Nhâm Thiếu Hoài! Anh Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 39: Đau Lòng






Về đến Biệt thự Hoa Lan, tài xế nhìn đám người súng dài súng ngắn đầy đủ mà run cả người, chậm rãi lái xe đưa anh vào đến sảnh chính.

Nhâm Thiếu Hoài bước vào đã thấy quản gia đứng chào anh, vì làm việc xấu nên anh luôn chột dạ, hỏi một câu để yên tâm
" Bạc Cơ về chưa"
" Dạ chưa ạ"
Nghe vậy, anh bước nhanh về phía thư phòng của Bạc Cơ, ngay dưới bàn làm việc là két sắt cô dùng để đựng những tài liệu quan trọng
" Chết tiệt, có mật mã".


Anh nhìn đồng hồ đeo tay thấy chỉ còn 15 phút nữa là hết hạn 1 giờ đồng hồ
Anh sốt ruột bấm bừa ngày sinh nhật của Bạc Cơ nhưng không đúng.

Anh thử ngày thành lập Bạc thị cũng không mở được.

Cuối cùng anh bấm ngày sinh của anh thì chiếc két sắt mở ra
Đau lòng! Phải ngay lúc này anh đau lòng vô cùng, cô tin tưởng anh đến nỗi lấy ngày sinh của anh để làm mật mã két sắt.

Ấy vậy, mà anh đang làm cái quái gì đây, ăn trộm tài liệu của cô, tiếp tay cho kẻ xấu hại cô sao, để đổi lại gì chứ, để bảo vệ thành quả của một cuộc ngoại tình lừa dối cô sao.

Mắt anh lúc này đỏ ngầu, nhìn tài liệu nằm trong mà tay anh nặng như trì, không thể làm gì nổi nữa, bỗng điện thoại anh lại vang lên tin nhắn, lần này là một đoạn clip Tiểu Vy bị đóng đinh vào tay, cô ta gào khóc thảm thiết.

Cuối clip là giọng Vương Ngạn : " Mày còn 15 phút trước khi tao đập nát bụng con nhỏ này, để đứa con chưa thành hình của mày dập luôn "
Bị đẩy vào bước đường cùng, anh nghiến răng ken két, không nghĩ ngợi nữa, anh lấy bản tài liệu ra, cầm chặt trong tay rồi sải bước ra khỏi biệt thự Hoa Lan.

Bước ra khỏi cổng biệt thự chừng đôi ba bước, điện thoại anh bỗng reo lên, là Bạc Cơ gọi anh, ngón tay run run bấm trả lời đã nghe được giọng nói mượt mà của cô
" Anh đang ở đâu đấy?"
" Anh...anh đang ở gần nhà...em...em không sao chứ?"

Cô không trả lời câu hỏi của anh mà nói
" Thiếu Hoài...thật ra em không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài này đâu, chuyện của anh và Tiểu Vy, chỉ cần anh nói là tai nạn, chỉ cần anh nói là anh vẫn yêu em thì em nguyện tin tưởng và tha thứ mọi chuyện, em chỉ cần anh, đoạn tình này em đã lún quá sâu rồi, không sao ra nổi nữa, chỉ cần anh quay đầu thì em vẫn sẽ ở đó chờ anh"
Nghe những lời này của cô, lòng anh như quặn lại,
mắt anh đỏ ngầu ngấn nước, cả đời anh có lẽ sẽ không bao giờ tìm được người yêu anh đến mức này nhưng anh lại đang phản bội lòng tin của cô, anh run run nói
" Bạc Cơ...em đang ở đâu"
" Em đang trên đường về nhà, anh ở nhà chờ em được không, rất nhanh thôi em sẽ về đến nơi"
Thật ra lúc này, cô đang đứng trong biệt thự Hoa Lan nhìn anh qua cửa sổ, từ đầu chí cuối những việc anh lamd cô đều biết, từ lúc anh chạy đến bệnh viện rồi lên xe của Vương Ngạn, về nhà lấy trộm tài liệu của cô, cô đều biết hết, nhưng im lặng đứng trong phòng ngủ của hai người, còn dặn quản gia che giấu giúp.
Giá như khi anh về, nơi đầu tiên anh bước vào là phòng ngủ của anh và cô thì có lẽ mọi chuyện đã khác, nhưng cuối cùng, anh chọn phản bội cô.

Cô vẫn im lặng nhìn anh ôm tài liệu chạy đi, giờ phút này, cô níu giữ hy vọng cuối cùng mong anh quay đầu nhưng đổi lại chỉ là tan nát cõi lòng khi nghe anh nói
" Ừ...đợi anh...anh đi chỗ này rồi sẽ về nhà giải thích mọi chuyện với em"
" Thiếu Hoài...!đừng đi được không?"
" Anh...".

Nghe giọng cô nghẹn lại của cô khiến anh trong giây phút đó thực sự muốn quay đầu trở lại biệt thự, mặc kệ Tiểu Vy, mặc kệ cái gọi là trách nhiệm, mặc kệ mọi quy chuẩn đối với thước đo nhân cách con người, anh chỉ cần Bạc Cơ- người con gái anh yêu
Nhưng lần nữa, Vương Ngạn lại gửi tin nhắn đến, lần này là hình ảnh một ngón tay trỏ đứt lìa cùng lời nhắn : " Mày còn 5 phút, bước thật nhanh đến cuối đường sẽ có xe đón mày, ngón tay này là động lực cho mày"
Đang hoảng hốt nhìn tấm ảnh thì bên kia giọng Bạc Cơ lại vang lên

" Thiếu Hoài, nếu thật sự phải đi, anh cứ đi đi.

Chỉ cần anh bình an trở về là được "
" Bạc Cơ....anh xin lỗi, anh nhất định sẽ trở về, đợi anh"
Nói rồi anh chạy nhanh đi khuất khỏi tầm mắt của cô, đứng sau cửa sổ, Bạc Cơ chết lặng đi, một dòng nước mắt cứ thế lăn dài, thật ra chỉ cần anh nói thì dự án Ghost Mine hay cả tập đoàn Bạc thị cô cũng sẽ cho anh, có thể người khác sẽ nói cô ngu, luỵ tình nhưng cô đã quá yêu anh rồi, mà khi yêu " Nếu không điên cuồng, không dại dột thì sao được gọi là yêu chứ".
Cô nhếch miệng cười mỉa mai chính mình, mạnh mẽ đến đâu rốt cuộc cô cũng chỉ là một người phụ nữ si luỵ vì một cuộc tình.

Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên, người gọi không ai khác chính là Vương Ngạn.
" Chào Bạc tổng, cô khoẻ không?"
" Đã biết tất cả, vào việc chính đi, muốn gì"
Vương Ngạn có hơi chột dạ nhưng giờ trong tay hắn đã có vừa vật vừa người nên rất tự tin nói
" Biệt thự Ngạn gia phía đông, cô đi một mình, không được dẫn ai theo"
" Được"