Nhâm Tính Vương Tử Đích Nguy Hiểm Kích Tình

Chương 6




Cự tuyệt của Tomoya dần dần biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi dưới luật động của Mahathir Di, anh ngửa người nằm trên sô pha mặc cho Mahathir Di lay động trên người anh, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ.

“Anh không cần khách khí. Ta sẽ ra sức truyền thụ cho anh mấy chiêu giường kĩ, để cho anh ở giữa hậu cung của ta cũng có thể giữ được một vị trí nhỏ.”

Nhìn gương mặt như thiên sứ kia, trong nháy mắt Tomoya có lỗi giác được ôm vào một tòa thành giữa sa mạc.

“Chẳng qua, mỗi ngày anh phải cùng ta năm lần mới được, bằng không ta sẽ không thỏa mãn.”

Sau khi nói xong cậu lại ra sức đâm thật sâu vào bên trong Tomoya, Tomoya ngay cả kêu cũng không kêu được nghênh đón lần giải phóng thứ ba.

Đồng thời lúc nhận dục vọng của vương tử bắn vào trong cơ thể, anh cũng mất đi ý thức.

Trước khi mê man, anh mông lung nghĩ không ngờ làm tình với Mahathir Di lại là một chuyện thoải mái đến như vậy, đây chính là vô cùng gay go a…

Lúc Tomoya tỉnh lại, đã là giữa trưa mặt trời lên đến đỉnh. Hôm nay rốt cuộc là chủ nhật hay là thứ hai?

Nếu không dậy nổi sẽ không kịp đi làm. Nhưng vì sao lại cảm thấy mệt mỏi như vậy? Anh cố gắng mở hai mắt, nhìn thấy một đại thúc Ả rập có chòm râu màu trắng.

“Thị vệ trưởng… Selleck?”

“Điện hạ đã sắp trở lại. Mời ngài rời giường chuẩn bị nghênh đón.”

Vừa nghe đến hai chữ điện hạ Tomoya mới đột nhiên tỉnh táo lại.

“A a! Đúng rồi, ngày hôm qua…!”

Khi anh kinh ngạc ngồi xuống, cảm giác đau đớn truyền đến khắp toàn thân làm cho anh vội vàng chôn mặt giấu vào bên trong chăn. Tuy rằng rất muốn coi như đó một một giấc mơ, nhưng loại thống khổ này cũng là một minh chứng sự thật tốt nhất.

“Ngài Tomoya, mời ngài đi trước tắm rửa chuẩn bị trước khi điện hạ trở về.”

Vừa nghe những lời này, trong mắt Tomoya lập tức lóe lên một tia sáng.

“Điện hạ đi nơi nào?”

“Bàn chuyện làm ăn với một công ty xong, liền trực tiếp đi tham gia tiệc hoa viên do hoàng cư tổ chức. Vừa rồi tôi mới nhận được liên lạc nói điện hạ cũng sắp về đến đây.”

Tốt lắm, muốn chạy trốn thì thừa dịp bây giờ, nhưng vì sao thị vệ trưởng lại ở chỗ này chứ?

“Ngài… Không cần đi theo sau sao?”

“Điện hạ phân phó tôi lưu lại chiếu cố Tomoya tiên sinh.”

Chiếu cố cái gì chứ? Căn bản là giám thị, như vậy xem ra chạy trốn là vô vọng.

“Mời ngài đi tắm rửa.”

Tomoya chỉ phải nhận mệnh đi theo sát Selleck, nhưng mới vừa bước xuống giường lập tức kêu to, còn tưởng rằng mình chỉ có nửa người trên không mặc quần áo, không nghĩ tới ngay cả nửa người dưới cũng trần truồng.

“Tôi đã chuẩn bị áo tắm, ngài mặc vào xong thì đi theo tôi.”

Tomoya mặc áo tắm vào đi theo sau anh ta.

“Tối hôm qua tuy rằng tôi đã dùng khăn ướt giúp ngài lau qua thân thể một lần, nhưng ngài vẫn nên tắm một lần nữa thì tốt hơn. Bởi vì điện hạ phân phó lát nữa ngài ấy đến lập tức muốn ngài hầu hạ.”

Nghe được lời nói của Selleck, Tomoya không thể không nhớ tới đủ loại chuyện tối hôm qua.

Nếu còn tiếp tục như vậy, bản thân mình sớm muộn gì cũng sẽ bị Mahathir Di gặm đến ngay cả xương cốt cũng không còn.

