" Bạc Cơ....nghe anh nói"
Cô cô gắng kiềm chế nước mắt không rơi, nuốt nghẹn nhìn anh mà gằn từng chữ
" Khi nào...chuyện đó...xảy ra khi nào?"
Anh nhìn mặt cô đỏ bừng cũng đủ hiểu cô nén giận đến mức nào, anh biết giờ phút này anh không thể lừa dối cô thêm một phút nào nữa, đành nói hết ra sự thật
" Tháng trước....khi anh không về nhà....anh...anh đã nói dối em là anh ngủ lại nhà bạn"
Câu trả lời của anh khiên hai tai cô ù đi, cô đã thực tâm muốn anh nếu có thể cứ lừa dối cô, cứ nói là chuyện xảy ra trước khi cô và anh quen nhau, cô sẽ cứ chấp nhận u muội mà tin anh, giọt nước mắt cứ vô thức mà tuôn chảy
Nhìn cô khóc mà trái tim anh đau đớn tận cùng, anh tiến lại muốn ôm cô vào lòng nhưng bị cô đẩy ra, cô nói mà giàn giụa nước mắt
" Tại sao....tại sao lại lừa dối tôi"
" Anh xin lỗi, anh đã định nói sự thật nhưng...."
" Nhưng anh sợ tôi làm gì Tiểu Vy của anh phải không?"
" Không phải....anh....".
Anh muốn nói là anh sợ mất cô, sợ cứ thế mà cô rời xa anh nhưng chưa kịp nói đã bị cô chặn lại
" Thôi đủ rồi"
Dứt lời, cô liền chạy ra khỏi khách sạn bỏ lại anh, bỏ lại cả đám đông đang bàn tán xì xào.
Anh đứng đó, như một kẻ khốn nạn thua trận.
Ông bà Nhâm nhìn thông gia đang thất thần đi mà không chịu nổi xông lên chửi bới thằng con trai mất dạy.
Bà Nhâm lao vào nắm cổ áo anh kéo lên kéo xuống, miệng không ngừng gào khóc
" Thằng mất nết này, mẹ có dạy mày như thế này đâu mà sao mày đổ đốn ta thế này hả con....trời ơi...thật tội nghiệp con bé Bạc Cơ...huhuu"
Anh cứ đứng đờ người ra để mẹ mình giày xéo, giờ có phải chịu đòn roi mà có thể khiến cô tha thứ thì anh cũng chấp nhận, anh cứ như người mất hồn vậy cho đến khi anh nghe mẹ mình gọi tên cô như kéo anh về thực tại
Anh liền chạy đuổi theo cô, miệng không ngừng gọi tên cô: " Bạc Cơ....Bạc Cơ...."
Anh lao như điên ra khỏi khách sạn nhưng chỉ kipk nhìn thấy thân ảnh cô bước vào xe rồi chiếc xe nhanh như chớp hoà vào dòng xe tấp nập
" Không....anh sai rồi....xin em....huhuu".
Anh quỳ rạp xuống đất nghẹn lời trong nước mắt mà nhìn theo bóng xe của cô.
Có lẽ anh không biết trong xe lúc này cô cũng đang khóc như mưa tuôn.
Ở bên đường lúc này, trong chiếc xe hơi đắt tiền, có một nam một nữ đang nhìn cảnh Nhâm Thiếu Hoài và Bạc Cơ đau khổ mà mỉm cười hạnh phúc
" Thế nào....cách làm của tôi được chứ".
Vương Ngạn lên tiếng
" Phải nói là kế hoạch của tôi hoàn hảo chứ....hahaaa".
Tiểu Vy cười sảng khoái
" Đến bước tiếp theo chứ"
" Tôi là chờ giây phút này khá lâu rồi".
Nói rồi cô ta lấy điện thoại gọi cho Nhâm Thiếu Hoài
Anh ở bên kia đường đang ủ rũ bỗng nghe tiếng điện thoại cứ ngỡ là Bạc Cơ gọi để cho anh cơ hội sửa sai nhưng khi nhìn màn hình là số lạ thì anh có chút chán nản, bấm tắt máy, nhưng đầu bên kia rất kiên trì, gọi lại mấy lần cuối cùng anh cũng trả lời
" Alo"
" Thiếu Hoài, là em, Tiểu Vy"
Nghe cái tên này khiến anh ớn đến tận cổ, chính cái tên này đã phá hoại hạnh phúc của cô và anh.
Anh mệt mỏi đáp lại
" Ừ...có chuyện gì sao?"
" Thiếu Hoài, em có thai rồi"
Không biết hôm nay anh bước chân nào ra khỏi cửa mà liên tiếp gặp những chuyện chó cắn thế này, bốn chữ " em có thai rồi" như sét đánh ngang tai anh, anh lắp bắp hỏi lại
" Em....em vừa nói gì cơ"
" Em....huhuu....có thai rồi....con của anh"
Lần nữa anh như rơi xuống vực thẳm, chuyện của Bạc Cơ còn chưa xong thì lại nghe Tiểu Vy báo tin chí mạng thế này.
Anh nhắm chặt mắt mấy lần, rồi lại lấy tay day day trán cho tỉnh táo.
Thấy anh không nói gì, Tiểu Vy lại nức nở
" Thiếu Hoài....hức....em phải làm sao đây...huhuu"
" Em đang ở đâu"
" Em đang ở bệnh viện phụ sản X"
" Anh tới đó đây"
Dù đang rối như tơ vò nhưng anh cũng không thể rũ bỏ trách nhiệm nếu Tiểu Vy thực đang mang thai con anh.
Mang theo tâm trạng không thể tệ hại hơn, anh bắt taxi đến bệnh viện X
Cúp máy, Tiểu Vy nhìn Vương Ngạn cười nhếch mép
" Đúng như tôi dự đoán, anh ta tuyệt đối không làm lơ con mình"
" Đây là con anh ta sao?".
Vương Ngạn vừa xoa bụng Tiểu Vy vì nói đểu vì đứa bé kia chính là con của Vương Ngạn và sự thật là Nhâm Thiếu Hoài nào đã làm gì Tiểu Vy đâu
" Thôi đi, lái xe đến bệnh viện X, rồi bảo thuộc hạ của anh chuẩn bị hành động"
" Dạ rõ thưa quý bà lắm mưu nhiều kế"
---------------
Tại bệnh viện X
Nhâm Thiếu Hoài chạy đến khoa phụ sản đã thấy Tiểu Vy ngồi đó, nước mắt lưng tròng, thấy anh, cô ta nhào lại ôm anh
" Thiếu Hoài, huhuu....em xin lỗi"
Anh khó chịu gỡ tay cô ta ra, cố gắng kiềm chế mà nói mấy lời an ủi
" Đừng khóc....đã có kết quả chính xác chưa"
" Có rồi....em chờ anh đến để vào nghe cùng em"