèo mướp màu cam cùng ra ngoài tiếp đãi với Nhậm Cầm, nó mở đôi mắt to tròn nhìn người đến là ai, vừa đi vòng quanh chân Nhậm Cầm vừa kêu meo meo. Chỉ là tiếng kêu lần này có hơi hung dữ, có mấy phần cảnh giác.

Nhậm Cầm vươn hai tay nhận lấy chai rượu: “Không cần khách sáo như thế.”

Nhậm Cầm nói xong, nhìn sang người còn lại, trong tay người còn lại cũng đang cầm đồ, nhưng…

Trì Thanh bưng chén đũa của mình nói: “Xin lỗi, tôi không quen dùng đồ của người khác.”

Bình thường ăn ở bên ngoài không được lựa chọn, anh chỉ có thể lấy nước sôi rửa qua rồi dùng. Lần này chỉ là xuống tầng dưới mà thôi, mang chén đũa ở trong nhà đương nhiên tiện hơn.

Từ ngày đầu tiên chuyển đến, Nhậm Cầm đã cảm thấy người họ Trì trông có vẻ kì lạ.

Nhưng ấn tượng đầu tiên của con người rất quan trọng, dù sao ấn tượng đầu tiên là kì lạ, sau này Trì Thanh có làm chuyện gì kì lạ hơn nữa thì cô cũng không phải không thể chấp nhận.

Nhậm Cầm mời bọn họ ngồi vào chỗ: “Mấy anh đến đúng lúc, tôi múc canh ra thì có thể bắt đầu ăn rồi… Quê tôi thích ăn cay, không biết có hợp khẩu vị của hai người không?”

Lúc ăn cơm, Giải Lâm phụ trách nói chuyện với Nhậm Cầm.

“Thích ăn cay, vậy chắc là tôi từng đến quê cô rồi, cảnh rất đẹp.”

Không ai có thể từ chối chủ đề rút ngắn khoảng cách này, Nhậm Cầm cười: “Nếu lần sau anh đi, tôi có thể giới thiệu cho anh vài nơi, mấy nơi mà trong hướng dẫn du lịch không tìm được ấy.”

Trì Thanh ở bên cạnh nghe.

Nhậm Cầm là một cô gái rất đơn giản, từ nhỏ đã thích đồ ngọt, vì cảm thấy đồ ngọt có thể mang đến tâm trạng tốt cho con người, là một tồn tại rất kì diệu.

Quan hệ gia đình của cô rất đơn giản, tuy sống rất xa nhà, em trai em gái trong nhà lại nhiều, sau khi đi làm thì liên lạc ít đi, nhưng lúc nhắc đến gia đình không chút oán giận: “Bọn họ cũng khó khăn, vừa phải làm việc vừa phải chăm sóc cho em trai em gái của tôi, bọn họ sao lãng tôi không sao cả, tôi quan tâm bọn họ nhiều hơn là được.”

Thỉnh thoảng cô cũng có vài nỗi buồn.

“Quan hệ giữa nhân viên trong cửa hàng với cửa hàng trưởng trước đây khá tốt, cho nên luôn gây chuyện với tôi. Hôm nay cô ấy đi làm muộn, tôi trừ điểm của cô ấy.”

Phải thừa nhận rằng Giải Lâm là một cao thủ trò chuyện, chưa đến nửa tiếng đồng hồ đã nói chuyện khắp trời nam biển bắc với Nhậm Cầm.

Chỉ là Trì Thanh luôn không kìm được mà để ý đến một việc: Từ đầu đến cuối cô chưa từng nhắc đến bạn trai của mình.


Tuy trạng thái mất kiểm soát đã kết thúc, buổi tối đi ngủ anh không còn bị giọng nói của bạn trai Nhậm Cầm làm ồn, nhưng mà giọng nói từng xuất hiện vào đêm khuya vẫn khiến anh để ý. Dáng vẻ cô trông không giống có bạn trai.

Chờ Nhậm Cầm đứng lên vào nhà bếp múc canh cá trích, Giải Lâm quay sang nhìn Trì Thanh: “Cậu liếc tới liếc lui, đang nhìn gì đó?”

Trì Thanh đặt đũa xuống, hỏi một vấn đề không liên quan gì: “Anh nghĩ cô ấy độc thân không?”

Vấn đề này nếu đổi thành bất cứ ai hỏi, Giải Lâm đều sẽ nghi ngờ có phải có ý với Nhậm Cầm rồi không. Nhưng người hỏi câu này là Trì Thanh, Trì Thanh đương nhiên không nằm trong hàng ngũ người bình thường.

