Nhận Biết Tình Yêu

Chương 8: 520




38,

Ngày 20 tháng 5, 520, lại một ngày dành cho các cặp tình nhân.

Đương nhiên Nhâm Lâm Chi sẽ không bỏ qua ngày này, trước đó đã hẹn Giang Lệ cùng đi ăn cơm tối, vì mua quà cho hắn mà vắt óc suy nghĩ, đi dạo phố rất lâu rốt cục cũng chọn được món quà hợp ý.

Nhưng với Giang Lệ mà nói 520 là một ngày bình thường như bao ngày khác, Nhâm Lâm Chi có hẹn đi ăn hắn cũng không để ý, vì chẳng khác gì những cuộc hẹn ăn cơm lúc bình thường.

Ở công ty, Giang Lệ thấy đồng nghiệp chuẩn bị đủ loại hoa tươi, quà cáp, liền cảm thấy kì lạ, hôm nay không phải ngày lễ tình nhân, cũng không phải ngày Quốc tế phụ nữ, lại càng không phải Giáng sinh tại sao cả công ty lại như đang tưng bừng chuẩn bị ngày lễ vậy? Còn có người xin phép nghỉ, hỏi ra mới biết, hôm nay là ngày 20 tháng 5, 520, I love you.

Thì ra Nhâm Lâm Chi tích cực như vậy là vì ngày này, hắn hiểu rất rõ cô, sau giờ nghỉ trưa hắn cố ý đến một cửa hàng chọn cho cô một cái vòng cổ, không có quà Nhâm Lâm Chi nhất định sẽ rất khó chịu, chu môi tức giận trông rất trẻ con.

Tối đó đi ăn cơm, Nhâm Lâm Chi hào hứng kể chuyện ở trường, cực kì phấn khởi.

Trong mắt Giang Lệ, cô là vậy, có thể mang lại cảm giác thoải mái cho người khác, cảm xúc có thể lây sang cho người ta. Vẻ mặt cực kì đáng yêu, ánh mắt cong cong đầy nét cười như ánh trăng hình lưỡi liềm, rất xinh đẹp.

Nhưng đây là Giang Lệ có ý tốt miêu tả cô như vậy, trên thực tế cô cười rất to, ừm, rất hào phóng, tiếng cười kinh người, miệng mở to, ngũ quan đều tập trung vào một chỗ, thực sự là không có mỹ cảm gì đáng nói.

Nhưng vì đang ở chỗ công cộng, nên Nhâm Lâm Chi vẫn rất khiêm tốn, giữ hình tượng tốt, dù sao nhà hàng cũng là nơi đông người. Vậy nên Giang Lệ thấy cô rất xinh đẹp, lúc mỉm cười thì lại càng đẹp hơn.

Nhâm Lâm Chi bị Giang Lệ nhìn đến nỗi chột dạ, “Giang Lệ, anh không sao chứ? Thật không giống anh tý nào, ánh mắt của anh có bao giờ dịu dàng như vậy đâu?” Cô cảm thấy ánh mắt của hắn cực kì dịu dàng, khiến cho người ta cảm thấy không nói nên lời.

“Thấy gần đây em không tệ, đang nghĩ đến điểm tốt của em.”

“Đừng, nhẹ nhàng một chút mới phù hợp với khí chất của anh, anh không hợp với bộ dạng trừng mắt nhìn đâu, nhưng mà, như vậy cũng rất đẹp trai.”

Sau khi ăn cơm xong, hai người đi tản bộ, Nhâm Lâm Chi mang món quà ngàn chọn vạn tuyển đưa cho Giang Lệ, đóng gói rất tinh tế, nhưng lại nhất định không muốn hắn mở ra.

“Hôm nay không phải sinh nhật anh, sao lại tặng quà?” Giang Lệ giả vờ không hiểu.

“Anh thực sự không có tý lãng mạn nào cả, hôm nay là ngày 20 tháng 5, 520, I love you.” Bộ dạng Nhâm Lâm Chi thất vọng cực độ, thực sự là một chút lãng mạn cũng không có.

“À, cảm ơn quà của em.”

“Đừng mở vội, về nhà rồi mở.” Món quà bí mật, “Em không có quà sao? Được rồi, em sớm biết anh không có quà cho em mà.”

Giang Lệ đưa cô quay về trường, trước khi xuống xe hắn cũng lôi quà ra cho cô, “Nếu như anh không có quà, hẳn là đêm nay có người không ngủ được rồi.”

Nhâm Lâm Chi cầm lấy quà, đánh lên vai hắn một cái, “Tại sao anh cứ bắt nạt em vậy chứ?”

Giang Lệ cười thành tiếng, “Thấy dạo này biểu hiện của em không tệ nên mới mua quà, đừng mở ra, về rồi xem sau.”

