" Chỉ cần là vì anh, mọi thứ đều đáng giá"
" Làm sao cô biết chắc được tôi là anh ta, người giống người đâu phải chuyện hiếm ".
Anh cũng không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt cô
" Vậy để em kiểm chứng"
Nói rồi cô nắm lấy cà vạt của anh kéo lại gần mình, thuận tiền ưỡn người về phía anh, áp môi mình vào môi anh, nụ hôn của cô không nhẹ cũng không sâu, khi cánh môi hai người chạm vào nhau, cả thân người cô và anh đều trở nên nóng ran, có lẽ anh quên cô nhưng xúc giác thì không, ngay khi cô hôn anh đã khiến trái tim anh nhảy nhót không yên.
Bực thay, cô chỉ chạm môi anh chứ không tiến gì thêm
" Đúng là anh mà, cảm giác này không sai được".
Cô quả quyết
" Chỉ có vậy mà em chắc chắn được sao"
" Phải, chỉ cần...ưm..."
Chưa hết câu, cô đã bị kéo vào một vòng tay ôm ấp, hơi thở nóng rực phả vào trên mặt cô, môi anh đào nháy mắt bị người ta bá đạo cắn mút.
Như cảm thấy không đủ, anh ôm cô đến trên đùi mình, hung hăng chà đạp môi của cô, đầu lưỡi quấn quít môi lưỡi cô, cô cũng nhiệt tình đáp trả, trong xe chỉ còn tiếng môi lưỡi hoà quyện, tay anh cũng không yên mà giày vò xô kéo áo quần cô
"Thế nào...có phải Nhâm Thiếu Hoài của em không?" Anh độc ác bóp thắt lưng của cô.
Đã lâu không có tiếp xúc thân mật như vậy khiến giờ cả người cô run lên.
Cả Hứa Trác Vỹ cũng không ngoại lệ, chỉ một nụ hôn chuồn chuồn nước của cô cũng đủ sức khiến anh hưng phấn, có cảm giác, quả là thân trên anh thì quên cô, nhưng thân dướ thì...
Tay của anh lướt qua thắt lưng của cô, chậm rãi hướng về phía trước, nắm thứ mềm mại trước ngực của cô.
Đối với sự vướng bận của áo sơ mi gì đó, một tay anh chặn nó đẩy lên, sau đó bàn tay đến sau lưng cô, mở móc khóa áo nội y.
Cúi đầu, vùi vào nơi no đủ của cô, dần dần nổi giận lên:
"Mặc thành như vậy, em sớm có kế hoạch câu dẫn tôi sao?"
Nói xong đã cởi sơ mi cùng nội y của cô ra, làm nửa người trên của cô trần trụi mà ngồi trên đùi anh.
Không lâu, mục tiêu của anh chuyển hướng nửa người dưới của cô, hừ lạnh một tiếng
"Em quả nhiên là cố ý!"
Trời đất, cô không hề có suy nghĩ bậy bạ vậy nha, cũng không có ý định thành ra thế này với anh, là anh " Vừa ăn cướp vừa la làng"
Không nói hai lời, anh cũng cởi sạch dưới nửa người của cô.
Tách hai chân cô ra ngồi ở trên đùi mình, hắn nâng cô lên, làm cho cô dễ dàng đối diện thứ cứng rắn của mình, chậm rãi áp xuống.
"Ừm.
.
.
.
.
." Bạc Cơ than nhẹ, hai tay gắt gao mà bắt lấy vai anh, thân mình mẫn cảm run rẩy.
"Thả lỏng một chút.
.
.
.
.
.".
Anh thấp giọng thở gấp, cảm giác chỉ có tiến vào một phần đầu.
Nhưng anh đã nhịn không được, liền mạnh ấn cô xuống, đồng thời va chạm lên trên
"A ——" Cô hét lên một tiếng, ngã vào trong ngực anh, dưới thân cùng hắn chặt chẽ kết hợp.
Anh thỏa mãn mà phát ra tiếng rên rỉ, ở bên tai cô ôn nhu hôn, "Thoải mái sao, bảo bối, anh với Nhâm Thiếu Hoài, ai tốt hơn?"
" Sao anh lại...ư...!tự ghen với chính mình vậy".
Trong cơn say tình, cô vẫn cố gắng nói cho anh biết anh là Nhâm Thiếu Hoài
Anh nâng lên đâm lên trên, chậm rãi làm cho cô ngồi thẳng lên em trai anh.
Anh nắm eo nhỏ nhắn của cô, nâng thân thể của cô từ trên xuống dưới:
"Bảo bối, tự mình đến.
.
.
.
.
."
" Anh vẫn bá đạo như vậy...lần đầu...ư...trong bồn tắm...a...anh cũng bắt em làm như vậy".
Vừa nói cô vừa ngoan ngoãn làm theo ý anh
"Ngoan.
.
.
.
.
.
Anh thích.
.
.
.
.
." Anh vùi đầu vào ngực cùng xương quai xanh của cô.
Cô cắn chặt răng, nghe lời vặn vẹo, nhưng động thật sự nhẹ rất nhẹ.
Anh cũng không cấp bách, đợi cô động một đoạn thời gian mới nói
"Con mèo nhỏ em đang gãi ngứa sao? "
Bị anh nửa uy hiếp nửa dẫn đường, cô nghe lời vặn vẹo, thẳng đến lúc anh kích động thở dốc, liền xoay người áp đảo cô.
"Ngoan.
.
.
.
.
." Anh cầm eo của cô, nâng cô từ trên xuống dưới
Đột nhiên, cô yếu đuối xuống, tựa vào trước ngực hắn run rẩy.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, yêu thương hôn cô, tiếp tục động tác chưa xong của cô.
Sau một tiếng gầm nhẹ lúc, anh dừng lại, cảm giác thiên hạ trên người run rẩy, một bàn tay duỗi đến chỗ kết hợp của bọn họ, xoa nắn đóa hoa của cô.
"A a a.
.
.
.
.
." Cô ngửa đầu kêu to, run rẩy càng thêm lợi hại
"Anh đừng.
.
.
.
.
.
A.
.
.
.
.
."
Lúc lâu sau, anh mới buông lỏng tay, nhẹ nhàng vỗ về thân thể của cô
"Rất thoải mái sao bảo bối.
.
.
.
.
."
Cô không khí lực trả lời anh.
Anh ôm lấy cô, vẫn đang một chút một chút hôn vai của cô.
Giọng khàn khàn nói
" Hình như anh đúng là cái tên Nhâm Thiếu Hoài đó rồi"
Cô nghe vậy lập tức giương mắt nhìn anh, những tưởng anh đã nhớ lại ai ngờ, anh mấy hết liêm sỉ mà nói
" Cái cảm giác kết hợp với em rất quen thuộc, hình như trong mơ có lần mơ thấy"
" Chỉ vậy thôi sao".
Cô buồn rầu gục vào ngực trần của anh
" Nếu em tin tưởng anh là người em tìm kiếm, thì hãy giúp anh nhớ lại".
Anh dụ hoặc nói
" Ừm...em sẽ cố gắng bằng mọi cách"
" Không cần bằng nhiều cách đâu, cách này là được rồi".
Nói rồi anh lại đè cô ra, tiếp tục hoan ái.