Nhân Bản!

Chương 23: đối đầu với tiểu quỷ






Sáng sớm hôm sau, đồng hồ cũng đã điểm 7 giờ sáng. Ti Na chợt giật mình thức giấc, cảm thấy đầu óc nặng trĩu quay cuồng, đưa tay sờ lấy bờ môi đau rát của mình giống như bị ai đấy cắn thì phải, còn đọng lại vết máu đã khô. Cơ thể như bủn rũn cả ra, ểu oải vô cùng.

Cô chống tay ngồi dậy mới bàng hoàng nhận ra, trên người mình không một mảnh vải che thân, chiếc áo sơ mi thì bị cởi ra lúc nào không hay, chẳng lẽ do cô say quá nên tự cởi.

Không lẽ cô say đến nổi tự cắn môi mình như vậy, cô vò lấy đầu tóc rối bù của mình, lấy áo sơ mi mặc lại vào người rời khỏi giường. Mở laptop ra kiểm tra camera tối qua để xem có những hoạt động gì diễn ra. Đôi đồng tử của cô giãn căng khi xem mọi thứ diễn ra đêm qua trong căn phòng này.

Cô hậm hực siết chặt tay vào cạnh bàn lên tiếng: Cái tên Tiểu Quỷ đó đã đụng vào thân thể của mình? Nếu không vì làm nhiệm vụ thì anh ta đã bị xử cho một trận... Tên này đúng thuộc dạng háo sắc rồi...

Coi như chưa hề biết gì, Ti Na nhanh chóng mở tủ đồ lấy quần áo để tới khu tập luyện vì cũng đã muộn rồi.

Tiểu Quỷ đứng ngoài cửa phòng cong môi cười khi thấy vẻ mặt bực tức của Ti Na. Anh ta thầm nói: Chuyện này sẽ còn diễn ra dài dài thôi!

...

Tại khu tập luyện OCE.

Giờ mặt trời đã lên tới đỉnh điểm, ánh nắng chói chang rọi xuống khoảng sân luyện tập rộng lớn trước tòa nhà OCE.

Hôm nay học sinh nữ tập trung đông bất thường vì một điểm lạ. Và điểm lạ đó chính là Khánh Hàn đang nằm sải người trên bậc thềm xi măng mà học viên hay ngồi nghỉ ngơi mỗi khi tập luyện mệt mỏi, một chân duỗi một chân co, tay gác lên trán, mắt khẽ nhắm lại sau gọng kính cận, tai đeo phone nghe nhạc.

Nét mặt anh thật sự trông vô cùng thư sinh nhưng vẫn pha sự lạnh lùng, vẻ đẹp trai của anh tựa như vô thực vậy. Mái tóc hoe nâu sáng lên dưới cái ánh sáng ngoài trời.

Trời ơi, bọn bây nhìn đi! Khánh Hàn thật sự đẹp trai quá đi.

Trong như trong truyện magan của Nhật Bản bước ra vậy.

Quả thật học ở đây mấy năm rồi, chưa thấy ai đẹp trai bằng Khánh Hàn, khi cậu ấy mới từ Thủy Điển trở về và nhập học chưa đầy một năm.

Đẹp hơn cả mấy đứa con trai tụi mình nhiều.

Bla... Bla...

Những lời bàn tán xôn xao ầm ỉ của những học viên, họ không thể nào rời mắt được Khánh Hàn. Mỗi lần anh xuất hiện đều trở thành tâm điểm chú ý của họ.

Ti Na từ ngoài cổng sau đi vào bắt gặp Khánh Hàn đang nằm trên bậc thềm đằng kia, bao nhiêu nữ học viên bu lại nhìn, cầm điện thoại chụp choẹt đủ kiểu nhưng không dám lại gần.

Cô phải gật gù công nhận, dù trong mọi hoàn cảnh nào, làm kiểu gì thì Khánh Hàn vẫn đẹp bất chấp. Cô moi điện thoại ra nhí nhố chạy tới với những bước chân nhẹ nhàng để không gây ra tiếng động, vì sợ phá giấc ngủ của anh.

Và cô không biết rằng, July Trần cũng đi tới gần chỗ anh với mục đích là để đưa nước cho anh, nhưng phải đứng khựng lại vì có vật cản trở. Cô ta tức tối, nắm chặt lấy lon nước táo ép trong tay trong sự bực tức, ánh mắt ghen ghét nhìn Ti Na thầm nói:

Tao sẽ không để yên cho mày đâu Ti Na. Vì mày dám cướp Khánh Hàn từ tay tao.

Mặc cho những ánh mắt ganh ghét lườm muốn rách mắt của học viên nữ dành cho Ti Na, cô tranh thủ chụp lấy mọi khoảnh khắc xuất thần của Khánh Hàn, có gì cài làm hình nền điện thoại cũng được. Vì anh sẽ chẳng bao giờ để cho cô chụp bất cứ một tấm hình nào cả.