“Biết rồi biết rồi, em lên trước đây, bye bye.” Nhâm Lâm Chi cởi dây an toàn, chuẩn bị xuống xe thì Giang Lệ nắm lấy cánh tay cô, “Hôn một cái rồi đi.”

“Anh rõ ràng là có mưu đồ.” Tuy ngữ khí khó chịu nhưng Nhâm Lâm Chi vẫn tự giác hôn lên mặt hắn.

“Chưa đủ!” Sau đó Giang Lệ chủ động hôn, ừm, là hôn sâu, không biết đã bao lâu, cũng không biết hôn bao nhiêu lần.

Cuối cùng Nhâm Lâm Chi đỏ mặt chạy về kí túc xá, Giang Lệ tươi cười lái xe về nhà.

Sau khi về đến nhà thì nhận được tin nhắn của Nhâm Lâm Chi.

Con gái tặng cà vạt cho con trai hàm ý cô ấy sẽ ở bên cạnh chàng trai cả đời.

Giang Lệ nhìn cà vạt ở đầu giường, cười cười, tay bấm điện thoại trả lời.

Con trai tặng vòng cổ cho con gái hàm ý anh ta sẽ ở bên cạnh cô ấy cả đời.

Gửi rồi Giang Lệ mớicảm thấy lo lắng, nhất định Nhâm Lâm Chi sẽ rất hưng phấn, nói không chừng đêm nay không thể ngủ được.

Nhận được tin nhắn của hắn, Nhâm Lâm Chi bắt đầu lăn lộn trên giường a a a a a a a a! Thật hạnh phúc, thật ngọt ngào mà! Sau đó gọi ngay cho hắn, cố gắng trấn định, “Anh vừa mới gửi tin nhắn gì thế? Điện thoại em có chút vấn đề, xem không được, anh nói lại cho em nghe với.”

“À, anh vừa mới gửi tin bảo hơi mệt nên muốn đi ngủ sớm một chút.” Giang Lệ nghiêm trang trả lời.

Nhâm Lâm Chi nóng nảy, “Rõ ràng không phải thế, được rồi được rồi, xem như em chưa nói, dù sao cũng có tin nhắn làm chứng! Anh nói dối!”

Nhâm Lâm Chi chỉ nghe được tiếng cười của Giang Lệ, hắn chưa trả lời cô lại tiếp tục nói, “Anh hiểu ý của em, em hiểu ý anh là được rồi.”

“Ừm, anh hiểu, em cũng hiểu là tốt rồi.”

39,

Một ngày nọ, Nhâm Lâm Chi phát hiện điện thoại Giang Lệ không có số điện thoại của mình, nhìn lại lịch sử cuộc gọi chỉ thấy một dãy số, đến cả một cái tên cũng không có!

Nhâm Lâm Chi mở điện thoại ra, phát hiện tất cả các số đều không có tên họ, không có số nào ngoại lệ, cô cảm thấy kì lạ, đến cả tên xưng hô thân mật của cha me cũng không có, không ấm cúng chút nào cả.

Nhưng Nhâm Lâm Chi muốn đặc biệt một chút, chí ít cũng phải có một cái tên chứ, nhìn thật thương tâm.

Lúc tức giận Giang Lệ hay gọi thẳng tên họ “Nhâm Lâm Chi”, lúc tâm tình tốt sẽ gọi tên mụ “Lâm Lâm”, còn có lúc thân mật gọi cô “Bảo bối” hoặc “Ngoan, nghe lời”, ừm, cái này là ở thời điểm đặc biệt mới gọi vậy.

Trái lại, Nhâm Lâm Chi cũng đổi tên của hắn trong điện thoại mình càng ngày càng ngọt ngào, từ “Anh chàng bóng rổ”, “NO.9” thành “Bạn trai”, “Chồng”, thậm chí biểu hiện của cả hai càng sâu đậm hơn, Giang Lệ đúng là chẳng thú vị chút nào.

Nhâm Lâm Chi cầm điện thoại của Giang Lệ hỏi tội, “Tại sao tên em trong đây chỉ là một dãy số? Đến một cái tên cũng không có, anh có đặt bạn gái trong điện thoại hay không hả?”

Giang Lệ cầm điện thoại của mình, “Tên của em không có trong điện thoại là vì...”, Hai mắt Nhâm Lâm Chi bốc hỏa, không nhanh không chậm nói, “Vì anh đều nhớ trong lòng, nhưng anh mau để tên đi.”

Giang Lệ ấn một dãy số, sau đó điện thoại của Nhâm Lâm Chi vang lên, Giang Lê nhướn mày, “Thế nào, còn muốn anh lưu số điện thoại vào sao, được thôi, rất đơn giản.” Sau đó Giang Lệ di chuyển ngón tay.

Nhâm Lâm Chi vội chụp lấy điện thoại hắn, “Không cần lưu không cần lưu.”

