Nhãn Ba Hoành

Chương 6




Vô Ảnh trừng mắt, có chút kinh ngạc nhìn Hoắc Niệm Hoài, lạnh lùng hừ nói: “Mạc danh kỳ diệu.”

Y ngữ khí đạm mạc như nước, hai tay phụ sau người lại nắm chặt thành quyền, khách lạp vang một tiếng.

Hoắc Niệm Hoài chỉ hướng y cười nhạt, chậm rãi từ trong ngực lấy ra bình sứ đã đánh mất lúc trước, một chút cũng không để ý đến thương tích trên người.”Đây là giải dược của Thất hoàng tử, ngươi cầm cứu hắn đi.”

Vô Ảnh tùy tay tiếp bình sứ, không liếc mắt lấy một lần, lại quan sát thật kĩ Hoắc Niệm Hoài.

Hoắc Niệm Hoài giật mình, lập tức chuyển đầu đi.

Hắn đã trúng một chưởng như vậy, bị thương cũng không tính là nhẹ, trên mặt lại cố tình tươi cười, một bộ cực vui vẻ mà nói: “Ngươi làm xong cọc đại sự này, tất nhiên sẽ nhanh chóng quay về kinh hướng cẩu hoàng đế phục mệnh đi? Ta không trì hoãn ngươi.”

Dứt lời, xoay người bước đi.

Vô Ảnh vẫn đứng tại chỗ, xa xa nhìn theo bóng dáng của hắn, cất cao giọng nói: “Tuy rằng tạm thời giấu diếm được Vương gia, nhưng sớm hay muộn vẫn sẽ bị phát hiện, ngươi hiện tại nên thu liễm một chút, đừng nữa gây chuyện nữa.”

Nghe vậy, Hoắc Niệm Hoài cũng không lên tiếng trả lời, chỉ khoát tay áo, cười ha ha, bước nhanh về phía trước, rất nhanh liền biến mất bên trong rừng cây.

Thời điểm hắn vừa mới bắt đầu thì không nói là cảm giác gì, nhưng sau khi đi một hồi lâu, cước bộ thong thả chậm rãi ngừng lại, tay chống vào thân cây, há mồm thở dốc.

……Một chưởng kia của Vô Ảnh quả nhiên không lưu tình chút nào.

Từ lúc quen biết chi sơ, đã hiểu rõ tính tình của người nọ, sau dẫn đến đủ loại dây dưa, cả hai đều biết rõ mục đích của đối phương, hiện tại vì sao phải cố chịu đựng nhận một chưởng này?

Quả thật mạc danh kỳ diệu.

Ngực Hoắc Niệm Hoài khí huyết bốc lên, thật sự đau đến lợi hại, tay lại sờ soạng xoa lên mặt mình, tiếp tục cười to. Cười không ngừng khiến khí lực cũng mau chóng tiêu tan, thân thủ lần tìm đạn tín hiệu trong ngực. Hắn vốn muốn thông tri cho thủ hạ đến tiếp ứng, nhưng bỗng nhiên nhớ lại lời nhắc nhở vừa rồi của Vô Ảnh, thân thủ chợt ngừng lại.

Kỳ thật căn bản không tất yếu phải nghe theo lời nói của tên gia khỏa kia, nhưng sau khi hắn do dự một trận, vẫn là thu tay trở về, thân thể mềm nhũn dựa vào thân cây rồi ngã xuống.

Mơ mơ màng màng, thế nhưng cứ như thế mà say ngủ ở vùng hoang vu dã ngoại.

Cơn ác mộng xưa kia tự nhiên lại dây dưa xuất hiện.

Phụ mẫu, thân hữu từng yêu thương, sủng nịnh hắn, tất cả bây giờ đều hóa thành lệ quỷ hung ác, kêu gọi hắn phải báo thù. Hắn tay cầm trường kiếm, từng đường từng đường chém xuống, huyết quang đầy trời.

