Hoắc Niệm Hoài nhếch môi, đáy lòng chuyển qua rất nhiều ý niệm ngoan độc, mỗi một dạng đều đủ để đem Vô Ảnh tra tấn đến sống không bằng chết. Nhưng trên mặt y vẫn thủy chung lộ ra nụ cười ngọt ngào, chậm rãi ở trên đường đi dạo vài vòng, thuận tay mua mấy thứ tiểu ngoạn ý, thẳng đến chạng vạng mới quay về khách ***.
Sắc trời từng chút tối đi.
Hoắc Niệm Hoài một mình một người đứng yên bên cửa sổ, mắt nhìn bóng đem mờ mịt, cảm giác trong lòng cũng đang dần dần băng lãnh.
Chỉ sợ cả đời này của hắn, cũng chỉ có thể sống trong bóng tối này đi?
Ngắn ngủi mấy canh giờ trước, hắn vẫn tham luyến ôn nhu giả dối của người nào đó, ngu ngốc nghĩ rằng có một người có thể bồi hắn trong bóng đêm tịch mịch này.
Đều là giả dối!
Hoắc Niệm Hoài nhắm lại con ngươi, như có như không thở dài một hơi.
Ngay sau đó chợt nghe phía sau truyền đến tiếng vang rất nhỏ, một đôi tay vòng qua thắt lưng hắn, tiếng nói quen thuộc băng lãnh gần ở bên tai: “Tức giận cái gì?”
Hoắc Niệm Hoài sớm thành thói quen công phu xuất quỷ nhập thần của Vô Ảnh, cho nên không chút nào kinh ngạc, hai mắt như cũ nhìn phía ngoài cửa sổ, khẽ cười nói: “Sắc trời u ám như vậy, xem ra trời sắp mưa.”
Vô Ảnh nhìn theo tầm mắt của hắn, gật đầu đáp: “Gió lớn, đừng đứng ở chỗ này.”
Dứt lời, tùy tay đóng cửa sổ, kéo tay Hoắc Niệm Hoài trở về bên cạnh bàn ngồi xuống.
Hoắc Niệm Hoài thủy chung vẫn là gương mặt tràn đầy tiếu ý, lấy ra hỏa tập đến châm ngọn nến, lại động thủ rót hai chén rượu, giống như không chút để ý hỏi một câu: “Ta dưỡng thương lâu như vậy, cũng không biết tình hình bên ngoài thế nào, có phải hay không một đống nhân chờ lấy tính mạng của ta?”
Vô Ảnh liếc nhìn hắn, ngữ khí bình thường thản nhiên, không hề phập phồng: “Ta chỉ phụng mệnh tiêu diệt dư nghiệt Lạc Hoa các, mặt khác một mực chưa từng để ý tới.”
“Ác? Vậy cái cọc sự tình này của người làm thuận hay không thuận? Muốn ta hỗ trợ hay không?”
Nghe vậy, Vô Ảnh mạnh mẽ trừng trụ hắn, mâu sắc chuyển thâm vài phần, nói: “Bất quá là làm bộ dáng thôi, có cái gì thuận hay không thuận?”
“Ha ha! Đúng, ngươi sớm nói sẽ hộ ta chu toàn.” Hoắc Niệm Hoài mặt giãn ra nụ cười, quơ quơ chén rượu trong tay, uống một hơi cạn sạch, “Nhưng ngươi bằng mặt không bằng lòng như vậy, sớm hay muộn sẽ bị cẩu Hoàng đế kia hoài nghi.”
“Không sao cả.” Vô Ảnh lạnh lùng hanh một tiếng, ánh mắt băng lãnh lạnh lùng, thật sự cao ngạo đến cực điểm.
Hoắc Niệm Hoài liền cười ha hả, nghiêng đầu nhìn thẳng y, lược lược hiện ra vài phần say rượu, bỗng nhiên một phen đoạt được mặt nạ trên mặt Vô Ảnh.
Hắc y nam tử lạnh lùng lúc trước, khí thế toàn bộ hóa hư không.
Mặc cho ánh mắt y lạnh thấu xương, sát khí rõ ràng, nhưng xứng thượng trên gương mặt hài tử vô tội đáng yêu kia, làm sao còn có thể dọa người? Khiến người ta cười đến chết cũng không sai biệt lắm.
Trên thực tế, Hoắc Niệm Hoài quả nhiên càng cười càng lớn, không những nhìn chằm chằm vẻ mặt Vô Ảnh một hồi, còn có ý vươn tay trạn trạch hai má y, cười hì hì khuynh thân qua hôm một cái.
Vô Ảnh nhíu nhíu mày, lập tức chụp lấy tay hắn.
Hoắc Niệm Hoài cũng không có ý buông tha tiếp tục bò lên, trong lúc nhất thời tươi cười khả múc, từ từ hỏi: “Giang sơn mỹ nhân, ngươi chọn cái nào?”
Câu hỏi này gọn gàng dứt khoát, để Vô Ảnh giữa hắn và ngồi vị Hoàng đế phải chọn một thứ.