“Vậy em thì sao? Có thuộc số điện thoại của anh không? Đọc thử xem?”

“1365, 9, 4,” Nhâm Lâm Chi thoáng nhìn Giang Lệ, đành nói thật, “Em không nhớ, số điện thoại của anh giống nhau. Thật khó nhớ, em chỉ nhớ số của mình và số ba mẹ thôi.”

Giang Lệ mỉm cười, cười đến độ cô cảm thấy có chút đáng sợ, sau đó hắn nói, “Nhớ không nổi, vậy ngồi chép phạt một trăm lần số điện thoại của anh, nếu vẫn không nhớ được, tiếp tục chép, cảm thấy đã nhớ kỹ rồi thì đọc anh nghe, phải thuộc lòng mới thôi.”

Sau đó Nhâm Lâm Chi bị nhốt vào thư phòng, viết đến lần thứ chín mươi chín mới nhớ kĩ, chạy đến trước mặt Giang Lệ đọc số điện thoại khó nhớ kia, thấy hắn gật đầu mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhâm Lâm Chi cảm thấy bản thân giống như tự chuốc khổ, vốn cô không phải đối thủ của Giang Lệ, hại chết nhiều tế bào não như vậy, ừm, tối nay phải ăn nhiều cơm một chút, từ đó về sau Nhâm Lâm Chi không bao giờ dám quên dãy số đó.

40,

Nhâm Lâm Chi về nhà ăn cơm tối, sau khi ăn xong, Nhâm mẹ lôi cô về phòng, lén đưa cô một hộp đồ, Nhâm Lâm Chi sợ ngây người vì thứ trên tay mẹ chính là TT (1).

(1) TT là bao cao su đấy

Tuy Nhâm Lâm Chi từ nhỏ đã thân thiết với mẹ, tựa hồ lúc nói chuyện không nói, nhưng cái này, thực sự là quá trực tiếp.

“Mẹ, đây là ý gì chứ?” Nhâm Lâm Chi cẩn thận mở miệng.

“À, mẹ cũng là người từng trải, cũng có thể hiểu được, tóm lại là muốn con tự bảo vệ mình, Giang Lệ tuổi trẻ khí thế hừng hực, ừm, cần phải có biện pháp, bây giờ gây tai nạn chết người thì có chút sớm. Mẹ không nói nhiều, con có thể hiểu được mà, chính là ý đó.” Nhâm mẹ nói thẳng không vòng vo, nhưng gây tai nạn chết người là ý gì?

Sau đó Nhâm mẹ đưa hộp đồ cho Nhâm Lâm Chi rồi ra khỏi phòng, để cô ở lại trong phòng với một mớ hỗn độn.

Lát sau Giang Lệ nhận được tin nhắn của cô, “Mẹ cho em một hộp TT...”

Giang Lệ trả lời rất nhanh, “Hẳn là muốn cho anh rồi.”

Thực ra mấy ngày trước Giang Lệ cũng được mẹ cho một ‘thứ’ giống vậy, “Nhâm Lâm Chi vẫn chưa tốt nghiệp, phải kiềm chế.”

Giang Lệ trả lời, “Con biết rồi, sẽ chú ý mà, còn nữa, con sẽ tự mua.”

Về sau Nhâm Lâm Chi biết rõ vụ này liền dở khóc dở cười, “Sao em lại có cảm giác như cả thế giới đều biết chuyện này? Ôi, Sự trong sáng của em!”

Hiện tại Nhâm Lâm Chi đã biết rõ chuyện này, muốn cự tuyệt nhưng bên trong lại ra vẻ mời chào, cô nhắc nhở hắn, “TT, TT!” Thì đã nhìn thấy Giang Lệ cầm một hộp mới đi ra, “Anh mua từ bao giờ vậy?” “Mẹ mua cho anh!”

Nhâm Lâm Chi cảm thấy không còn dám nhìn mặt mẹ Giang Lệ nữa rồi, vì sao mà mẹ của bọn họ lại trực tiếp như vậy?

“Chuyên tâm vào!” Giang Lệ nâng mặt Nhâm Lâm Chi, “Sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy, cứ thoải mái mà hưởng thụ.”

Một thời gian ngắn sau đó Nhâm Lâm Chi không dám đến nhà Giang Lệ ăn cơm, cũng không dám đưa hắn về nhà mình ăn cơm vì quá xấu hổ.

“Dùng thì cũng đã dùng hết rồi còn xoắn xuýt cái gì nữa.” Giang Lệ an ủi Nhâm Lâm Chi.

Nhưng Nhâm Lâm Chi lại càng muốn khóc, sử dụng hết lại càng xấu hổ hơn.

“Sự trong sạch của em nằm trong tay anh rồi, Giang Lệ, anh nhất định phải chịu trách nhiệm với em!”

“Được rồi.”

“Tốt.”