Cơ hồ không thể phân biệt rõ ràng, đến tột cùng máu của người khác, hay là……máu của chính hắn?

Một đêm nửa mê nửa tỉnh, buổi sáng khi Hoắc Niệm Hoài mở mắt, cảm giác thương thế không những không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại cơn đau đớn trong ngực càng lúc càng nghiêm trọng.

Sách, thật sự là tự làm tự chịu!

Hắn thầm rủa một câu, nhưng trong lòng không cảm thấy hối hận.

Hoắc Niệm Hoài làm việc tùy tâm sở dục, vô luận làm việc gì cũng chỉ để mình cao hứng, thời điểm tất yếu, mạng người gì đó cũng đều có thể bỏ qua, ngay cả…… chính hắn.

Nghĩ như vậy, trên mặt lại hiện lên nụ cười nhợt nhạt, gắng gượng đứng dậy, từng bước đi về phía trước.

Sau khi đi được một lát, ở chỗ sâu trong rừng rậm phát hiện một dòng suối nhỏ.

Hoắc Niệm Hoài cảm thấy khát nước, vội vàng đi qua vớt lên một ít nước uống, rồi mới đẩy ra mái tóc đen giáp nửa bên khuôn mặt, lẳng lặng chăm chú nhìn gương mặt in trong làn nước.

Nửa bên mặt thanh tú tuyệt luân, nửa bên mặt bừng tỉnh quỷ mị.

Khuôn mặt khủng bố như thế, đừng nói người bên ngoài nhìn thấy mà sợ hãi, ngay cả bản thân hắn cũng không muốn nhìn thấy. Chỉ là, cho dù biết rõ có thể chữa lành độc tính, hắn vẫn cố tình lưu lại gương mặt này, thậm chí ngày ngày nhìn nó.

Mỗi lần nhìn thấy là mỗi lần tự thanh tỉnh chính mình, trong thiên hạ căn bản không có người có thể tin tưởng.

Cho nên, ngàn vạn lần không nên động chân tình!

Nhưng ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu, da thịt bên ngoài liền trở mình, che kín tơ máu trong con ngươi khẽ chớp, hắn đột nhiên nhớ lại khoảnh khắc nụ hôn mềm nhẹ dịu dàng đặt lên khuôn mặt.

Rõ ràng ngực còn ẩn ẩn đau, trong lúc nhất thời lại bị hô hấp rối loạn vây hãm.

Hoắc Niệm Hoài mang chút tức giận nhíu nhíu mày, một quyền đánh nát bóng ảnh trong làn nước, đứng dậy bước đi.

Nhưng vừa mới đi được hai bước, bên tai bỗng vang lên một trận hổn độn những tiếng bước chân, nhanh chóng thấy được một vài hắc y nam tử trong trong rừng cây vọt ra. Bọn họ mỗi người tay cầm đao kiếm, trên người là trang phục độc nhất vô nhị, đúng là hắc y thị vệ thuộc hạ của Triệu Băng.

“Nghịch tặc này quả nhiên ở đây!”

“Vương gia có lệnh, vô luận chết sống đều phải đem người này bắt trở về!”

Bọn họ vừa thấy Hoắc Niệm Hoài, liền tức bật thốt kêu lên.

Hoắc Niệm Hoài nghe được cười ha ha, chậm rãi rút ra bội kiếm bên hông, tùy tay ở giữa không trung vẽ lên một vòng tròn, nói: “Các ngươi là tới bắt ta sao? Ân, tới hơi muộn một chút.”

Vài thị vệ nhìn nhau, không nói hai lời, trực tiếp tiến lên vây bắt người.

Hoắc Niệm Hoài chỉ cách bọn họ một khoảng cách không ngắn, nếu muốn chạy trốn, thật sự dễ như trở bàn tay, nhưng hắn tự phụ võ công, căn bản cũng không đem mấy người này để vào mắt, thế nên đĩnh kiếm nghênh liễu, cùng bọn chúng du đấu.

