Bạc Cơ thẫn thờ bước ra ngoài sảnh, Diên Vỹ vừa nhìn thấy cô đã hớn hở chạy lại báo cáo công trạng vừa thu hoạch được
" Chị...!em vừa lân la moi được thông tin, cái anh Hứa Trác Vỹ đó là Hứa gia 5 năm trước mới tìm lại được, nghe nói là còn bị mất trí nhớ, đích thị đó là anh Thiếu Hoài rồi, mất trí nên không nhớ ta chúng ta"
Những tưởng sẽ được Bạc Cơ trao huân trương khen thưởng, ai ngờ chỉ thấy cô tỉu ngỉu trả lời đầy buồn rầu
" Chị biết rồi"
" Hả...sao chị biết"
" Vừa gặp"
" Chị gặp rồi, rồi sao nữa, anh ấy có nhận ra ra chị không"
" Không....còn cho rằng chị bày mưu lừa anh ấy để leo lên giường Hứa thiếu gia"
" Trời ơi, sao éo le như phim Hàn Quốc vậy nè....chị à...chị định bỏ cuộc sao"
" Không đời nào, chị còn chưa ra trận mà sao bỏ cuộc được, chỉ là có chút hụt hẫng vì anh ấy lạnh lùng với chị"
" Cố lên...chị có Vân Hoạ làm bằng chứng tình yêu mà"
Phải nha, lần này có lẽ cả trâu lẫn nghé cùng phải xung trận đi tìm cọc rồi
------------
Sáng hôm sau
Tại Hứa thị
Bạc Cơ và Vân Hạo đang đứng trước sảnh Hứa thị, cả hai đều xốc tinh thần lên level max
" Vân Hoạ, con nhớ mọi chuyện mẹ dặn tối qua rồi chứ"
" Dạ...ba con ở trong đó, ba bị mất trí nhớ nên không nhớ ra mẹ con mình, mẹ yên tâm, con sẽ mang ba về"
Nói rồi cả hai cùng đập tay bôm bốp rồi cười hì hì đắc trí
" Xin lỗi chị, không có hẹn trước không thể gặp Hứa tổng được ạ".
Tiếng cô lễ tân như dội gáo nước lạnh vào tình thần đang hừng hực lửa chiến của mẹ con Bạc Cơ
Sao cô lại quên mất việc quan trọng này chứ, đáng lẽ phải lấy hẹn trước.
Giờ mà về nhà rồi lấy hẹn mà không biết khi nghe đến tên Bạc Cơ thì anh có đồng ý gặp không nữa thì Vân Hoạ chắc sẽ buồn lắm.
Đang tính kế để đột nhập thì bỗng cô gặp Hứa Triển Đông đang lại gần, từ lần gặp tối qua, cô đã biết tên này có ý với mình, hết cách rồi, đành lợi dụng hắn thôi
" Giám đốc Hứa, lại gặp anh ở đây rồi"
" Bạc tổng, sao lại đến đây vậy, còn cô bé xinh xắn này là...."
" Là con gái của tôi, chuyện là thế này, tôi muốn đến gặp Hứa tổng để xin một suất đấu thầu vào dự án sân bay quốc tế sắp tới mà thư kí của tôi không hiểu làm ăn kiểu gì mà không lấy được hẹn, nên giờ...."