Chụp đủ chưa vậy?

Hả... ờ ừm...

Ti Na giật mình suýt đánh rơi cả điện thoại xuống đất khi Khánh Hàn lên tiếng. Anh mở mắt ra, chống tay ngồi dậy ngước mặt lên nhìn cô. Cô chỉ mỉm cười ngại ngùng với vẻ mặt đỏ ửng lúc nào không hay.

Bộp

Ti Na như đứng không vững với bức chân loạng choạng khi bất ngờ có nguyên quả bóng rổ đập thẳng ngay vào mặt cô. Khánh Hàn vội đứng dậy đỡ lấy cô gọn trong vòng tay mình. Anh đưa mắt nhìn về phía chủ nhân của quả bóng này với vẻ sắc lạnh, khiến July như giật mình vội ngoảnh mặt bỏ chạy.


A đau quá đi mất thôi... hức hức... cái mũi với cái mặt của mình... chảy máu rồi...

Ti Na òa khóc lên vì đau dữ dội đến độ ứa ra nước mắt. Dòng máu lỏng sánh từ cánh mũi chảy ra.

Khánh Hàn thấy vậy vội lấy khăn mùi xoa chậm vào để ngăn không cho máu chảy ra, ánh mắt lo lắng nhìn cô hỏi:

Không sao đấy chứ?

Ti Na mày nheo nhăn mặt than: Đau lắm anh à!

Nhìn cử chỉ của Khánh Hàn quan tâm Ti Na khiến nhiều học viên nữ ganh tị muốn nổ cả đom đóm mắt. Bọn họ cũng ước có được một nam thần soái ca như Khánh Hàn chăm sóc lo lắng như vậy.

Jully Trần đứng phía xa quan sát với ánh mắt hùn hụt ngọn lửa bốc cháy, hai tay siết chặt lại thành nắm đấm. Cô ta chỉ muốn loại bỏ Ti Na cho khuất mắt mà thôi. Gắn bó cùng luyện tập với Khánh Hàn gần 10 năm không bằng một con nhỏ được nhận nuôi vô chưa tới một năm.

Ở một góc nào đó dưới mái hiên ở dãy bậc thềm xi măng, Mộc Trà ngồi thơ thẩn một mình như người mất hồn, ánh mắt nhìn về một hướng nào đó vô định, trong đầu cô đang suy nghĩ về tươi lai mù tịt của mình. Cô đang cảm thấy lo sợ khi nghĩ tới cái cảnh dày vò hành hạ của tên Tiểu Quỷ kia.

Uy Vũ đứng nhìn Mộc Trà với ánh mắt chứa đựng một cảm xúc gì đó khó tả. Không biết từ khi nào người con gái này khiến anh phải bận tâm đến nữa.

Dạo gần đây anh ít thấy nụ cười tươi nhí nhảnh vui tươi xuất hiện trên môi của Mộc Trà, anh cũng ít khi thấy cô thường xuyên đến nơi huấn luyện. Anh và cô cũng không còn thấy cãi nhau chí chóe như chó với mèo như mọi khi mỗi lần gặp nhau nữa.

Cầm lon nước hương táo trong tay, anh đi tới ngồi xuống bên cạnh Mộc Trà, đặt lon nước vào tay cô khiến cô có chút ngạc nhiên quay sang nhìn anh.

Uống đi, không phải cô thích uống nước ngọt hương táo sao?... Mà nhìn mặt cô như cái bánh bao chiều vậy? Vui lên chứ, mới sáng mà đã ủ rũ rồi, không tốt đâu.

Uy Vũ nói kiểu vu vơ, ánh mắt không nhìn Mộc Trà mà nhìn đi đâu đó xung quanh đây.

Mộc Trà chỉ gượng cười cầm lấy lon nước mà Uy Vũ đưa, khui ra uống vài ngụm. Nếu như không bị tên Tiểu Quỷ vướn bận quấy rối kia thì cô đã nghĩ tới chuyện mình sẽ yêu một người, chẳng hạn như người con trai đang ngồi bên cạnh cô đây.

Thấy Mộc Trà im lặng không nói gì, Uy Vũ nghiêng đầu sang nhìn cô lên giọng đáp:

Trưa đi ăn cơm với tôi được chứ? Tôi mời.

Mộc Trà cảm thấy cách nói chuyện của Uy Vũ có chút khác lạ, có phần dịu dàng không kiêu ngạo như trước. Cô chợt cười đáp:

Đi ăn cơm với anh, anh mời tôi trả tiền chứ gì... Lúc nào tôi đi ăn cơm anh cũng tranh giành đồ ăn với tôi không, chẳng lúc nào anh mời tôi cho đàng hoàng cả...