Vô Ảnh tâm đầu nhất khiêu, đột nhiên thân thủ đem Hoắc Niệm Hoài ôm lấy, gần như thô lỗ hôn lên môi hắn, từng chữ từng chữ nói: “Ta cái gì cũng không cần, chỉ cần Hoắc Niệm Hoài.”
Một mặt nói, một mặt ở trên môi hắn cắn cắn, ngữ khí nghiêm túc đến cực điểm.
Hoắc Niệm Hoài nghe được ngây người ngẩn ngơ, ánh mắt thoáng chốc trở nên nhu hòa, thoáng ngưỡng đầu, ánh mắt trong suốt cùng Vô Ảnh giao nhau.
Cứ như vậy trong nháy mắt, cơ hồ đem người trước trờ thành thiếu niên trước đây luôn chạy theo mình.
Đáng tiếc, hắn cùng với y, không thể trở lại như lúc trước.
Hoắc Niệm Hoài vừa cười cười, vừa hướng vào ngực Vô Ảnh dựa vào, nói: “Ngươi lại hôn ta một chút.”
Vô Ảnh mâu sắc trầm xuống, theo lời hôn trụ môi Hoắc Niệm Hoài, cách trong chốc lát, lại đẩy ra tóc đen giáp bên mặt hắn, chậm rãi hôn lên nửa khuôn mặt kia.
Khi nụ hôn nhẹ nhàng hạ xuống, thân thể Hoắc Niệm Hoài thật sự cứng đờ, đầu ngón tay khẽ phát run. Duy độc tầm mắt vẫn như cũ cùng Vô Ảnh giao triền, đôi mắt sâu kín âm thầm, sâu không thấy đáy.
Vô Ảnh như nghĩ tới điều gì, đột nhiên thối lui một chút, nâng tay che lại ánh mắt Hoắc Niệm Hoài, lạnh lùng phun ra vài từ: “Nhiếp hồn đại pháp?”
“Nha, lại bị ngươi nhìn thấu.” Hoắc Niệm Hoài cúi đầu cười, vẻ mặt tự nhiên, “Ngươi không thể cho ta ngoạn một hồi sao?”
“Bàng môn tà đạo gì đó, đối với ta không có hiệu quả.”
“Kia thật đúng là đáng tiếc.” Hoắc Niệm Hoài cúi cúi con ngươi, quả nhiên làm ra một bộ biểu tình tiếc hận, tùy tay lấy chén rượu trên bàn nói, “Ngươi còn chưa từng uống qua rượu.”
Vô Ảnh đôi mắt nhíu lại, mặc dù tiếp nhận cái chén tiến đến bên môi, lại vẫn là thẳng ngoắc ngoắc nhìn thẳng hắn.
Hoắc Niệm Hoài trong lòng nhảy khiêu, không tự chủ được chuyển mở đầu đi, một lát sau lại quay trở về, nói: “Lời ngon tiếng ngọt vừa rồi của ngươi, quả nhiên thật sự êm tai. Ngươi đếm tột cùng muốn cái gì? Lạc Hoa các, hay là đầu của ta?”
Dứt lời, Vô Ảnh tất nhiên là chấn động, cái chén trong tay phải run lên, chén rượu tiếp tục run run, “Ba” một tiếng bị bóp nát. Nhưng y lại giống như hồn nhiên bất giác, chặt chẽ trừng trụ Hoắc Niệm Hoài, nói: “Ngươi lời này là có ý gì?”
“Không có gì.” Hoắc Niệm Hoài thản nhiên cười yếu ớt, gương mặt dần dẫn nhiễn thượng thần thái xinh đẹp sống động, ôn nhu nói, “Chẳng qua hỏi trước cho rõ ràng, ngày sau mới hai tay dâng lên cho tốt a.”
Hắn ngữ khí tuy rằng nhẹ nhàng, cũng đã dấu không được một thân sát khí.
Người thân kinh bách chiến như Vô Ảnh, sao lại phát hiện không được? Lập tức chưởng phong giương lên, năm ngón tay khép lại, thẳng tắp hướng Hoắc Niệm Hoài trảo qua.
Hoắc Niệm Hoài mỉm cười, không vội không hoãn nâng tay chắn lại, nhẹ nhàng lưu loát phá giải thế công của y.
Bọn họ hai người ngồi quá gần, trong khoảnh khắc đã qua mấy chiêu, nguyên bản hẳn là thế lực ngang nhau, nhưng cánh tay Vô Ảnh lại bủn rủn, dần dần cảm giác lực bất tòng tâm.
Dù là như thế, biểu tình trên mặt y vẫn bất biến, lạnh lùng hỏi: “Ngươi tay động chân cái gì?”
“Ha ha.” Hoắc Niệm Hoài vẫn cười, dung nhan như họa, gương mặt trong suốt, thật khiến cho người ta như mộc xuân phong, nhuyễn thanh đáp, “Nhiếp hồn đại pháp không đối phó được ngươi, mặc tràng độc dược lại có thể đi?”