Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 136: C136: Đêm trước




Dịch: LTLT

Trì Thanh không nhắc đến chuyện của Quách Hưng Xương, chủ đề hai người đã đi đâu đến đây là kết thúc.

Cơn mưa to như trút nước đập vào cửa xe, sắc trời âm u, tia sáng bị nước mưa bao trùm, Trì Thanh vuốt cái hộp bằng nhung màu đen trong túi áo khoác, suy nghĩ làm thế nào để tặng sinh nhật Giải Lâm.

Anh nhớ lại cách Quý Minh Nhuệ mừng sinh nhật hồi cấp ba.

Tìm một đống người, không rõ tại sao lại tụ tập với nhau.

Tặng quà, cắt bánh kem…

Hình như cũng chỉ nhiêu đây.

Trì Thanh là người chưa từng tham gia bữa tiệc sinh nhật nào, không ngờ rằng có một ngày bản thân sẽ trở thành người đứng ra tổ chức bữa tiệc. Anh chỉ mới nghĩ thôi mà bệnh ưa sạch sẽ đã tái phát ngay tại chỗ.

Hình như thuốc khử trùng trong nhà không còn nhiều nữa, đồ bọc giày cũng chỉ còn vài cái, so với bánh kem sinh nhật thì vẫn nên mua thuốc khử trùng trước.

Trì Thanh càng nghĩ càng thấy phiền.

Giải Lâm lái xe giữa chừng liếc nhìn anh: “Đang nghĩ gì thế?”

Trì Thanh: “Đang nghĩ yêu đương phiền phức thật.”

“…?”

Trì Thanh lại nói thêm câu nữa: “Bây giờ chia tay còn kịp không?”

Giải Lâm kiếm chỗ trống để dừng xe, sau khi đậu xe xong, hắn vươn một tay ra đặt l3n đỉnh đầu Trì Thanh, không biết người bạn trai của mình lại đang nghĩ lung tung gì, bèn nói: “Xin lỗi nha, anh đây một khi đã bán đi thì không cho phép trả hàng.”

Trì Thanh: “Không được thương lượng hả?”

Giải Lâm cười lạnh tanh, Trì Thanh vốn đang nhìn về phía trước, tay Giải Lâm dùng sức xoay đầu Trì Thanh về phía hắn, hắn nhìn vào mắt anh nói: “Muốn thương lượng thế nào? Em nói xem, em muốn bội tình bạc nghĩa với anh thế nào, anh nghe thử.”

“…”

Sau khi hai người về nhà, Trì Thanh vào phòng tắm tắm rửa, Giải Lâm theo thường lệ đến ban công đổ thức ăn mèo cho Bé Sao.

Qua một khoảng thời gian ở chung, Bé Sao không còn sợ hắn nữa, thỉnh thoảng còn đánh bạo dụi dụi mấy cái bên chân Giải Lâm. Nhưng mấy hôm nay Bé Sao lại cách Giải Lâm rất xa, dù Giải Lâm đang đổ thức ăn thì nó cũng nấp ở chỗ xa nhất nhìn hắn.

Giải Lâm đổ thức ăn xong, ngồi xổm bên tô đựng thức ăn ngoắc ngón tay với Bé Sao.

Hắn quay lưng về phía ánh sáng khiến màu sắc con ngươi của hắn đậm hơn bình thường.

Bé Sao nhìn hắn một hồi nhưng lại lùi về sau một bước, lông trên người hiếm khi “dựng đứng” lên.


Đến khi nó nghe thấy tiếng cửa phòng tắm phía sau mở ra mới kêu một tiếng “meo” rồi quay đầu lại nhìn Trì Thanh.

Trì Thanh lau tóc, không để ý đến nó: “Đừng đến gần tao như vậy.”

“…”



Lần thứ hai Trì Thanh nhận thấy rõ ràng có điều là lạ là tối hôm sau anh nằm mơ rồi giật mình tỉnh giấc.

Bé Sao nằm ngủ dưới gầm giường anh, Trì Thanh mơ thấy một giấc mơ chẳng có chút logic nào lại cực kỳ quái lạ. Anh mơ thấy hôm đó ở tổng cục, anh và Giải Lâm mỗi người đứng ở một đầu hành lang, sau đó toàn bộ hành lang bỗng nhiên đất trời rung chuyển, nền gạch dưới chân bắt đầu lắc lư nứt ra.

