Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 34: C34: Nhẫn




Dịch: LTLT

Khách thuê mới thật sự là một cô gái, dáng vẻ ngoan hiền, mái tóc buông dài, mặc một cái áo len, nói chuyện nhỏ nhẹ, liên tục nói cảm ơn với nhân viên chuyển nhà: “Đồ đạc hơi nặng, mọi người vất vả rồi.”

Cửa ra vào đang mở, bên trong chỉ mới bày trí đơn giản, sàn nhà, các thiết bị cơ bản đều được bên vật tư giao đời mới nhất, đồ nội thất gì đó vẫn chưa mua sắm, vì thế ngoại trừ những thùng giấy to do nhân viên chuyển nhà chuyển vào thì trong nhà vô cùng trống trải.

Cô gái trông rất ốm yếu nhưng vẫn đang giúp đỡ bê thùng. Sau khi chuyển thùng giấy xong, cô đưa tay, lấy tay áo lau mồ hôi trước trán, lúc thả tay xuống thì nhìn thấy cửa nhà có hai người đàn ông lạ mặt đang đứng: “… Xin chào, tôi là khách thuê mới chuyển đến, các anh là?”

Hai người trước mặt cô chưa gặp bao giờ.

Bọn họ trông giống như minh tinh, nếu như đã từng gặp không thể nào không có chút ấn tượng.

“Chúng tôi sống ở tầng trên.” Người đàn ông trong mắt có ý cười nói trước, “Nghe nói cô là chủ hộ mới chuyển đến nên xuống xem.”

Giải Lâm cực kỳ mê hoặc khi nhìn chằm chằm người khác, đôi mắt ấy giống như vô tình nhưng trong ánh mắt lại luôn có mấy phần “thâm tình”, cũng chỉ có người khó chơi như Trì Thanh mới không có phản ứng gì với hắn, người bình thường đối mắt với hắn mấy giây rất dễ tước vũ khí đầu hàng.

“Tôi họ Giải, tên một chữ Lâm.”

Giải Lâm nói xong lại kéo người mặt lạnh tanh, đang giữ khoảng cách xa nhất với các nhân viên chuyển nhà xung quanh đến bên cạnh mình, giới thiệu: “Tôi ở đối diện hướng với nhà cô, cậu ấy ở bên trên, sau này nếu có gì thì có thể đến tìm chúng tôi.”

Gương mặt của cô mất kiểm soát đỏ bừng lên, đang định nói “cảm ơn” thì nghe thấy người đàn ông bên cạnh anh Giải đang bình tĩnh dịch chuyển vị trí nói: “Tìm anh ta, đừng tìm tôi, bỏ từ “chúng” ra đi.”

“…”

Cô để ý thấy tóc mái của người đàn ông này rất dài, tuy xinh đẹp nhưng luôn cảm thấy có hơi chán chường, đôi môi của anh ta còn đỏ hơn đôi môi được son một lớp của cô, người đàn ông này lạnh lùng nói: “Có chuyện gì thì cố hết sức tự giải quyết, hoặc là tìm người họ Giải nhiệt tình này, anh ta rất sẵn lòng giúp đỡ, tóm lại bớt gõ cửa nhà tôi.”

Lúc Trì Thanh nói chuyện vẫn luôn để ý đến nhân viên chuyển nhà đang di chuyển xung quanh và đống thùng giấy trên sàn nhà.

Chỉ cần nhân viên chuyển nhà có xu hướng di chuyển đến gần bên anh thì anh sẽ lùi về phía ngược lại, cuối cùng lưng dựa vào bức tường trên hành lang.

Giải Lâm bổ sung giùm: “Cậu ấy nói miệng vậy thôi, cô gõ cửa thì cậu ấy cũng sẽ mở.”

Trì Thanh vô cùng thành thật nhấn mạnh: “Tôi sẽ không mở.”

“…” Giải Lâm nhìn anh, “Người ta mới chuyển đến, cậu muốn để lại ấn tượng khó ở chung như này cho người ta sao?”


Trì Thanh dựa tường nói: “Lúc đầu nói cho rõ ràng, có thể bớt được rất nhiều phiền phức.”

Cô gái: “…”

Tuy trông rất giống minh tinh nhưng chủ hộ tầng trên này có vẻ hơi kỳ lạ.