Lần này tôi mời thật đấy. Không tranh giành với cô đâu. Uy Vũ trả lời với giọng chân thành.

Bộp

Lon nước trên tay Mộc Trà rơi xuống đất, nước chảy ra lênh láng. Đôi đồng tử của cô giãn rộng khi nhìn thấy sự xuất hiện của Tiểu Quỷ ở trong OCE này, cô đứng phắt dậy với vẻ mặt tối sầm lại, không ổn tí nào.

Uy Vũ thấy vẻ mặt hoang mang của Mộc Trà, nhìn theo hướng mắt của cô. Tên Tiểu Quỹ hiên ngang bước vào nơi luyện tập của OCE với dáng vẻ vô cùng thản nhiên, gương mặt có phần kênh kiệu, mái tóc màu khói nổi bật làm anh ta trở thành tâm điểm chú ý của nhiều người.

Tiểu Quỷ xuất hiện ở đây làm gì vậy chứ? Hắn có mục đích gì sao? Uy Vũ nói thầm, với ánh mắt thắc mắc.

Anh ta thu hút mọi ánh nhìn bởi vẻ ngoài phong cách nổi loạn với gương mặt baby cùng nụ cười nhếch môi ẩn ý. Ánh mắt hướng về phía Mộc Trà, làm cô thoáng giật mình vội quay người bỏ đi.

Uy Vũ thấy vậy nắm lấy tay Mộc Trà giữ lại cất giọng đáp: Thầy vào rồi, cô định bỏ buổi huấn luyện đấy à?... Sẽ bị phạt đấy. Cô không thể lãng tránh được hắn ta đâu.

Mộc Trà buông tay Uy Vũ ra gằn giọng đáp: Anh mặc kệ tôi!

Nói rồi cô quay phắt người đi nhưng lại bị Uy Vũ kéo cô lại đi xuống dưới sân tập luyện, mặc cho cô có giằn co thì anh nhất quyết cũng không buông.

Cha, coi bộ nơi đào tạo huấn luyện của OCE rộng lớn thật. Thảo nào lại tiếng tăm như vậy. Để xem trình độ của những kẻ huấn luyện ở đây ra sao. Tiểu Quỷ nói thầm với điệu cười ẩn ý, đảo mắt nhìn xung quanh nơi đây.

Bất giác ánh mắt Tiểu Quỷ dừng lại về phía Khánh Hàn và Ti Na với điệu bộ kiêu kỳ, mặt nghênh nghênh. Anh ta đi lại trước mặt Khánh Hàn đưa tay về phía anh với ý chào hỏi làm quen.

Rất hân hạnh được quen biết cậu Khánh Hàn, người khiến nhiều kẻ của các tổ chức khác phải dè chừng lo sợ. Tôi thật sự rất tò mò về cậu đấy, Khánh Hàn.

Tiểu Quỷ nói nghe có vẻ êm tai nhưng chứa đựng đầy sự thách thức. Nhưng thay vì đáp lại cái bắt tay của cậu ta thì Khánh Hàn thản nhiên đáp lại với giọng trầm thấp:

Thay vì tò mò về tôi, sao cậu không tò mò về mình nhỉ?

Nét mặt Khánh Hàn trở nên lạnh lùng khi đối mặt Tiểu Quỷ, ánh mắt sắc lạnh nhìn cậu ta cùng nụ cười nửa miệng hờ hợt như có như không.

Nghe Khánh Hàn nói như vậy Tiểu Quỷ vẫn giữ nụ cười khiến người khác cảm thấy rùng mình trên môi, khẽ thu tay mình lại nhìn Khánh Hàn đáp:

Cậu cũng biết nói đùa đấy nhỉ? Ánh mắt Tiểu Quỷ liếc sang nhìn Ti Na với vẻ thích thú, anh ta tiếp lời: Chắc cô gái này là bạn gái cậu? Cô ấy đẹp lắm, cậu cũng có mắt nhìn đấy.

Ti Na lãng tránh cái nhìn của Tiểu Quỷ, cô thề nếu không vì nhiệm vụ thì cô đã bâm dầm anh ta thành trăm mảnh rồi vì dám đụng chạm vào thân thể của cô, điều này nếu để Khánh Hàn biết được thì sẽ chẳng để yên đâu. Mới hôm qua còn thấy anh ta có chút thân thiện thư sinh, vậy mà hôm nay nhìn anh kiêu ngạo khó ưa. Mà cô cảm thấy thắc mắc không biết tại sao anh ta lại có thể gia nhập được OCE nữa, chắc chắn phải có người tiếp tay cho anh ta rồi. Mà trong thế giới ngầm, tên Tiểu Quỷ này cũng ít ai biết được mặt của anh ta, chỉ nghe tiếng tăm lẫy lừng của anh ta là một tên sát thủ lang băm hành tung lúc ẩn lúc hiện.