Thế là Giải Lâm rất tùy ý nhìn lướt qua tủ giày ở huyền quan theo ánh mắt của Trì Thanh, lại nhìn sơ bày trí phòng khách, nói bằng giọng điệu trần thuật sự thật: “Độc thân.”

Ngón tay Giải Lâm để ở mép bàn ăn: “Một người chuyển nhà một mình, lúc nói chuyện không nhắc đến một chữ, trong tủ giày không có dép lê kiểu nam, trên người cũng không có bất cứ trang sức tình nhân nào. Cậu đừng nhìn tôi như thế, phần lớn mọi người sẽ không giống tôi đeo nhẫn chỉ cho vui. Đương nhiên còn có điều quan trọng nhất, màn hình khóa điện thoại của cô ấy là con mèo tên Cao Cao kia, với lại cả quá trình ăn cơm đều không đụng đến điện thoại. Nếu như có bạn trai, biết hôm nay trong nhà cô ấy mời hai nam chủ hộ tầng trên xuống thì không thể không gửi một tin nhắn nào… Vì sao cậu hỏi câu này?”

Những điểm này gần như thống nhất với suy luận của Trì Thanh, dù bạn trai Nhậm Cầm chỉ đến nhà cô vào buổi tối thì cũng không đến mức không để lại chút dấu vết.

Dù điểm đáng ngờ trong lòng càng ngày càng lớn nhưng trên mặt Trì Thanh vẫn không có biểu cảm gì, tìm một lý do nghe có vẽ không khiên cưỡng quá: “Không có gì, chỉ là chợt nhớ ra trước đó cô ấy nói còn có một người bạn sống cùng cô ấy.”

Giải Lâm nói: “Bạn cô ấy chắc là nữ, với lại không có gì bất ngờ chắc là vẫn chưa đến.”

Lúc Trì Thanh bước vào nhà còn đem theo chén, cho nên Giải Lâm mở cửa tủ giầy tìm dép mang một lần.

“Vừa rồi lúc tôi mở tủ giày, không cẩn thận nhìn thấy, tuy trong tủ giày có hai đôi dép lê, nhưng đôi mới chưa xé bọc còn đựng trong túi trong suốt lại là đôi dép kiểu nữ.”

Âm đuôi của Giải Lâm vừa dứt thì Nhậm Cầm cũng bưng canh bước ra khỏi nhà bếp, tay cô đeo găng tay chống nhiệt thật dày, lúc đặt tô xuống, nói: “Cẩn thận chút, có hơi nóng…”

“Vừa rồi các anh nói gì thế? Hình như tôi nghe thấy tên Cao Cao.”

“Nói tấm ảnh Cao Cao trong màn hình điện thoại của cô rất dễ thương.” Giải Lâm nói.

Chủ đề vừa rồi nói có liên quan đến “người bạn” sống cùng Nhậm Cầm, Trì Thanh rất tự nhiên nói tiếp: “Vẫn chưa nhìn thấy người bạn sống cùng cô.”

Tuy giọng nói của anh vẫn lạnh lùng, rất khó khiến người khác cảm thấy “tự nhiên”.

Nhậm Cầm mỉm cười, cầm muỗng múc canh nói: “Coi trí nhớ của tôi kìa, nói nhiều như thế mà hình như tôi quên nói là bây giờ tôi ở một mình.”

“Vốn dĩ bạn thân nhất của tôi nói rằng muốn đến thành phố Hoa Nam phát triển, trước đây chúng tôi là bạn cùng phòng ở đại học.” Lúc Nhậm Cầm nói chuyện, vừa vặn quay lưng về phía cánh cửa phòng ngủ đóng một nửa ở đằng sau, trong phòng ngủ không bật đèn, ánh sáng có hơi tối. Giường ngủ của cô được dọn dẹp rất gọn gàng, chăn họa tiết hoa nhí màu hồng nhạt được trải rất phẳng phiu, “… Nhưng mà kế hoạch không theo kịp sự thay đổi. Ba mẹ của cô ấy hi vọng cô ấy ở lại nhà, làm công chức, việc làm ổn định hơn nên cô ấy không đến được.”

Trì Thanh ngồi trong phòng ăn, đối diện với cánh cửa đóng hờ đó, trên gương mặt vẫn luôn không có biểu cảm gì đã có chút gợn sóng nho nhỏ.