Phía dưới là một vực sâu tối om.

Anh bám vào lan can bên cạnh, sau đó vươn tay về phía Giải Lâm, nhưng Giải Lâm lại không nhìn anh.

Trì Thanh suýt nữa hoảng sợ kêu thành tiếng trong mơ: “Anh!”

Vào chính lúc này, anh giật mình tỉnh dậy.

Bây giờ là đêm khuya, vị trí bên cạnh vẫn trống không như trước, sau khi đứng dậy, Trì Thanh phát hiện tìm không thấy Giải Lâm trong căn hộ này.

Anh đứng ở phòng khách một hồi, sau đó mở cửa bước ra ngoài, băng qua hành lang, nhập mật khẩu cửa đối diện, sau khi vào nhà thì phát hiện đèn phòng làm việc nhà Giải lâm đang sáng.

Trước đây Trì Thanh đã từng vào nhà Giải Lâm, biết trong phòng làm việc của hắn toàn là hồ sơ tội phạm của các nước, có rất nhiều cái là Giải Phong năm ấy để lại.

Cửa phòng khép hờ, ánh sáng lờ mờ chiếu ra từ khe cửa, Trì Thanh đứng ở cửa tưởng tượng trong phòng có cảnh tượng gì, Giải Lâm đang xem gì? Hồ sơ tội phạm sao? Hay là ảnh hiện trường vụ án?

Bé Sao đã tỉnh từ lúc Trì Thanh xuống giường.

Nó phát hiện hai người trong nhà đều biến mất, thế là ngái ngủ bước ra khỏi phòng ngủ, ngồi ở cửa.

Nó chờ chưa bao lâu thì nghe thấy tiếng chủ nhân vừa ra ngoài một tí đã quay trở về.

“Meo?”

Bé Sao nghiêng đầu, sau khi mở cửa, Trì Thanh chậm rãi ngồi xuống nói với nó: “Tránh qua một bên, chắn đường.”

“…”



Vụ án không có tiến triển mới, mấy ngày tiếp theo Trì Thanh cũng không cần đến tổng cục báo cáo mỗi ngày, anh có thể tập trung chuyện tiệc sinh nhật.

Anh gọi điện cho Quý Minh Nhuệ, vừa mới bắt đầu anh đã vào thẳng vấn đề: “Nếu như tôi muốn tổ chức tiệc sinh nhật…”


Quý Minh Nhuệ: “Ông muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật á? Chuyện này dễ, tôi nghĩ cách hỏi nhân viên làm ở trại giam thử.”

Trì Thanh: “?”

“Tôi nói là tiệc sinh nhật.”

“Tôi biết mà.” Quý Minh Nhuệ lúc này đang lái xe, anh ta nghiêm túc bày mưu tính kế cho Trì Thanh, “Tôi hỏi bên trại giam có thể để giành một phòng trống không, không thấy bên đó rất thích hợp để ông tổ chức sinh nhật sao? Có cửa sổ cách ly, an toàn tuyệt đối, thổi nến sẽ không bị nhiễm đến không khí bên phía ông.”

“…”

Môi trường làm việc, địa điểm quen thuộc của Quý Minh Nhuệ đều không thoát khỏi công việc. Anh ta càng nghĩ càng cảm thấy phòng thăm tù cách ly cực kỳ thích hợp cho Trì Thanh tổ chức bất cứ hoạt động nào.

“Sao ông không nói gì rồi? Có phải ý kiến này của tôi rất tuyệt không? Nếu ông cần thì tôi lập tức sắp xếp cho ông. Nhưng mà chắc phòng thăm tù không được đâu, nhưng cũng coi như đưa ra vài suy nghĩ cho chúng ta. Chúng ta có thể dựa theo cái này mà làm, chắc sẽ tìm được thôi.”

“… Tôi cảm ơn ông nhé.”

Trì Thanh rất muốn cúp điện thoại ngay.

Người bên cạnh không nhờ được, vẫn phải dựa vào bản thân.

Sau khi gửi một tấm “thiệp mời sinh nhật” khá hời hợt cho những người xung quanh mình và Giải Lâm, Trì Thanh ngồi trên sô pha chờ hồi âm.

Người đầu tiên nhận được thiệp mời sinh nhật là Ngô Chí.

Trì Thanh: Rảnh thì đến, không rảnh thì thôi.