Theo trong hồ sơ, Tiểu Quỹ sở hữu chỉ số IQ ba chỉ số, cực kì thông minh và nhạy bén, nếu về đấu trí thì chỉ có Khánh Hàn mới có thể đấu lại với anh ta còn may ra.

Thấy ánh mắt của Tiểu Quý cứ nhìn Ti Na chăm chăm, Khánh Hàn nhấc chân vài bước đi tới gần sát anh ta, vai chạm vai nhưng không nhìn anh ta. Anh khàn giọng đáp:

Tôi chưa bao giờ biết đùa. Còn nữa, cậu đừng dùng bàn tay dơ bẩn của mình đụng vào đồ của tôi. Cậu sẽ phải trả cái giá đắt đấy.

Tiểu Quỷ nghiêng đầu sang nhìn Khánh Hàn chợt cười khi nghe anh nói vậy. Anh ta liền đáp: Ý anh nói bàn tay tôi dơ bẩn? Vậy tay anh giết bao nhiêu người, máu nhuộm đỏ cả tay là sạch chắc?

Giết người lương thiện là vô tội nhưng với những kẻ vô lại đó lại là công lý, điều đó dơ bẩn sao?

Nói rồi Khánh Hàn nắm lấy tay Ti Na đi lướt qua mặt Tiểu Quỹ. Thật sự Ti Na cùng với mọi người đứng xung quanh không hiểu cuộc đối thoại giữa hai người là gì nữa.

Một kẻ như cậu cũng có công lý sao?... Cô gái kia có vẻ quan trọng với cậu ta... Những cô gái ngoài kia đều tầm thường với tôi, tôi bắt đầu cảm thấy thích thú với cô gái của cậu rồi đấy Khánh Hàn à... Tiểu Quỷ nghĩ thầm, với cái nhếch môi man rợ.

Xin chào tất cả các học viên tiềm năng. Hôm nay chúng ta sẽ tiếp tục buổi tập luyện thôi.

Huấn luyện viên đứng trên bậc thềm nhìn xuống dưới những học viên xếp hàng ngay thẳng. Anh ta tiếp lời: Các cô cậu hãy chọn lấy cho mình mỗi người một thanh kiếm katana đi, đây là kiếm thật chứ không giả đâu. Đây là bộ môn vốn có từ lâu của OCE, được du nhập từ Nhật Bản về. Ở trong đây có ai biết về bộ môn đấu kiếm này không? Nếu biết thì bước lên trên đây.

Khánh Hàn cùng với Tiểu Quỷ đều bước lên phía trước trong sự ngỡ ngàng của những học viên ở đây. Khánh Hàn từ nhỏ đã được học bộ môn kiếm thuật này nên đối với anh không có gì khó, còn Tiểu Quỷ là một ẩn số.

Được rồi, hai cậu thử thi đấu với nhau để cho mọi người thấy khả năng về bộ môn này của hai cậu đi. Huấn luyện viên lên tiếng đáp.

Cả hai nhanh chóng mang dụng cụ hỗ trợ vào như giáp che ngực, găng tay bảo vệ để tránh tai nạn xảy ra và cầm lấy thanh kiếm katana dài hơi cong, một lưỡi giúp cho ta có thể rút kiếm ra khỏi, chém chỉ trong một nhát.

Các học viên đều tản ra đứng hai bên để quan sát, bầu không khí đột ngột trở nên căng thẳng hơn hẳn. Đây là lần đầu tiên Ti Na với Uy Vũ được chứng kiến khả năng kiếm thuật của Khánh Hàn, vì hầu hết chẳng thấy thể hiện hết khả năng những gì mình có, toàn che giấu không thôi.

Khánh Hàn và Tiểu Quỷ đứng đối diện nhau, thanh kiếm được hai người cầm chắc trong tay. Ánh mắt cả hai nhìn đối phương với vẻ sắc lạnh, rồi cúi đầu chào nhau. Bắt đầu giao đấu.

Cheng... cheng...

Tiếng kiếm cheng chét nghe chói hết cả tai vang lên khi Khánh Hàn và Tiểu Quỷ tấn công nhau vô cùng quyết liệt. Trong khi Tiểu Quỷ chỉa kiếm tấn công liên tục về phía Khánh Hàn một cách uyển chuyển và chuẩn xác, khiến anh phải đánh trả né tránh. Còn anh thì phải dùng ánh mắt nhạy bén nhanh nhạy của mình, tập trung quan sát động tác của Tiểu Quỷ.

Khánh Hàn từ nhỏ học bộ môn này đã được huấn luyện trí tuệ là tăng khả năng đọc được ý nghĩ của đối thủ. Khái niệm này nhằm trau dồi một sự nhận thức sâu sắc về bản chất con người, từ đó có thể lường trước được hành động của đối thủ để vô hiệu hóa. Do đó có thể rút kiếm và tấn kích ngay đối thủ trước khi kẻ thù có khả năng mở cuộc tấn công.