Sức tay của Giải Lâm có hơi tăng lên, cuối cùng đè thấp giọng nhắc nhở: “Có muốn chữa bệnh nữa không? Với cách chào hỏi này của cậu thì một vạn năm nữa cũng không thể nào tiếp xúc bình thường với mọi người.”

Trì Thanh: “…”

Giải Lâm nói khẽ: “Nói lại.”

Trì Thanh rất ít khi bị người khác ăn hiếp, bình thường mà nói anh gần như không có tử huyệt gì, nhưng mà bây giờ đang trong tình huống mất kiểm soát.

Trì Thanh mím môi, im lặng một hồi, khó khăn sắp xếp lời nói, lần đầu tiên trong đời bày tỏ thái độ chào đón tới thăm nhà với hàng xóm: “Nếu như cô thật sự có việc thì thỉnh thoảng có thể đến tìm tôi, tuy tôi rất không muốn mở cửa cho cô nhưng tôi sẽ cố hết sức khắc phục.”

“…”

Lời nói này cũng không đỡ hơn mấy câu vừa rồi ở chỗ nào.

May mà cô gái không tính toán, dù gì cũng mới chuyển đến, chủ hộ tầng trên có thể xuống chào hỏi đã nằm ngoài dự đoán của cô rồi.

Gần đây, tin tức liên quan đến việc nữ giới thuê nhà càng ngày càng sôi nổi, thời gian này cô ra ngoài thuê nhà, nói trong bụng không hoang mang chắc chắn là giả. Cô tự giới thiệu: “Tôi họ Nhậm, các anh gọi tôi là Cầm Cầm hoặc là Tiểu Cầm đều được.”

Giải Lâm đọc tên của cô: “Cầm Cầm?”

Con người Giải Lâm rất dễ khiến người ta nơi lỏng cảnh giác lúc trò chuyện: “Là cầm trong thụ cầm sao?” (*thụ cầm: đàn hạc)

Khác với con hồ ly giống như đang tặng không hơi ấm kia, Trì Thanh mở miệng như một thau nước lạnh: “Cô Nhậm.”

Nhậm Cầm: “À ừm… Gọi cô Nhậm cũng được.”

Lúc nói chuyện, trong nhà truyền đến một tiếng mèo kêu rất nhỏ: “… Meo.”


“À, đúng rồi.” Nhậm Cầm xoay người vào nhà, ôm mèo nhà mình lên, “Nó tên là Cao Cao*, năm nay một tuổi rưỡi, quên giới thiệu cho các anh. Có phải nó rất dễ thương không?” (*Cao này là 糕, nghĩa là bánh ngọt)

Con mèo này là Nhậm Cầm nhặt được ở trong tiểu khu mà cô ở trước đây, một con mèo mướp vàng tròn vo.

“Mùa đông năm ngoái, nó vì trời lạnh quá nên nấp ở cửa nhà của tôi.” Tính cách của Nhậm Cầm dịu dàng giống như giọng nói của cô, “Khi ấy không có mập như bây giờ đâu, chỉ là một con mèo rất nhỏ, tôi bèn nhặt nó về nhà.”

Mèo mướp dường như rất nhạy cảm với chữ “mập” này, cho rằng đây là sỉ nhục miêu cách* của mình, lại phát ra một tiếng “meo”. (*con người là nhân cách còn con mèo là mèo cách:v)

Cao Cao ngoan ngoãn đáng yêu, chỉ cần từng gặp nó thì không ai là không thích. Nhậm Cầm chưa từng nghĩ đến chuyện hai người ở tầng trên có thích mèo hay không, cô hơi đưa mèo ra ngoài, nói: “Cao Cao, chào hai chú đi.”

Trì Thanh vốn đã bị nhân viên vận chuyển ép đến bên tường, con mèo này đột nhiên đến gần làm anh không thể lùi được nữa: “…”

Giải Lâm chặn trước mặt anh một bước, không cho móng vuốt tràn đầy nhiệt tình của con mèo mướp kia đụng vào người Trì Thanh, sau khi chắn xong, trong ánh nhìn kỳ lạ của Nhậm Cầm, hắn chọn một lí do khá hợp lí: “Lúc nhỏ cậu ấy từng bị mèo cào, cho nên thấy mèo thì có hơi sợ.”

