Nhận Biết Tình Yêu

Chương 6: Tổng tài bá đạo yêu tôi




29,

Trận đấu kết thúc, người xem cũng dần tản ra, Nhâm Lâm Chi và bạn ngồi tận bên trong, không thể nhanh chóng ra ngoài nên đành phải ngồi chờ. Người đi rồi đến lượt họ, thật ra cô muốn ngồi lại nhìn Giang Lệ thêm chút nữa nhưng hắn cũng đã nhanh chóng ra về.

Mọi người hầu như đã về gần hết, Mạc Ninh muốn đưa Nhâm Lâm Chi đi khám, vô tình đụng phải vai vậy là cô lại khóc lóc, “Mạc Ninh, cậu nhẹ tay một chút đi, đau chết đi được a a a a a a a a! Mẹ ơi đau quá a a a a a!” Tiếng hết thê lương của Nhâm Lâm Chi vang vọng cả nơi thi đấu.

Đúng lúc Giang Lệ quay lại lấy nước, nghe tiếng hết của Nhâm Lâm Chi, thấp giọng cười, ban nãy còn bình thường, nhanh như vậy đã đau rồi sao.

Nhâm Lâm Chi đi bệnh viện, băng bó bả vai, quay trở lại đại học F tìm Giang Lệ nhưng lại không biết hắn đang ở đâu, đành ở sân bóng rổ chờ hắn, cuối cùng vẫn không thấy hắn.

Không còn cách nào khác đành quay về nhà, không ngờ lại gặp Giang Lệ trên xe.

Nhâm Lâm Chi lại một lần nữa theo Giang Lệ xuống xe, đi sau hắn, Giang Lệ đột nhiên quay lại, “Nói đi, chuyện gì?”

Nhâm Lâm Chi không nghĩ hắn đột ngột quay lại, có chút lắp bắp nói, “Anh, có phải anh, có phải anh đã nhặt được thẻ học sinh của tôi không? Tại sao không trực tiếp đưa cho tôi? Tại sao lại phải đưa tới trường?” Cô có chút tức giận.

“Tôi không biết cô, cũng không có cách liên lạc, làm sao đưa cho cô được?”

“Được, tốt lắm! Vậy nhớ số điện thoại của tôi đi, có thể tôi sẽ còn rơi mất đồ, anh nhặt được thì trực tiếp liên lạc với tôi nhé!”

Giang Lệ dở khóc dở cười, cái gì mà sẽ còn rơi mất đồ đạc. Sau đó cô nhanh như chớp đưa một dãy số rồi kín đáo cho Giang Lệ, “Tốt lắm, đọc số điện thoại của anh đi, tôi ghi vào.” Không biết từ lúc nào trên tay cô đã xuất hiện một quyển sổ nhỏ.

Giang Lệ từ từ đọc số, đúng là kì lạ, vì sao phải đưa số điện thoại cho cô?

Hắn cứ nghĩ cho số điện thoại xong sẽ hết chuyện, ai ngờ cô lại tiếp tục đi theo sau hắn, lại quay lại hỏi, “Cô lại không biết đường về nhà?”

“Không phải, hôm nay đi xem anh đánh bóng, bị bóng đụng phải bả vai, rất đau, qua mấy ngày nữa anh đưa tôi đi khám có được không?”

Giang Lệ nói, “Đó đâu phải do lỗi của tôi.”

“Vì nhìn anh nên tôi mới không chú ý đến quả bóng, tất cả đều là tại anh.” Nhâm Lâm Chi nói lí lẽ.

Giang Lệ lại không nghĩ cô thẳng thắn đến vậy.

“Cứ vậy đi, lúc đó tôi sẽ gọi cho anh, tạm biệt.” Ở trước mặt Giang Lệ, Nhâm Lâm Chi luôn tỏ ra cao ngạo, lời cần nói cũng đã nói, đến lúc quay về ăn cơm rồi.