Anh vô cùng tập trung tư tưởng và thăng bằng từ những động tác lưu loát, uy lực và thanh thoát của kỹ thuật mình có. Tiêu điểm hàng đầu của việc huấn luyện là phải phát triển cốt cách và kỹ thuật tự thắng bản thân mình. Tên Tiểu Quỷ không phải dạng vừa.

Đang đấu qua đấu lại thì Tiểu Quỷ đã nhìn ra điểm yếu của Khánh Hàn chính là đôi mắt, do anh đeo gọng kính cận, nếu vậy thì khả năng quan sát của Khánh Hàn sẽ không nhanh nhạy do bị cận.


Tiểu Quỷ cầm kiếm chạy lao tới không khác gì một cái bóng phi thật nhanh tới chỗ Khánh Hàn, mũi kiếm nhắm vào vị trí cực hiểm trên cơ thể của đối phương là thái dương hoặc mắt.

Xẹt

Khánh Hàn đã kịp nhận ra đối phương tấn công ngay mắt và thái dương của anh nên anh đã nhanh chóng né kịp, nhưng Tiểu Quỷ đã nhanh tay dùng kiếm chém sượt qua cánh tay trái của anh trong chớp nhoáng nên mọi người không ai có thể nhìn thấy điều đó. Nhưng anh chợt đứng khựng lại không thể tấn công được nữa vì bị Khánh Hàn kề kiếm ngay cổ.

Khánh Hàn có con mắt thật tinh anh, khả năng nhìn quá nhạy bén mà một người huấn luyện như mình đây phải tập luyện mấy năm trời mới đạt tới trình độ đó. Huấn luyện viên nói thầm khi quan sát được những gì mà Khánh Hàn thực hiện.

Khánh Hàn buông kiếm xuống với nét mặt vô cùng lạnh lùng, không thể hiện một tia cảm xúc nào trong ánh mắt cả. Tiểu Quỷ cũng hạ kiếm xuống cất giọng nói đủ để Khánh Hàn nghe thấy:

Không ngờ thủ thuật của cậu nhanh thật. Thảo nào cậu lại trở thành một sát thủ khiến ai cũng khiếp sợ. Nói thẳng ra là một sát nhân máu lạnh nhỉ.

Khánh Hàn đưa ánh mắt chán ghét nhìn Tiểu Quỷ đáp: Giờ cậu mới biết sao? rồi anh quay người bước đi, từng giọt máu từ tay anh nhỏ xuống nền nhưng chẳng ai để ý thấy.

Được rồi, giờ các cô cậu luyện tập đi. Chiều nay tôi sẽ kiểm tra các cô cậu học tới đâu đấy. Lo luyện tập đi! Huấn luyện viên lên tiếng đáp.

Mọi học viên đều nhanh chóng tản ra tìm cho mình chỗ thích hợp để tập luyện.

Khánh Hàn đi vào trong phòng thay đồ cởi bỏ dụng cụ bảo hộ ra khỏi người. Anh nhíu mày nhìn vì vết thương hở miệng ở bên cánh tay phải đau rát của mình, chảy máu dọc xuống bàn tay.

Do anh mặc áo tay dài màu đen nên không ai nhìn thấy cả. Tên Tiểu Quỷ đó không phải là một tên sát thủ dễ đối phó. Vừa rồi anh ta tấn công anh, toàn nhắm vào điểm chí mạng trên cơ thể anh, nếu không nhờ luyện tập bộ môn này từ nhỏ thì anh chẳng nào đứng nổi ở đây.

Anh cởi áo ra khỏi người để lộ cơ bụng săn chắc, vớ lấy cái khăn chậm máu.

Anh đưa em xem thử nào? Bị thương như vậy mà anh chịu đựng được hay thật.

Ti Na càu nhàu, giật lấy cánh tay bị thương của anh với vẻ mặt nhăn nhó. Điều đó làm Khánh Hàn có chút ngạc nhiên khi cô lại tự tiện xông vào phòng thay đồ nam như vậy.

Hộp thuốc y tế ở đâu? Ti Na hỏi.

Khánh Hàn trầm giọng đáp: Ở cái tủ phía sau lưng em.

Ti Na nhanh chóng quay người đi tới lấy hộp thuốc y tế mang lại chỗ Khánh Hàn. Lý do cô biết anh bị thương vì mới vừa rồi cô tình cờ nhìn thấy tay cầm kiếm của anh bê bết máu, nên cô đi theo anh. Cô không ngờ anh lại bị để cho Tiểu Quỷ làm bị thương như nhưng mọi người lại chẳng ai thấy được điều này.