“Tôi đặt quần áo tắm rửa ở chỗ này.”

“Được…”

Tomoya vừa quay đầu bỗng nhiên vội nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, trên cửa cư nhiên có cái chìa khóa…

“Xin hỏi nơi này cũng phải khóa lại sao?”

“Đúng vậy, phòng tắm cùng toilet đều có khóa.”

Thật tốt quá!

“Tomoya tiên sinh, ngài làm sao vậy…”

“Thật xin lỗi, tôi cũng vì thoát thân.”

Tomoya đẩy mạnh thị vệ trưởng ra khỏi phòng tắm sau đó khóa lại, bởi vậy là có thể chạy khỏi Mahathir Di. Mà chỉ cần nhẫn nại ở trong đây một ngày, anh ngày mai sẽ về nước.

“Tomoya tiên sinh, Tomoya tiên sinh…”

“Selleck, anh đang làm cái gì?”

Mahathir Di đã trở lại.

“Anh ở trong này làm gì? Sao lại không thấy Tomoya?” Dọa! Cậu ta đã trở lại, Tomoya theo bản năng bắt đầu run rẩy.

“Rất xin lỗi, điện hạ. Thần vốn mang Tomoya tiên sinh đến tắm rửa, nhưng anh ta lại khóa chính mình ở bên trong.”

“Thì ra là thế, anh ta muốn tránh ở bên trong là được sao? Ngu xuẩn… Sartre, A Xiji, đá cửa ra cho ta!”

Cậu ra lệnh cho hai gã hộ vệ. Tiếp theo truyền đến tiếng nổ, làm cho Tomoya theo bản năng chạy khắp nơi trong phòng tắm tìm chỗ trốn. Cửa lập tức bị hai người vạm vỡ kia đá văng ra.

Mahathir Di cho hộ vệ lui ra, tháo cái khăn phía dưới, đi vào phòng tắm đứng ở trước mặt Tomoya.

“Tôi… Tôi chỉ là theo phân phó của thị vệ trưởng… Đi vào tắm rửa mà thôi a…”

Anh không thể không bịa ra một lý do vụng về với ý đồ thoát thân.

“Anh thật sự rất đáng yêu, nghĩ trốn ở chỗ này là có thể né khỏi ta sao? Xem ra cùng với đối đãi ôn nhu, anh tựa hồ ưa tra tấn tàn khốc nhỉ? Như vâỵ ta liền như anh mong muốn.”

Đùa cái gì chứ? Đến bây giờ nửa người dưới vẫn còn đau đớn, nếu tiếp tục để cho cái hung khí khủng bố kia của Mahathir Di tiến vào, không chết cũng mất nửa cái mạng.

“Không cần…, tôi không muốn tiếp tục làm cái loại chuyện…”

“Vì sao? Không phải anh cũng rất thoải mái sao? Hơn nữa ta không phải đã nói anh phải theo ta về nước sao?”

Nghe Mahathir Di dán sát vào tai mình nói nhỏ, Tomoya bỗng nhiên cảm thấy tim đập thình thịch.

“Làm ơn đi, cái đó rất đau nha! Hơn nữa hiện tại tôi không có tâm tình kia… A!”

Mahathir Di chẳng những một chút phản ứng cũng không có, còn lột bỏ áo tắm của Tomoya, đè anh lên nền phòng tắm.

“Đau quá… Cậu, cậu muốn làm gì!”

“Không phải anh thích ta ngược đãi anh sao? Như vậy có vẻ sẽ nhanh hơn.”

Mahathir Di vừa nói xong, vừa cởi quần áo trên người chậm rãi đến gần Tomoya.

Đùa cái gì chứ! Tomoya cuống quít muốn tránh lại bị túm được mắt cá chân kéo về.

“Không cần… Đừng! Tôi lại không làm cái gì a!”

“Ai kêu anh vọng tưởng muốn trốn khỏi đây?”

Mahathir Di dùng thân thể đè chặt Tomoya, đưa tay cởi áo tắm của anh. Tomoya kéo chặt hai vạt áo ý đồ ngăn cảm xâm chiếm của Mahathir Di.

“Cậu đồ vương tử ngu ngốc này, bảo cậu dừng tay cậu không nghe thấy sao! Không muốn… A!”