Tóm lại có thể nói là khắc sáu từ “thích thì đến không thì thôi” vào trong cửa sổ trò chuyện.

Dạo gần đây Ngô Chí đã không còn trầm mê trong quán bar nữa, đây chính là vật cực tất phản, gã đã ghét những nơi ồn ào này, bây giờ lại thích tĩnh tâm trong chùa chiền hơn. Gã nhìn mây tụ mây tan ngoài cửa sổ, cảm thán cuộc đời thay đổi thất thường thật.

Đây là lần đầu tiên Ngô Chí nhắn tin với Trì Thanh, trước hôm nay, gã từng nghi ngờ tài khoản weliao mà mình kết bạn là một tài khoản giả.

Ngô Chí xác nhận lại nhiều lần: Hôm nay không phải là cá tháng tư chứ?

Ngô Chí: Hay là… Anh đang chơi gì đó, bị thách phạt rồi?

Trì Thanh: Cậu có thể không cần đến.

Ngô Chí: …

Người trong danh sách bạn bè của Trì Thanh quá ít, anh nghĩ sinh nhật thì cũng phải náo nhiệt chút, tụ tập đông người, thế là lướt danh sách bạn bè, cuối cùng dừng lại ở chỗ người quản lý trước đây.


Kéo thêm được một người thì hay một người.

Hà Sâm:? Hả, tôi đang quay phim.

Hà Sâm: Sinh nhật vui vẻ, sinh nhật vui vẻ. Hôm đó sợ là không được, phải chờ một cảnh quay đêm.

Hà Sâm đang nói lại nhớ đến một chuyện: Có phải hợp đồng của cậu với công ty sắp hết hạn không?

Trì Thanh ra mắt là rời ngành liền, làm gì nhớ chuyện này.

Trì Thanh: Không nhớ nữa.

Hà Sâm: Cũng phải, dù sao có hết hạn hay không đối với cậu cũng vậy. Hợp đồng chẳng có tác dụng gì với cậu, vậy thì chúng ta mặc kệ nó đi. Gần đây cậu vẫn ổn chứ?

Trì Thanh: …

Hà Sâm: Mới đây tôi nhận được một bộ nam chính, tôi thật sự quá yêu nghề diễn, tôi sẽ tiếp tục cố gắng trên con đường này!

Trì Thanh: Anh cũng không cần đến.

“…” Giải Lâm đi ngang qua phòng khách vài lần, thấy Trì Thanh cúi đầu nhìn điện thoại, ngón tay nhấn lên màn hình điện thoại nhiều lần, “… Nhắn tin với ai thế? Nhìn điện thoại nãy giờ, chẳng thèm nhìn anh.”

Trì Thanh định nói “bạn”, nhưng với những người này cũng không tính là bạn thế là lạnh nhạt nói: “Người quen.”

Giải Lâm: “Chỉ là người quen có gì để nói.”

Trì Thanh: “Nói linh tinh thôi.”

Giải Lâm: “Vậy em nói với anh đi.”

“…”

Trì Thanh không hề hay biết bản thân mình dễ bị người khác nhìn thấu đến cỡ nào, vả lại còn đang ở trước mặt Giải Lâm. Trên thế giới này e rằng không ai hiểu anh hơn Giải Lâm hết. Hơn nữa hành vi logic của Trì Thanh vốn đã khác với người bình thường, một chút gợn sóng cũng sẽ trở nên vô cùng rõ ràng.

Giải Lâm thậm chí không cần xác nhận với Ngô Chí đã có thể đoán được tám chín phần rồi.

Nhưng cơ hội ghen tuông không thể bỏ qua.

Hắn bám lấy không buông, hỏi tiếp: “Sao không nói rồi? Không có gì nói với anh đúng không, còn với người ngoài thì có chuyện để nói.”

Trì Thanh: “…?”

Giải Lâm dựa ra sau, cầm chiếc nhẫn ở ngón tay xoay một vòng nói: “Em không cần nói nữa, anh hiểu rồi.”

Anh hiểu cái gì mà hiểu!

Trì Thanh đặt điện thoại xuống: “Không muốn nói chuyện với bọn họ, trừ anh ra em không muốn nói chuyện với ai hết.”



Trì Thanh nghĩ rằng đã giấu được.