Cô nhẹ nhàng dùng lọ cồn xanh đổ vào bông gòn để sát trùng vết thương cho Khánh Hàn, anh khẽ chau mày lại vì sót vô cùng.

Tiểu Quỷ đó đã đụng vào người em vậy mà em định để yên cho hắn sao? Đồ của anh bị bàn tay của hắn làm cho vấy bẩn rồi đấy.

Khánh Hàn chợt lên tiếng đáp, ánh mắt nhìn Ti Na với vẻ lạnh tanh.

Nghe anh nói như vậy Ti Na chợt dừng lại mọi động tác, ngước mắt lên nhìn anh đáp:

Chẳng lẽ đêm qua anh đã thấy rồi sao?... Nhưng thật sự em chẳng biết gì cả, mới sáng ra em coi camera mới biết đấy. Mà anh coi em là món đồ sao?

Ti Na nhìn thẳng vào mắt Khánh Hàn chằm chằm hỏi khi anh nói món đồ của anh bị vấy bẩn, điều đó khiến cô nghĩ rằng anh chỉ coi cô là một món đồ chơi không hơn không kém.

Khánh Hàn im lặng không nói gì, đưa mắt nhìn chỗ khác. Anh ngẫm lại câu mình nói vừa rồi hình như sai quá sai, đây là lần đầu tiên anh mắc lỗi trong lời nói của mình.

Ti Na bực dọc cầm bông gòn ấn mạnh vào vết thương của anh khiến anh kêu lên một tiếng Á, nắm lấy tay cô dừng lại lên giọng đáp:

Em định làm vết thương của anh bị nặng thêm đấy à...

Cái này là do anh tự chuốc lấy. Anh chỉ coi em là món đồ của anh thôi mà... Bực mình thật chứ... Ti Na gằn giọng đáp với vẻ mặt không thể nào nóng hơn, ánh mắt ngùn ngụt ngọn lửa giận dữ, cô tiếp lời: Còn nữa, nếu như đêm qua anh nhìn thấy anh ta đụng vào người em một cách độc chiếm như vậy? Sao anh không vào cho hắn một trận hả?

Khánh Hàn vòng tay ôm lấy eo cô kéo sát lại khiến cô có chút bất ngờ nhìn anh. Anh trầm giọng đáp:

Nếu anh vào ngăn cản thì nhiệm vụ của em sẽ thất bại. Chẳng phải ba sai em tiếp cận hắn sao? Em tưởng hắn sẽ sập bẫy của em sao? Nhưng không, em mới chính là người sập bẫy của hắn đấy. Tên này không dễ đối phó như em tưởng đâu, em gái nuôi của tôi à. May cho em, hắn chưa kịp hưởng thụ thì có một người vô cản lại.

Là ai cản hắn lại vậy? Ti Na thắc mắc nhìn anh hỏi. Vì lúc sáng cô mở camera thì không thấy có ai cả, trong đoạn ghi hình chỉ ghi lại cảnh hắn sàm sở cô rồi hết.

Là ai thì em biết rõ hơn anh đấy. Khánh Hàn đáp nhanh.

Ti Na bực mình đưa tay đánh vào ngực của anh một cái đầy sự phẫn nộ. Nét mặt tở ra giận hờn vu vơ, cô gân cố lên đáp:

Cách nói chuyện của anh khiến em thật sự bực mình lắm đấy. Anh chẳng biết nói lời ngọt ngào ngay cả lời xin lỗi cũng không nói được.

Dứt lời Ti Na quay người bước ra khỏi đây một cách nhanh chóng. Khánh hàn chỉ biết cong môi cười nhạt. Trước giờ anh chưa hề xin lỗi bất kì một ai, vì anh nghĩ mình không làm gì sai cũng không đắc tội với ai, tại sao anh phải xin lỗi chứ.

...

Tại một nơi nào đó ở phía sau nơi tập luyện.

Tao muốn hai đứa bay giúp tao khử trừ khử con Ti Na.

Giọng nói của July Trần chứa đựng sự gian ác vô cùng, với ánh mắt hiện lên những tia đỏ căm hận.

Du Nhi và Lưu Thi cũng hiểu rõ sự ganh ghét và căm thù của July dành cho Ti Na lớn cỡ nào. Với lại July sinh ra trong gia đình giàu có quyền lực hợp tác làm ăn với OCE, từ nhỏ được nuông chiều nên rất ngạo mạn. Ai đụng đến cô ta hay cướp thứ gì từ tay cô ta, cô ta không chừa một thủ đoạn để xử họ.

Tưởng chuyện gì, chuyện này thì dễ thôi.

Du Nhi lên tiếng thản nhiên đáp. Dù sao cũng là bạn thân đồng tâm trí cốt, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm thôi. Vả lại cô cũng chẳng ưa gì cái con nhỏ Ti Na kia.