Tay Mahathir Di sửa hướng với vào khe hở giữa áo tắm, Tomoya giật mình theo bản năng nhấc eo lên, lại làm cho tay Mahathir Di có cơ hội quấn về phía trước, rồi đột nhiên cầm lấy phân thân giữa hai chân anh. Sức nắm mạnh mẽ kia làm cho Tomoya không thể nhúc nhích, tùy ý cậu ta lột bỏ áo tắm trên người.

Mahathir Di cố ý dán hùng thân của mình lên tấm lưng trần trụi của Tomoya, cho dù cách một tầng vải dệt cũng có thể cảm giác được thứ đó bành trướng lợi hại hơn ngày hôm qua. Nếu như bị loại quái vật khủng khiếp này tiến vào, bản thân có thể trực tiếp bị chém thành hai nửa.

“Mahathir… Di… Cầu cậu đừng… Ưm ưm!”

Mahathir Di thừa cơ nâng hàm dưới của anh lên cường hôn. Tomoya bị bắt ngửa đầu theo phản xạ hé miệng, vừa lúc nghênh tiến đầu lưỡi làm càn quấy loạn trong miệng anh của Mahathir Di.

Toàn thân Tomoya run rẩy, phần thân bị Mahathir Di nắm trong tay lại bắt đầu đứng thẳng, tựa như đã chờ lâu ngày, Mahathir Di đã hưởng thụ xong Tomoya liền buông lỏng miệng.

“Chỉ là hôn môi đã có cảm giác như vậy, xem ra anh nhất định cũng chờ mong bị ta xỏ xuyên qua nhỉ?”

“… A, không phải… Ưm…”

Cho dù muốn chống cự, nhưng nửa người dưới của Tomoya lại không nghe lời đi trái với suy nghĩ của bản thân.

“Ai u… Anh đã muốn như vậy, ta sẽ lập tức cho anh.”

Mahathir Di buông phân thân của Tomoya ra, lấy áo tắm cởi ra lúc nãy cuộn lại nhét dưới bụng anh, sau đó tiến thân thể vào giữa hai chân đang mở rộng của anh.

“Không, không cần a…”

Biết bản thân đã hoàn toàn trở thành người nhận, Tomoya lo lắng kêu to, cho dù muốn chạy trốn, nhưng với tình trạng phần eo bị khống chế thì làm sao mà đi được.

Ngón tay Mahathir Di đi tới chỗ tư mật giữa mông của Tomoya.

“Tuy rằng có vẻ rất ưa ta ngược đãi anh, nhưng nơi này của anh nếu cứ tiếp tục co chặt lại như vậy, người vất vả đợi sẽ là ta, cho nên lần đầu tiên phải dùng ngón tay.”

“Không, không phải… Cho tới bây giờ tôi chưa từng nói như vậy… A…”

Cảm giác cửa động của mình bị vuốt ve, Tomoya kêu đến độ gần mất tiếng.

“Được, ta biết, ta lập tức sẽ cho anh…”

Tôi không có muốn cậu cho tôi a! Cậu không phải đang nằm mơ chứ!

“… Không phải… A!”

Lúc còn không kịp kháng nghị, Mahathir Di đã chen vào một ngón tay. Tiểu huyệt không được làm ướt đã bị mạnh mẽ tiến vào làm Tomoya đau đến kêu thét lên.

“… Ưm… A… Không muốn… Đau… Đau quá… Ưm ưm…”

Cảm giác ngón tay kia không ngừng đâm chọc trong cơ thể mình, Tomoya đau đến cơ hồ không thể hô hấp.

“Anh đợi một chút sẽ trở nên thư thái, cố nhẫn nại một chút đi.”

“… A… Không muốn… Rất đau… Cậu… Rút ngón tay ra đi… A a… Ưm”

Bị ngón tay chọc vào như vậy chỉ biết đau mà thôi, sao sẽ có cảm giác thoải mái chứ?

“Tối hôm qua không phải từ đâu cũng đau sao? Nhưng cuối cùng ta còn cho anh thoải mái, cho nên anh nhẫn nại một chút đi.”

“… Ưm, không được cậu nhanh… Rút ra đi… A…”

“Phải không? Vậy nơi này…”

Đầu ngón tay của Mahathir Di linh hoạt tìm được cái nơi kia.

Tomoya bị chạm đến điểm mẫn cảm bắt đầu rên rỉ không ngừng, loại cảm giác đau đớn ngọt ngào như sắp sôi trào này đánh sâu vào giữa hai chân anh. Anh rõ ràng không muốn, rõ ràng không biết là thoải mái lại…

“A a… Không cần… Cậu mau… Rút ngón tay ra.”