Khi bắt đầu được vài chiêu, Hoắc Niệm Hoài quả thật chiếm thượng phong, một bên huy kiếm một bên cười khẽ, giống như cố ý trêu chọc đối phương, một cách thành thạo. Nhưng hắn lấy quả địch chúng, dù sao cũng căng thẳng. Không quá lâu, cảm giác ngực co thắt càng ngày càng mạnh, hầu gian dần dần dâng lên huyết vị tinh ngọt.

Hoắc Niệm Hoài nếu vào lúc này dứt ra, cũng còn kịp, khả hắn không những không trốn, ngược lại cứng rắn hít một hơi lao đến, trường kiếm trong tay lả tả bay múa.

Chỉ một thoáng bóng kiếm ngàn trọng, kiếm khí lạnh thấu xương.

“Bang bang” vài tiếng nổ vang lên phía sau, hắc y nhân đều ngã xuống trên mặt đất.

Hoắc Niệm Hoài có hết sức nhu liễu nhu thái dương, cả người lung lay sắp đổ, trong lòng biết thương thế trên người đã muốn chuyển biến xấu. Nhưng hắn một chút cũng không thèm để ý, chỉ lấy tay áo lau đi vết máu trên thân kiếm, tiếp tục đi về phái trước.

Nhưng lần này vừa nhấc nửa bước chân, chỉ thấy bóng người chợt lóe, vạt áo màu đen ở trước mắt thoảng qua.

Tầm mắt hắn có chút mơ hồ, nhất thời thấy không rõ người đến là ai, chỉ nghĩ địch nhân còn có mai phục, vội vàng một kiếm đâm ra. Nào biết một kiếm này mềm nhũn không có chút khí lực, chính hắn lại bị đối phương kéo lại, rơi vào một cái ôm ấm áp.

Tiếng cười thanh lãnh quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, tiếp theo là ngữ khí mang theo vài phần tráo phúng: “Bị thương như thế mà còn đánh, ngươi thật không muốn sống nữa?”

Hoắc Niệm Hoài lắp bắp kinh hãi, khi ngẩng đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy chiếc mặt nạ băng lãnh kia. Hắn không nghĩ đến qua một đêm, còn có thể ở chỗ này nhìn thấy Vô Ảnh, bất giác ngây người ngẩn ngơ, hỏi: “Ngươi không phải gấp rút đi cứu Thất hoàng tử sao? Vậy còn ở nơi này làm gì?”

Vô Ảnh không đáp lời.

Hoắc Niệm Hoài lưu chuyển đôi con ngươi, hốt nhiên cười rộ lên, lại hỏi: “Ngươi đã sớm trốn ở trên cây? Thấy ta gặp nạn cũng không ra tay, là vì muốn thử võ công của ta?”

Vô Ảnh như cũ không đáp, chỉ lẳng lặng mà nhìn hắn.

Hoắc Niệm Hoài cảm thấy không thú vị, xoay người muốn đi, lại bị Vô Ảnh chặt chẽ ôm lấy, không thể động đậy.

Vô Ảnh sau khi nhìn hắn một trận, đột nhiên rất nhẹ rất nhẹ mà mỉm cười, thân thủ nhẹ nâng cằm hắn, không hề dự báo mà hôn lên môi hắn.

Lưỡi răng giao triền, Hoắc Niệm Hoài cảm giác Vô Ảnh đem một viên thuốc đẩy mạnh vào miệng hắn.

Hắn hoảng sợ, không cẩn thận liền nuốt xuống, liên thanh ho khan, hỏi: “Đây là thứ gì?”

“Mặc tràng độc dược.” Vô Ảnh thủy chung vẫn là ngữ khí lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm như nước, nâng tay đặt trên mi gian của Hoắc Niệm Hoài.

Hoắc Niệm Hoài bỗng nhiên thấy hoa mắt, cả người mềm nhũn ngả vào trên người Vô Ảnh.

Một mảnh hắc ám.