Hứa Triển Đông nghe qua liền giúp đỡ ngay, sắp xếp để cô lên phòng khách ngồi chờ, còn mình thì tự đi báo cáo với Hứa Trác Vỹ
-----------
" Em họ, coi như là nể mặt anh, em gặ Bạc tổng rồi cho họ cơ hội đấu thầu lần này, người ta vất vả lắm, phải mang cả con gái đi theo kìa"
" Con gái"
Hứa Trác Vỹ nghe tên Bạc Cơ thì liền không muốn gặ vì anh vẫn có mặc cảm xấu về cô sau sự việc tối qua, cho rằng cô giở thủ đoạn để câu dẫn anh, nhưng giờ anh nói cô đưa con gái đế thì lại thấy hiếu kì liền quyết định sẽ gặp
------------
Bạc Cơ dắt Vân Hoạ đi theo sau Hứa Triển Đông vào phòng làm việc của Hứa Trác Vỹ
" Oa...mẹ....phòng làm việc này còn to đẹp hơn của mẹ nữa"
Hai mẹ con bước vào trong và chợt dừng lại khi thấy anh lãnh đạm ngồi đó, anh vốn là xem cô muốn giở trò gì nhưng ngay khi thấy cô bé nhỏ đi theo Bạc Cơ bước vào, ánh mắt long lanh còn mỉm cười nhìn anh thì bỗng lòng anh xao động, là cảm giác ấm áp lạ thường
" Trác Vỹ, đây là Bạc...."
" Anh ra ngoài đi".
Hứa Triển Đông chưa nói hết câu đã bị Hứa Trác Vỹ đuổi ra ngoài liền lầm lũi đi ra
Trong phòng lúc này chỉ còn anh và mẹ con Bạc Cơ.
Thấy anh cứ chăm chú nhìn Vân Hoạ, Bạc Cơ liền mỉm cười mở lời
" Vân Hoạ, con mau chào..."
" Ba...Vân Hoạ chào ba".
Cô bé không chờ mẹ nhắc đã chạy lên phía trước nhào vào lòng anh khiến anh giật mình nhưng không đẩy cô bé ra, ngược lại, giọng ấm áp nói
" Cô bé gọi ta là gì"
" Ba...con là gọi ba "
" Tên đầy đủ của bé con là gì"
" Dạ...Nhâm Vân Hoạ"
" Con họ Nhâm, ta họ Hứa, sao ta có thể là ba của con được chứ"
Những tưởng làm khó được Vân Hoạ, ai ngờ cô bé to gan trèo lên cổ anh, bắt anh bồng, miệng nhanh nhảu
" Không sao ạ, ba họ Nhâm thì con họ Nhâm, giờ ba họ Hứa thì con cũng họ Hứa, Hứa Vân Hoạ, tên quá hay luôn"
Hứa Trác Vỹ chỉ còn biết cười trừ, chịu bại trận trước miệng lưỡi đáo để của cô bé này.
Lúc này, Bạc Cơ mới lại gần lên tiếng
" Con bé là con gái anh, nếu anh không tin có thể cầm mẫu tóc mang đi xét nghiệm"
Thật ra có lẽ chẳng cần xét nghiệm cũng dễ dàng nhìn ra cô bé là con anh, vì nhìn Vân Hoạ giống i sì anh, không khác gì phiên bản nữ của anh.
" Đây nè ba".
Vân Hoạ nhanh tay tự nhổ mấy cọng tóc của mình rồi đưa ta trước mặt anh khiến anh khó xử nhưng vẫn cầm tóc trên tay Vân Hoạ
" Không làm phiền anh làm việc, mẹ con em về đây".
Bạc Cơ thấy anh bối rối cũng không muốn làm khó anh nên để cho anh có thời gian chứng thực mọi việc
" Vân Hoạ, về thôi con".
Cô tiến lại, đón lấy Vân Hoạ từ trong lòng anh.
Bị lấy đi mất cô bé nhỏ khiến anh cảm thấy mất mát, trống trải
" Ba...con về...ba mau đến tìm con sớm nhé....yêu ba".
Vân Hoạ có chút buồn khi vừa gặp đã phải xa anh rồi, mắt cỏn rưng rưng như muốn khóc
Thấy hai mẹ con cô sắp bước ra khỏi cửa, trong lòng anh bỗng hụt hẫng, trống vắng đến lạ, không thể dối lòng là anh rất thích thú cô bé nhỏ kia, liền lên tiếng
" Khoan đã, nếu đã đến rồi thì ăn trưa xong cùng tôi luôn đi"
Nghe vậy, hai mẹ con Bạc Cơ quay ra nhìn nhau cười đắc thắng.