Biết Tomoya đã có cảm giác, Mahathir Di lại bỏ thêm một ngón tay nữa, cảm giác hai ngón tay ra ra vào vào ở trong cơ thể mình, Tomoya cảm thấy toàn thân nóng lên, hô hấp cũng càng lúc càng dồn dập.

“Vì sao? Rõ ràng thoải mái như vậy a. Hôm qua lúc ta sờ anh, phân thân của anh không phải không thể khống chế phân bố ra chất nhầy hưng phấn sao? Chẳng lẽ hôm nay lại không phải?”

Tay Mahathir Di trượt theo bụng Tomoya cầm lấy phân thân giữa hai chân anh, ngón tay thon dài giống như muốn bóp sạch mật dịch mà quấn chặt quanh phần đỉnh của Tomoya.

“Hôm nay anh chảy có vẻ nhiều nha, thanh âm cũng đẹp hơn hôm qua. Hơn nữa nơi này còn không ngừng run rẩy, hình như là chờ mong ta xâm nhập.”

Đã bị tư thế đặt nằm úp sấp ở trên mặt đất, eo nâng lên này làm xấu hổ vô cùng, còn phải bị ngôn ngữ của Mahathir Di nhục nhã. Nhưng mà thân thể Tomoya lại hoàn toàn chìm đắm trong ma pháp của ngôn ngữ, lời nói của Mahathir Di làm cho phân thân của anh càng ngẩng đầu cao hơn.

“… Cậu đừng… Đùa nữa… Ưm… A…”

Dưới tình huống trước sau đồng thời bị công kích, Tomoya chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc ngay cả mình nghe xong cũng cảm thấy sỉ nhục, anh không cam lòng cắn môi dưới.

“Anh muốn giải phóng sao?”

Nghe thấy Mahathir Di dịu dàng hỏi, Tomoya nhanh chóng lắc đầu.

“Anh hôm nay có vẻ quật cường nhỉ! Không giống tối hôm qua, chỉ bị ta chạm nhẹ nơi này đã khẩn cấp muốn xuất ra.”

Theo động tác tay càng kịch liệt của Mahathir Di, tiếng kêu của Tomoya cũng càng cao vút lên.

“… A… Ngu ngốc… Cậu đừng… Lộn xộn… Ưm a…”

“Lộn xộn cái gì?”

“Chính là… Tay a… A… Không được… Tôi… Ưm!”

Thật sự muốn giải phóng!

“Còn không thể nhanh như vậy nga.”

Trên khuôn mặt mang theo đùa dai, Mahathir Di nắm chặt gốc phân thân của Tomoya, ngăn cản anh xuất ra, dục vọng mất đi ống dẫn phát tiết run rẩy vô vọng ở trong tay cậu.

“Vì… Vì cái gì… Đau quá a… Mau buông tay… Hô…”

“Anh lại muốn tự mình thích trước ta giống như ngày hôm qua hả? Ta không phải nói cho anh nên vì lấy lòng ta mà nhẫn nại sao?”

“… A… Tôi cũng… Không có cách a! Là cậu làm cho tôi… Như vậy… A…”

Chính mình sờ đến thích, cũng không cho người khác phát tiết? Đối với tùy hứng của Mahathir Di, Tomoya thật là khổ không nói nên lời, anh liều mạng nhịn xuống nước mắt sắp trào ra khóe mắt.

Thanh âm trầm thấp mà đầy từ tính của Mahathir Di dán vào bên tai anh.

“Anh không lo lắng, ta nhất định sẽ để cho anh giải phóng; điều kiện tiên quyết là phải ra cùng với ta mới được…”

Thanh âm dịu dàng mà ngọt ngào như thế, chồng lên vẻ ngoài như thiên sứ của cậu, làm cho trái tim Tomoya lại kinh hoàng. Vì cái gì đến loại thời điểm này rồi mà còn có thể nhớ tới mặt cậu ta chứ!

Hại anh có chút dao động, muốn nói để cho cậu ta đi vào một chút cũng không có gì…

Nhưng ngay lúc Tomoya nhìn thấy Mahathir Di rút ngón tay ra, từ trong quần lấy ra hung khí đã thẳng đứng ngửa mặt lên trời của cậu kia, chỉ cần nhìn cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ như dung nham, lập tức làm cho Tomoya thu hồi ý tưởng lúc trước.