“Khoan đã, tôi cần lấy vài thứ, chờ một lát tôi đưa cô về.” Giang Lệ bỗng nghĩ đến bả vai cô, giờ này xe buýt chắc chắn rất đông người.

“Được.” Trong lòng Nhâm Lâm Chi vui sướng không thôi! Đưa mình về! Đưa mình về! Mẹ ơi! Anh chàng bóng rổ muốn đưa mình về! Giang Lệ ơi!

“Tại sao... Cô không sợ tôi là người xấu sao?”

“Không sợ, bởi vì tôi cũng chẳng tốt lành gì.” Nhâm Lâm Chi mặt không đổi sắc, cố tình ra vẻ bình tĩnh.

“Nếu cô không phải người tốt lành gì thì vì sự an toàn của tôi, tốt nhất là không đưa cô về nữa.”

“Anh, anh nói mà không biết giữ lời! Nói đưa về thì phải đưa về chứ!” Nhâm Lâm Chi nóng nảy, vội đến nỗi dậm chân bình bịch.

Giang Lệ cười trộm.

Cuối cùng, hắn cũng đưa cô về nhà.

30,

Nhâm Lâm Chi có một ưu điểm rất lớn, đó là có một lợi thế lớn là biết làm thế nào để áp dụng lý thuyết. Nhưng đôi khi có một số lý thuyết là vô nghĩa.

Một buổi tối nào đó, Giang Lệ ngồi xem tin tức, Nhâm Lâm Chi nằm trên sofa chơi điện thoại, đột nhiên ngồi bật dậy, xoay đầu Giang Lệ lại, “Giang Lệ, mai đưa em đi dạo phố đi.”

Hắn nghiêng đầu, tiếp tục xem tin tức, “Không đi.”

Nhâm Lâm Chi cười, “Cho tới bây giờ chưa có ai dám từ chối lời mời của em, anh là người đầu tiên dám nói không, anh biết có bao nhiêu người muốn cùng em đi dạo không?”

“Vậy đi với người khác đi.”

Nhâm Lâm Chi nhập vai, “Rất tốt, anh đã thành công trong việc khiến em chú ý, không phải đây là kết quả anh mong đợi sao, hừ hừ.”

“Nhàm chán.” Giang Lệ nói.

Mấy ngày sau hắn đưa cô đi dạo phố.

Nhâm Lâm Chi lại bắt đầu, “Anh là một kẻ lằng nhằng, ngoài miệng nói không, cơ thể cũng rất thành thật mà.”

Giang Lệ có chút hối hận, “Thì đã sao?”

Nhâm Lâm Chi vẫn vui vẻ, “Giang Lệ, anh không cảm giác đây chính là tình yêu của tổng tài sao? Em chính là tổng tài bá đạo, anh là cô nàng lọ lem, em yêu anh!”

“Không được phép đọc mấy tiểu thuyết như vậy nữa, còn nữa, em diễn kém lắm.”

31,

Nhâm Lâm Chi và bạn cùng phòng tập kịch, là một câu chuyện cẩu huyết theo kiểu bạch mã hoàng tử và cô nàng lọ lem, nam chính đẹp trai nhà giàu yêu nữ chính nghèo khó, bị gia đình phản đối, nhất quyết không chấp nhận.

Nhâm Lâm Chi nhìn mà muốn nôn mửa, vai chính thật mau nước mắt, thật đáng xem thường, “Vai nữ chính này, gặp phải gã đàn ông không dễ trói chặt, còn không biết giả vờ đáng thương.”

Bạn cùng phòng nói, “Còn không biết xấu hổ nói người ta, kiểu tình yêu cẩu huyết như vậy quá nhiều rồi, vậy nên bọn tớ mới tìm đến ngược.”

“Đáng thương một chút thì nam chính mới đau lòng chứ, tốt hơn nhứng thứ tiểu bạch thỏ trong sáng ngu ngốc kia, không có não mới phiền.”

“Này, các cậu không cảm thấy Nhâm Lâm Chi cũng là kiểu tiểu bạch thỏ trong sáng ngu ngốc sao?”