Buổi sáng hôm sinh nhật, Giải Lâm rất tự giác ra ngoài lúc sáng sớm, cho Trì Thanh thời gian và cơ hội trang trí. Hắn chờ sau khi nhóm Quý Minh Nhuệ và Trì Thanh đeo găng tay, treo một đống đồ trang trí màu sắc rực rỡ lên tường nhà mới thong thả quay về.


Khương Vũ lái xe chậm rãi theo sau Giải Lâm. Cậu ta nhận nhiệm vụ nguy cấp, phát huy hết mình kinh nghiệm trinh sát nhiều năm: “Báo cáo! Mục tiêu sau khi rời khỏi tiểu khu thì lái xe đến nhà sách, sau khi bước ra lại rẽ vào phố Nam quanh quẩn một hồi, hiện tại chưa phát hiện bất cứ điều gì kỳ lạ.”

Quý Minh Nhuệ cắm nến sinh nhật xong, trả lời Khương Vũ: “Rất tốt, tiếp tục đi theo.”

Khương Vũ khí thế bừng bừng đáp: “Đã rõ! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”

Quý Minh Nhuệ lại quay sang nói với Trì Thanh: “Ông yên tâm, Khương Vũ là dân chuyên nghiệp, nếu như cố vấn Giải về sớm thì chúng ta cũng có thời gian chuẩn bị.”

Trì Thanh ở bên cạnh nghe thế không biết nên nói gì.

Cũng không đến mức đó.

Anh nói với Giải Lâm một tiếng để hắn nhắn một tin cho anh trước khi về chẳng phải được rồi sao?

Nhưng thấy bọn họ bận tới bận lui vì hành động lần này, là một trải nghiệm lạ lẫm nhưng tích cực đối với Trì Thanh.

Anh quay lại, thấy Tô Hiểu Lan đang dè dặt nhìn cái ghế bên cạnh anh: “Tôi đạp lên có được không? Tôi sẽ lau sạch sẽ, với lại tôi có mang bọc giầy rồi.”

Một lát sau Trì Thanh nói: “Được.”

Tô Hiểu Lan vốn đã chuẩn bị tâm lý bị từ chối.

Sau đó, cô nghe thấy Trì Thanh nói với cô một câu ấm áp hiếm có bằng giọng nói chẳng có độ ấm gì bình thường của anh: “Lần sau không cần hỏi tôi.”

Nửa tiếng sau, bên Khương Vũ có động tĩnh: “Báo cáo, cố vấn Giải đã lên xe, anh ấy giờ đang quay về, nếu không có gì bất ngờ thì thời gian đi xe khoảng 20 phút. Mọi người hãy chuẩn bị.”

Làm như đang điều tra tội phạm vậy.

Hai mươi phút sau, lúc Giải Lâm bước vào cửa, bên trong im ắng vô cùng, giống như không xảy ra chuyện gì vậy. Quý Minh Nhuệ nấp sau rèm cửa sổ, chuẩn bị nhảy ra bất ngờ làm hắn ngạc nhiên.

Tô Hiểu Lan không có chỗ nấp bèn lặng lẽ theo sau Trì Thanh, dù sao cô cũng thấp hơn anh, vừa vặn có thể bị anh che chắn.

Khương Vũ thì nấp dưới tầng hầm đậu xe. Cậu ta đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, bộ dạng lén la lén lút, sợ đụng mặt với Giải Lâm nên chờ Giải Lâm vào thang máy rồi mới dám bước xuống xe.

Mấy người bọn họ như đang trốn tội phạm, lấy pháo mừng làm súng, đếm ngược ba giây.

“3.”

“2.”

“1.”

“…”

Khoảnh khắc Giải Lâm mở cửa bước vào, ngoại trừ Trì Thanh, hai người còn lại đều đứng thẳng tắp do thói quen nghề nghiệp. Quý Minh Nhuệ quỳ một chân xuống, cánh tay duỗi thẳng cầm pháo mừng chỉa ra, đó là một tư thế bắn pháo rất tiêu chuẩn.

Sau một tiếng “bùm”, ruy băng màu sắc sặc sỡ bay lả tả rơi từ trên đầu Giải Lâm xuống.

Dù Giải Lâm đã chuẩn bị tâm lý sẵn vẫn cơ hơi ngơ ngác.

Sau đó, hắn thấy Trì Thanh ở trong màn mưa ruy băng nói với hắn: “Sinh nhật vui vẻ.”