“Thế à.” Nhậm Cầm buông tay, mèo mướp nhanh như chớp chạy vào trong nhà, “Xin lỗi, nhưng mà Cao Cao rất ngoan, nó chưa từng cào người, anh yên tâm.”

Giải Lâm nói: “Không sao, nhìn ra được, nó rất ngoan cũng rất dễ thương.”

Hai người… chủ yếu là Giải Lâm với Nhậm Cầm nói chuyện một lát coi như chào hỏi đơn giản.

Thông qua vài ba câu nói cùng với quan sát đơn giản, không khó chắp vá được thông tin cơ bản về cuộc sống của Nhậm Cầm. Thì ra cô làm cửa hàng trưởng của cửa hàng bánh ngọt ở thành phố bên cạnh, nhưng mà đại lý tạm thời xảy ra biến động, cô đành phải theo sắp xếp của cấp trên đổi cửa hàng tiếp tục làm việc, vì thế tuần trước được điều đến làm việc tại một cửa hàng nào đó ở thành phố Hoa Nam.

Sau khi cô đến đây mới nghe nói chỗ này xảy ra hai vụ án mạng, đến giờ hung thủ còn chưa sa lưới.

Tuy nơi này nói gần tiểu khu Dương Viên cũng không gần nhưng nói xa thì cũng không tính là xa.

“Cô sống một mình à?” Giải Lâm hỏi.

“Không.” Nhậm Cầm mỉm cười, “Tôi ở cùng bạn, mấy ngày nữa cậu ấy mới đến, lúc đặt vé quá vội vàng, không thể đặt vé cùng một ngày.”

Sau khi hỏi han sơ sơ, xác nhận không có chỗ nào cần giúp đỡ, hai người không làm phiền nữa.


Nhậm Cầm chờ cửa thang máy khép lại lần nữa mới lấy điện thoại ra gọi điện, đầu dây bên kia chính là người bạn sống cùng, cô nói nhỏ: “Mình đến rồi, công ty vận chuyển cũng chuyển gần xong rồi… Ừm… Mình biết rồi…”

Nhậm Cầm đang nói thì nhắc đến hai chủ hộ ở tầng trên: “Vừa rồi người ở tầng trên xuống chào mình. Người rất tốt, mình còn nghĩ có phải minh tinh không… Đẹp trai chứ, nhưng mà bọn họ nắm tay nhau xuống.” Lúc nãy Nhậm Cầm không tiện nói không có nghĩa cô không chú ý đến hành động nhỏ của hai người.

Nhậm Cầm nhìn cánh cửa thang máy đóng chặt: “Chỉ là một người trong đó có vẻ kỳ lạ…”

Lúc này, Trì Thanh “kì lạ” đang đứng ở trong thang máy, cụp mắt nhìn tay Giải Lâm còn chưa buông ra.

Thực ra Giải Lâm chẳng hề dùng sức, nếu như Trì Thanh muốn rút ngón tay ra khỏi lòng bàn tay hắn thì chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, nhưng mà anh lại không làm thế.

Thậm chí sau khi cửa thang máy mở ra, hướng về nhà của hai người rõ ràng khác biệt hoàn toàn nhưng Trì Thanh vẫn không rút ngón tay ra.

Hai người đứng ở cửa thang máy một hồi, anh nhìn tôi tôi nhìn anh.

Cuối cùng Giải Lâm đung đưa ngón tay trong tay, hỏi: “Cậu muốn theo tôi về nhà à?”

Câu nói này của Giải Lâm chỉ là nói đùa, chậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần Trì Thanh sẽ bảo hắn cút, nhưng mà nằm ngoài dự đoán, Trì Thanh lại hỏi ngược lại: “Không được sao?”

Giải Lâm nhướng mày: “?”

Trì Thanh biết rõ câu vừa rồi được nói ra từ miệng của mình thì kỳ lạ cỡ nào, thế là bổ sung thêm: “Bệnh của tôi có lẽ phải tăng thời gian chữa trị, nếu không thì không có hiệu quả.”

“…”

Đây đúng là một lí do khiến người ta không thể phản bác.

Dù sao thì bệnh của anh nghiêm trọng thật.

Trì Thanh lần thứ hai vào nhà Giải Lâm.