Tao muốn nó biến mất, muốn nó không còn nhìn thấy mặt trời nữa. Lúc đó người con gái trước mặt Khánh Hàn là tao chứ không phải là nó nữa.

July nói giọng đầy cay độc với ý định muốn giết chết Ti Na.

Nhưng việc giết chết Ti Na, con gái nuôi được chủ tịch Vương Lãnh ưu ái, đã vậy là người yêu của Khánh Hàn. E rằng việc này không thể dễ dàng thực hiện, Lưu Thi lên tiếng đáp:

Mày tưởng muốn giết nó là dễ à? Nó có chủ tịch Vương Lãnh hậu thuẫn, Khánh Hàn yêu nó như vậy. Nếu như nó chết rồi, Khánh Hàn biết mày là người giết nó thì liệu để yên cho mày chắc?

Lúc này July mới nhận thức ra điều này, con nhỏ Ti Na đó có thế lực đứng sau chống lưng, nếu muốn khử nó thì cũng không dễ dàng gì. Nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh Khánh Hàn quan tâm thân thiết với Ti Na thôi, là cô ta không chịu nổi rồi. Cô ta liền đáp:

Bằng mọi giá tao cũng phải giết nó. Chỉ tao biết, bọn bay biết, trời biết đất biết. Giết nó xong tạo hiện trường giả là được. Hai đứa bay giúp tao chứ?

Okk! Du Nhi với Lưu Thi cùng đồng thanh gật đầu đáp.

...

Tại phòng làm việc của ông Lãnh.

Ba gọi con có việc gì không?

Ti Na nhìn ông Vương Lãnh nói giọng nhẹ nhàng, với ánh mắt bình thản. Đặt tách trà đào còn bốc khói xuống bàn trước mặt ông.

Ông ta đang ngồi trên chiếc ghế xoay gần bàn làm việc với tư thế thản nhiên, nét mặt hiện lên sự uy quyền của mình. Ông nâng tách trà uống vài ngụm rồi đáp:

Con tiếp cận Tiểu Quỷ và Găng Tơ tới đâu rồi?

Găng Tơ không có gì mới, vẫn im hơi lặng tiếng chưa có lên tiếng về gì cả. Dường như bọn chúng đang định mở rộng theo quy mô resort để kinh doanh sòng bạc Casino, gần cảng biển Blue Ocean. Con nghĩ chắc chúng muốn cạnh tranh và tóm gọn luôn các khu nghỉ dưỡng ở đó của chúng ta. Con sẽ tiếp tục tìm hiểu và báo lại cho ba một cách chi tiết. Còn Tiểu Quỷ, thì con cũng vừa mới tiếp xúc với hắn thôi, hiện hắn đang ở trong OCE.


Ti Na trình bày những gì mình biết được cho ông ta nghe. Ông ta không có gì bất ngờ với nét nghiêm nghị khó đoán.

Nếu vậy thì cứ để bọn chúng mở rộng quy mô đi và biến chúng thành của ta.

Ông nói giọng đầy ẩn ý, miệng cười nhạt với ánh mắt chứa đựng những dụng ý.

Vậy ý ba muốn, đợi bọn chúng hoàn thành khu resort đó và chuyển đổi giấy ủy quyền?

Ti Na đáp lại, ánh mắt nhìn ông như đoán được những gì ông ấy đang dự định muốn cô làm.

Thông minh đấy! Việc này con làm được chứ?

Vâng, con làm được, thưa ba!

Ti Na gật đầu đáp không một chút do dự, nét mặt vẫn giữ được sự bình thản.

Đúng rồi, tối nay còn cùng với Khánh Hàn đi thực hiện nhiệm vụ, ám sát mụ đàn bà này với người đàn ông này cho ta. Hai người họ đều đứng đầu trong thế giới ngầm, hay gọi là Đại Cẩu. Họ là một số những con quỷ lợi hại cần phải loại bỏ vì có thể uy hiếp đến OCE sau này.

Ông nói giọng đều đều đưa tấm hình chụp hai con người mà ông muốn họ chết cho Ti Na xem. Cô chỉ biết gượng cười nhẹ giọng đáp:

Vậy con sẽ cùng Khánh Hàn làm nhiệm vụ này. Ba yên tâm!

Nói rồi, Ti Na mỉm cười cúi đầu chào ông rồi quay người bước đi ra khỏi phòng, nụ cười mỉm trên môi cô cũng tắt đi. Ánh mắt trở nên sắc lạnh với những ý nghĩ gì đó cô sắp làm.

...

Tại bể bơi trong ở tòa nhà OCE.

Hiện đang giờ nghỉ trưa nên không một ai tới đây cả, nên Khánh Hàn chọn nơi này để nghỉ ngơi là thích hợp nhất, bởi sự yên tĩnh và không bị một ai làm phiền. Anh đang nằm gần mép bể bơi, cánh tay trái thả lỏng dưới mặt nước, ánh mắt khẽ nhắm hờ.