Nhâm Lâm Chi nghe thấy bạn nhắc đến mình, “Thôi đi! Mình thông minh như vậy, ngu ngốc chỗ nào?”

“Tướng mạo.” Ba người bạn cùng phòng đồng thanh.

Nhâm Lâm Chi nhắn tin kể cho Giang Lệ nghe, “Bạn cùng phòng bảo em là tiểu bạch thỏ trong sáng ngu ngốc, anh thấy có đúng không?”

Giang Lệ trả lời, “Không.”

Nhâm Lâm Chi nhắn lại, “Vậy như thế nào?”

Giang Lệ, “Ngốc, ngu ngốc, không trong sáng.”

Nhâm Lâm Chi, “Giang Lệ, anh muốn chết đúng không?”

32,

Tối đó Giang Lệ tốt nghiệp xong có hẹn ba người bạn cùng phòng đi ăn cơm, ngoài ra còn có thể mang người thân theo.

Sau đó, hắn đưa Nhâm Lâm Chi theo, bạn cùng phòng hắn đều sợ đến ngây người.

Đây... Không phải là Nhâm Lâm Chi của hội học sinh môn Văn sao? Lúc ấy hội học sinh tuyên truyền tuyển người, cô vừa vào đã lập tức được thông qua, vừa mới vào liền đảm nhận vai trò người chủ trì buổi tối chào đón người mới, cũng là một huyền thoại khác của trường.

Hai huyền thoại lại là một đôi? Hai người làm sao có thể quen nhau được chứ?

“Cậu giỏi lắm Giang Lệ, lại dám che giấu.” Bạn cùng phòng kinh ngạc.

Nhâm Lâm Chi lễ phép chào hỏi từng người, lúc ăn cơm biểu hiện cũng rất tốt.

Bầu không khí lúc ăn cơm cực kì tốt, nơi ở của Giang Lệ toàn là nhân tài, công việc tốt, bạn gái cũng không tệ, đều vui vẻ hòa thuận.

Từ từ mấy người nữ sinh trong bàn có cả Nhâm Lâm Chi bắt đầu tụm lại trò chuyện.

Có người nói với Nhâm Lâm Chi, “Khó trách có người nói cậu vào hội học sinh là do có hậu thuẫn, hóa ra là Giang Lệ.”

Nhâm Lâm Chi không hiểu, “Liên quan gì tới Giang Lệ? Mình vào hội học sinh trực tiếp vậy mà hắn cũng không biết.”

Có người nói, “Lúc ấy mình có hỏi trưởng hội, cậu ấy là tự mình vào, không phải nhờ Giang Lệ đâu, nhưng mà, cậu làm chủ trì bữa tiệc chào đón người mới đúng là không tệ, rất thoải mái.” Cô nữ sinh này trước kia cũng trong hội, chỉ là khác ngành, lời nói không hề có ý xấu.

“À bữa tiệc ấy, lúc mới vào hội, chuyện gì mình cũng không làm được, vậy nên hội trưởng mới bảo mình đi chủ trì bữa tiệc, lúc ấy mình bị mắng rất thê thảm, bảo mình nói chuyện không chịu suy nghĩ, trang điểm quá già, lại cứ cười ngây ngốc.” Nhâm Lâm Chi nhớ tới lại có chút ủy khuất, bản thảo chủ trì cũng là người khác viết, cô chẳng qua là đọc theo, trang điểm cũng là do đội trưởng làm, cười là do các thầy một mực muốn cô mỉm cười!

Lúc ấy Nhâm Lâm Chi mới biết cả diễn đàn cũng đang thảo luận về mình, nói cô không tốt, dù sao cũng chẳng có lời tốt đẹp nào, phía trên còn có những tấm ảnh xấu hổ, bạn cùng phòng cũng an ủi nhưng Nhâm Lâm Chi vẫn cảm thấy tủi thân.