Bày biện trong phòng không khác gì nhiều so với lần trước anh đến, bị âm thanh bên tai làm ồn quá lâu, Trì Thanh vừa ngồi lên sô pha chưa đến mười phút thì đã nhanh chóng cảm thấy cơn buồn ngủ đánh ập đến.

Trước khi Trì Thanh nhắm mắt hoàn toàn, anh nhìn qua khe hở trước mắt loáng thoáng thấy Giải Lâm vẫn duy trì tư thế giống lần trước, ngồi dựa vào sô pha bên cạnh, chỉ là lần trước hắn cầm điện thoại còn lần này lại nhìn tài liệu liên quan đến vụ án.

Giải Lâm đưa lưng về phía cửa sổ sát đất, bóng cây màu đen bên ngoài cửa sổ giống như một bức tường phông nền.

Giữa ngón tay gầy gầy cao quý của hắn kẹp một cây bút, lật hồ sơ vụ án qua một trang, Trì Thanh để ý đến chiếc nhẫn đeo trên ngón tay hắn.


Thực tế thì anh đã để ý đến chiếc nhẫn này rất nhiều lần rồi.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Giải Lâm ở phòng tư vấn tâm lý, ngoại trừ gương mặt thì chiếc nhẫn này cũng để lại ấn tượng.

Trì Thanh theo thói quen xâu chuỗi những chi tiết mà bình thường để ý đến, ví dụ như căn hộ của Giải Lâm, trong căn hộ không có bất cứ đồ đôi nào, cũng không nhìn ra dấu vết của người nào khác từng ở, càng chưa từng nghe bản thân hắn hoặc là nhóm người Quý Minh Nhuệ nói rằng hắn từng hẹn hò với người khác.

Tuy có một gương mặt trông không giống độc thân, nhưng các chi tiết ấy đều chỉ về kết luận “hắn chắc chắn độc thân”.

Đương nhiên cũng không loại trừ một loại tình huống khác… bạn gái cũ để lại.

Sau khi chia tay còn đeo nhẫn, chứng tỏ hắn rất thâm tình với người này, nguyên nhân chia tay có lẽ là bị gia đình ngăn cản, cũng có thể là đối phương đã mất.

Lúc con người đang buồn ngủ, tư duy luôn dễ bị phân tán, trước khi ngủ Trì Thanh nghĩ đông nghĩ tây, cuối cùng càng nghĩ càng tỉnh táo.

Giải Lâm xem xong hồ sơ, ngước mắt nhìn thấy Trì Thanh ở trên ghế sô pha nhìn chằm chằm mình.

Giải Lâm: “Sao thế?”

Cuối cùng Trì Thanh nhìn chiếc nhẫn: “Không có gì.”

Giải Lâm: “Không có gì thì cậu nhìn tay tôi làm gì?” Hắn nhìn theo tầm mắt của Trì Thanh, thu hẹp phạm vi mục tiêu, “Cậu có hứng thú với chiếc nhẫn này à?”

Giải Lâm dùng hành động thực tế lật đổ hết tất cả suy đoán vừa rồi của Trì Thanh. Hắn không quan tâm tháo chiếc nhẫn từ ngón tay ra đưa cho anh, giống như đưa một món đồ chơi không đáng tiền.

“?”

Trong bàn tay trống trơn còn lại của Trì Thanh bỗng nhiên bị nhét vào một chiếc nhẫn, có hơi ngơ ngác: “Đây không phải nhẫn bạn gái cũ của anh tặng sao?”

“Bạn gái cũ gì cơ?” Giải Lâm không biết Trì Thanh suy ra được kết luận này từ đâu, nói, “Đâu ra bạn gái cũ.”

“Nhẫn này là tôi tự mua, trước đây lúc đến quán bar với Ngô Chí bị quá nhiều người vây quanh, khó mà từ chối nên mua nhẫn đeo.”

“…”

Trì Thanh nghĩ thế nào cũng không ngờ chiếc nhẫn này xuất hiện vì lí do đó.

Đồng thời nhớ đến tình hình lần trước nhìn thấy lúc đến quán bar đưa quần áo… người vây xung quanh Giải Lâm vẫn không ít.

Giải Lâm xoay chiếc bút kẹp giữa tay một vòng, cũng phủ nhận luôn hiệu quả nhỏ bé của chiêu này: “… Nhưng mà vô dụng.”