Ti Na từ ngoài đi vào ngồi xuống bên cạnh, đưa ngón tay chọt chọt vào người Khánh Hàn làm anh mở mắt nhìn cô.

Cô nhẹ giọng đáp: Em mới vừa chỗ ba về. Ông ấy lại nhiệm vụ cho chúng ta làm đấy, ông ấy muốn chúng ta giết cặp Đại Cẩu. Em đã nghiên cứu địa điểm và chuẩn bị dụng cụ rồi.

Khánh Hàn ngồi dậy khẽ vụt ra tiếng thở dài chán nản, anh trầm giọng đáp:

Anh muốn hủy nhiệm vụ này.

Sao vậy?

Ti Na nhíu mày đáp, ánh mắt thắc mắc nhìn anh.

Vì không muốn làm thôi. Khánh Hàn trả lời một cách hờ hững.

Ti Na cảm thấy có chút kì lạ với thái độ của Khánh Hàn, khi anh lại tỏ ra không muốn thực hiện nhiệm vụ được giao. Cô gượng cười nhìn anh hỏi:

Giải thích cho em nghe được không?

Khánh Hàn nghiêng đầu sang nhìn Ti Na đáp với giọng lạnh lùng: Chẳng phải anh nói với em rồi sao? Đơn giản không muốn làm thôi.

Ti Na thở phắt một cái đứng phắt dậy đáp: Anh không làm thì em làm. Em không muốn ba trách phạt chúng ta đâu.

Nói rồi cô hậm hực bỏ đi, Khánh Hàn chỉ biết cười nhạt không quan tâm. Nhưng rồi cô cũng quay lại đi tới lôi cả anh xuống hồ hơi, khiến anh chẳng kịp phản ứng gì cả.

Cả hai đều ngoi đầu lên khỏi mặt nước, nước trên tóc nhỏ giọt xuống khuôn mặt lạnh băng của Khánh Hàn. Ánh mắt anh nhìn Ti Na như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Ti Na cười hì.. hì... rồi đáp: Đã tới hồ bơi thì phải bơi chứ.

Khánh Hàn vòng tay qua eo Ti Na kéo sát lại gần mình, ôn nhu đáp:

Em không thể một mình đánh bại được Đại Cấu được đâu. Nghe anh, hủy nhiệm vụ đó đi.

Anh đang khinh thường em đấy à?

Ti Na làu bàu đáp, đưa tay đẩy anh ra quay người bơi đi chỗ khác.

Anh không có khinh thường em. Anh đang lo cho em đấy!

Khánh Hàn đáp với giọng chân thật. Nghe câu nói Anh đang lo cho đấy từ anh làm tim Ti Na như nhói lên một giây, cô liền quay lại ôm chầm lấy anh, nghẹn ngào đáp:

Anh đang lo lắng cho em đấy à?

Vì anh biết nhìn nhận nhiệm vụ đó như thế nào chứ không phải nhận vơ. Anh không muốn em phải quay về với vẻ mặt thất vọng.

Khánh Hàn trầm giọng đáp với ánh mắt thể hiện sự quan tâm dành cho Ti Na.

Anh biết rõ thông tin của Đại Cẩu sau khi cho người điều tra kĩ lưỡng. Bọn chúng không phải dễ dàng gì mà hạ gục được, thế lực đằng sau chống lưng cho bọn chúng rất mạnh. Ngoài ra còn mua chuộc cảnh sát nữa, anh không muốn dính dáng tới bọn cảnh sát vì phiền phức. Anh thực hiện cũng được thôi nhưng anh chẳng muốn làm. Mấy cái tổ chức suốt ngày chỉ biết đấu đá nhau, ba anh thì sợ uy hiếp tới OCE nên cho sát thủ đi tiêu diệt cả. Anh chán ngấy mấy cái việc giết kẻ cầm đầu lắm rồi.

Vậy thì em sẽ không làm nữa!

Ti Na mỉm cười nhìn Khánh Hàn đáp, nhưng trong ánh mắt cô lại không thể hiện điều đó.

Khánh Hàn im lặng không nói gì, ôm eo Ti Na nâng lên để đổ ngồi trên bậc thềm. Hai người nhìn chằm chằm nhau. Cô đưa tay choàng cổ anh khẽ cúi xuống trao cho anh nụ hôn nhẹ nhàng.

Không ngờ hai người này lại thân thiết với nhau như vậy. Tôi nhất định sẽ cướp cô gái đó từ tay cậu Khánh Hàn à, tôi sẽ khiến cho OCE của ba cậu phải sụp đổ nhanh thôi.

Tiểu Quỷ nghĩ thầm với điệu cười ma mị, ánh mắt quan sát hai người họ rồi quay người bước đi khỏi đây.