Nhạn Bay Hướng Nam

Chương 47: Thiếu chút nữa đánh chết bạn trai




Thẩm Nam chỉ muốn trêu đùa thầy Khương nghiêm chỉnh một chút, đối với bạn trai mới có được này, tâm hồn cô vẫn còn rất thuần khiết. Dù sao vừa mới bên nhau, đang hưởng thụ cảm giác củi khô dễ cháy trong lúc yêu đương này.

Xem xong phim đã gần mười một giờ, một ngày trên cơ bản cũng đã kết thúc. Khương Nhạn Bắc không có ý định đêm nay không cho cô về, thành thật lái xe đưa cô về, nhưng vừa đến cửa tiểu khu hai người vẫn dính trên xe một lát. Sau đó Thẩm Nam mang theo mấy túi mua sắm đi vào màn đêm, tâm tình vui sướng nhảy tung tăng đến nhà.

Thẩm Quang Diệu ngồi trong phòng khách chờ cô, ông vẫn chưa ngủ. Nhìn cô ngâm nga bài hát thiếu nhi mở cửa vào nhà, ông hắng giọng, giả vờ thuận miệng hỏi: "Buổi tối đều ở bên tiểu Khương à?"

Thẩm Nam đổi giày, đi vào phòng khách, gật đầu cười.

Thẩm Quang Diệu nói: "Các con đúng là có nhiều chuyện để nói nhỉ."

"Không phải ba nói là bọn con nên tâm sự nhiều một chút, tối hẵng về sao?" Thẩm Nam vừa cười vừa hỏi, "Ba có gì muốn hỏi thì hỏi đi. Con cũng không phải không muốn trả lời."

Thẩm Quang Diệu nói mập mờ: "Ba... không muốn hỏi gì hết."

Thẩm Nam bật cười thành tiếng: "Thôi đi! Con còn không biết ba nghĩ gì sao. Không sai, con đang yêu đương cùng Khương Nhạn Bắc, con đã lớn như vậy mới quen bạn trai, ba như vậy còn không dám hỏi ư?"

Thẩm Quang Diệu nghiêng người nhìn cô, cười nói: "Không phải, ba nhìn thấy tiểu Khương khác với mấy đứa con trai trước mà con quen. Sợ mình hiểu lầm thôi."

Thẩm Nam đặt túi lên bàn, ngồi bên cạnh ông: "Ba cảm thấy anh ấy thế nào?"

Thẩm Quang Diệu suy nghĩ một chút: "Chỉ thấy hai lần, muốn nói cũng không có khả năng, nhưng cảm thấy tiểu tử này không tệ. Cậu ta là bạn học của con, chính con nên hiểu rõ nhỉ?"

Thẩm Nam gật đầu: "Xem như không tệ, nếu không con đã không bên anh ấy."

Thẩm Quang Diệu hỏi: "Cậu ta đang là giáo sư đại học sao?"

"Dạ." Thẩm Nam gật đầu, "Là phó giáo sư của viện sinh học."

Thẩm Quang Diệu hơi kinh ngạc: "Cậu ta cùng lớp với con, cũng hai bảy hai tám rồi à? Còn trẻ như vậy đã là phó giáo sư rồi?"

Thẩm Nam bất giác hơi đắc ý: "Anh ấy rất giỏi, năm đó đi học luôn đứng nhất Viện, tốt nghiệp đã trực tiếp đến MIT làm tiến sĩ, vừa du học về đã làm phó giáo sư."

Thẩm Quang Diệu gật đầu tán thưởng: "Thật sự rất ưu tú." Nghĩ lại, hỏi thêm, "Ba mẹ cậu ta làm gì?"

Thẩm Nam lắc đầu: "Con không rõ lắm, dù sao đều là phần tử trí thức, hình như ba anh ấy là bác sĩ."

Thẩm Quang Diệu nói: "Khí chất, hành vi của đứa nhỏ này đều không như gia đình bình thường." Ông dừng một lát, tiếp tục, "Nam Nam, ba không tạt nước lạnh vào con nhưng con yêu đương ở tuổi này, nhất định phải cân nhắc một chút. Con gái ba cũng rất giỏi, nhưng trong xã hội này, mọi người đều thực dụng, là ba cùng tiểu Ngọc liên lụy con. Cái khác không sợ, chỉ sợ tiểu Khương có ý kiến đối với nhà chúng ta."

Thẩm Nam hơi sửng sốt, cười nói: "Con vừa mới ở bên anh ấy mà, bây giờ nói mấy điều này thực sự quá sớm, ba cũng đừng quan tâm quá." Nói rồi, chớp mắt cầm mấy túi xách trên bàn, "Đây là anh ấy tặng con. Anh ấy làm thầy giáo, đưa con thứ quý giá như thế cũng đủ chứng minh người đó chân tâm thật ý đối với con, như vậy cũng đủ rồi. Chí ít hiện tại cũng đủ rồi."

Thẩm Quang Diệu nhìn cô mang túi mua sắm về phòng, thở dài lo lắng. Nếu như ông là Thẩm Quang Diệu lúc trước, dù cho bên ngoài có mưa to gió lớn, ông vĩnh viễn có thể chống cả bầu trời cho con gái, mà bây giờ lại chỉ có thể để con gái cô đơn lẻ bóng bên ngoài một mình vượt mọi chông gai.

Thẩm Nam tất nhiên không biết suy nghĩ của ba mình, chỉ là lời nói của Thẩm Quang Diệu không phải hoàn toàn không để trong lòng. Cô tiếp xúc với Khương Nhạn Bắc không nhiều, nhưng nói chuyện không hề ít, cho đến bây giờ cũng chưa nghe anh đề cập đến gia đình mình cùng ba mẹ. Mà dựa vào hành vi và phong cách xử sự của anh, tuyệt đối là độc lập tự chủ.

Không nói đến hiện tại hai người còn chưa cân nhắc đến tương lai xa, nếu thật sự lúc cưới bị gia đình cản trở, cô tin năng lực và tính cách của anh, nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này.

Cô tựa hồ có sự tin cậy mù quáng đối Khương Nhạn Bắc.

Vừa nghĩ như thế, bản thân mình cũng cảm thấy buồn cười.

Cô lấy hộp màu nâu ra.

Khương Nhạn Bắc vì mua túi cực kì xứng đáng, xem như từ đầu đến chân đều hoàn mỹ. Mặc chiếc áo khoác, buộc chiếc khăn lụa, đổi trang sức cùng giày, rồi cầm chiếc túi hàng hiệu đứng trước gương, cô không thể không hợp.

Nghĩ ngợi rồi Thẩm Nam cầm điện thoại chụp một tấm hình, gửi tin nhắn cho Khương Nhạn Bắc, còn nhắn thêm một đoạn: "Một thân giá trị khoảng hai mươi vạn, cảm giác như được bao nuôi. Anh nói xem mấy năm nay em cắn chặt răng bảo trì nguyên tắc, không nghĩ tới cũng sẽ phá vỡ trong tay anh, em đã triệt để sa đọa rồi thầy Khương ơi!"

Khương Nhạn Bắc còn đang trên đường về nhà, thấy âm thanh tin nhắn, mở ra nhìn thoáng rồi lắc đầu cười, trả lời: "Thật đẹp!"

Thẩm Nam lúc này mới nhận ra anh còn đang lái xe, nhanh chóng trả lời: "Anh chuyên tâm lái xe đi, em không quấy rầy anh nữa, khi nào đến nhà thì nhắn em. Tin này không cần trả lời."