Ngay lúc Giang Lệ viết luận văn, lại không dám kể khổ với hắn, không nghĩ đến hắn lại nhắn tin trước, “Tối qua biểu hiện tốt lắm, muốn thưởng gì?” Nhâm Lâm Chi sắp khóc, vẫn là Giang Lệ tốt nhất, thật ấm lòng.

“Muốn ôm! Muốn hôn!” Nhâm Lâm Chi nhắn lại.

Sau đó lại nghĩ rất nhiều, cũng không phải yếu đuối gì, nhưng ít ra thoải mái hơn.

33,

Từ sau buổi tiệc chào đón bạn mới, Nhâm Lâm Chi tựa như đã trở thành người phụ việc phía sau, người trong hội cũng hiểu, nhưng mà sau đó có một đợt khen ngợi những người tốt nghiệp loại ưu, Nhâm Lâm Chi cực kì tích cực khiến cho mọi người khó hiểu. Thật ra rất đơn giản, đó bởi vì Giang Lệ cũng là một trong những người ưu tú ấy.

Trường rất xem trọng đại hội khen ngợi những người tốt nghiệp loại ưu này, đây xem như là lần tổ chức lớn nhất trong tất cả các lần khác của hội, tất nhiên cần giúp đỡ, công việc chuẩn bị mọi thứ được làm từ rất sớm.

Nhâm Lâm Chi nhìn danh sách những người tốt nghiệp ưu tú, không sai, liếc mắt đã nhìn thấy ngay tên của Giang Lệ, mặc dù là sắp xếp theo thứ tự, nhưng rõ ràng tên của hắn quá chói mắt, hơn nữa, Giang Lệ được xem như người đại diện lên phát biểu.

Nhâm Lâm Chi bắt đầu sắp xếp trình tự lên đài, Giang Lệ có thứ tự thứ bảy ở tổ năm. Sau khi những người tốt nghiệp ưu tú ở trong top đầu lên xong, Giang Lệ sẽ lên phát biểu, cuối cùng là biểu diễn.

Nhâm Lâm Chi lần này cũng tham gia biểu diễn, là một tiết mục trình diễn nhạc khí, cô phụ trách dương cầm, lúc này cô mới cảm thấy công sức nhiều năm học dương cầm thực sự không uổng, vì không muốn thua kém Nhâm Hàng Chi nên cô cũng rất cố gắng.

Giang Lệ thấy cô thì có chút ngạc nhiên, cô chọn một món hợp với mình, yên lặng đánh đàn trong bộ váy trắng ưa nhìn, ngón tay linh hoạt. Nhưng tiết mục này có gần hai mươi người, mà dương cầm lại khá lớn nên cô bị xếp vào một góc bên phải, nhưng mắt Giang Lệ vẫn đặt trên người cô, hơn nữa dường như chỉ hắn chỉ nghe thấy mỗi tiếng đàn của cô.

Sau khi diễn xong, mọi người đứng lên cúi người, Nhâm Lâm Chi ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt của Giang Lệ, khẽ mỉm cười, ánh mắt cực kì ôn nhu, hắn cảm thấy cô giờ phút này thực sự là đẹp đến mê người, khóe miệng khẽ cong, lén lén giơ ngón cái lên với cô, nhìn thấy mắt Nhâm Lâm Chi cong cong, tâm tình càng tốt hơn.

Giang Lệ thừa nhận, bản thân rất thích đôi mắt cười của cô. Không quan tâm đang việc đang ngồi cạnh viện trưởng, mở điện thoại ra nhắn cho cô một tin, “Biểu hiện không tệ, muốn thưởng gì?”

Ngày hôm đó trên diễn đàn của trường học có thêm vài tin tức về Nhâm Lâm Chi, có nhiều lời khen ngợi, ảnh đa số đều là chụp lúc cô nhìn Giang Lệ.

Nhâm Lâm Chi nhìn hình, cứ nhìn Giang Lệ như vậy cảm giác rất xấu hổ, lại bắt đầu nghĩ muốn được thưởng gì.

Phải rồi, phần thưởng chính là Giang Lệ.