“… Không cần… Mahathir Di!”

Hùng thân của Mahathir Di không kịp đợi đã xỏ xuyên qua hậu huyệt bị thương chưa lành của Tomoya.

“… Đau quá… A…”

Loại đau đớn bị mạnh mẽ đâm vào này làm cho Tomoya phát ra gào thét không thành tiếng, toàn thân đau đến bật ngửa ra sau. Cho dù vừa rồi bị ngón tay khuếch trương qua, nhưng phải thừa nhận hung khí cực đại của Mahathir Di thì vẫn quá mức chật hẹp.

“Hô… Tomoya, anh không cần khẩn trương như vậy…”

Tôi đau a! Cảm giác giống như bóp tận gốc làm cho Mahathir Di mặt nhăn mày nhíu.

“Khẩn trương sẽ chỉ làm cho bản thân thống khổ mà thôi, ta sẽ hết sức âu yếm anh… Anh trầm tĩnh lại trước…”

Hậu huyệt đau đớn làm cho phân thân giữa hai chân Tomoya hoàn toàn héo rút. Tay Mahathir Di vòng ra phía trước nhẹ nhàng cầm lấy gốc, ma xát lên xuống vài cái xong mới vất vả ngẩng đầu lên.

“A… Ưm, ừ…”

“Đúng! Thả lỏng tựa như thế… Sau đó cảm thụ tồn tại của ta, như vậy sẽ thoải mái hơn.”

Làm cho Tomoya lại khôi phục hùng phong nam tính xong Mahathir Di buông tay, quay qua bóp lấy hai mông của anh tách ra để có thể xâm nhập càng sâu. Tiếp theo bắt đầu chậm rãi cử động.

“… Đừng… Động… Đau quá… A…”

“Còn có thể đau sao? Hẳn là không chỉ có thống khổ nhỉ?”

Cậu lắc mông dường như đang muốn tìm kiếm cái gì, làm cho lưng của Tomoya lại cong lên lần nữa.

Tomoya lại bị Mahathir Di tìm ra điểm gợi cảm liền kêu lên sợ hãi, ––– anh nắm chặt tay, gân mạch toàn thân đểu duy trì ở trạng thái hưng phấn, liều mạng nhẫn nại loại cảm giác muốn bắn này.

“… A… A… Ưm…”

Theo mỗi một cái thúc của Mahathir Di, thân thể anh cũng theo đó co rút lại. Nghe được tiếng thở dốc không biết xấu hổ của mình, anh cơ hồ muốn chảy nước mắt.

“Anh có cảm giác hả? Ta cũng vô cùng thoải mái.”

Khoái cảm hôm qua mới được biết đến làm cho thân thể Tomoya theo bản năng phối hợp theo Mahathir Di.

“Chúng ta làm tình cảm giác quả nhiên vô cùng phù hợp.”

“… Không, không phải… A, đừng… Ưm a…”

Trong lòng anh tuy rằng không muốn, nhưng thân thể lại bởi vì những cái thúc mạnh của Mahathir Di mà làm cho anh không thể ngừng rên rỉ.

“A… Mahathir Di… Cầu, cầu cậu… Không… Ô!”

Tomoya cong lưng, bắn ra dịch thể màu trắng. Gần như đồng thời, Mahathir Di cũng bắn vào trong cơ thể Tomoya.

Một lát sau khi hai người đắm chìm trong dư vị sung sướng ––– Mahathir Di rút phân thân trong cơ thể Tomoya ra, sau đó ôm lấy thân thể vô lực nằm úp sấp trên mặt đất của anh.

“… Cậu, cậu muốn làm gì?”

Bỗng nhiên cảm giác bản thân lơ lửng giữa không trung, Tomoya kinh ngạc hỏi.

“Anh như thế nào đã quên? Anh chính là còn hai lần của ngày hôm qua cùng hôm nay chưa làm cho ta thỏa mãn đâu!”

“A?”

“Cho nên muốn lên trên giường tiếp tục a. Thời gian trước khi ta về nước không có nhiều lắm, nên việc này phải nhanh chóng làm xong mới được.”

“Tôi cũng không có đáp ứng nha!”

“Chuyện gì đến trên giường nói sau đi.”

Hoàn toàn không nhìn đến kháng nghị của Tomoya, vương tử ôm con mồi đáng thương về phòng ngủ.