Nhắm Mắt Vẫn Thấy Anh

Chương 34: Bắt gặp.




Sau khi tỉnh dậy ở khách sạn đã là xế chiều, cả thân thể cô mệt đến nổi không nhút nhích được, hắn quá mạnh bạo, giống như đã lâu dồn nén, cô cũng không muốn quan tâm quá.

Nhưng mà, tại sao bây giờ cô toàn nghĩ đến hắn? Ngay cả khi cô cùng hắn hơn 1 tháng sống cùng nhau cho đến khi đuổi hắn đi, cô có chút luyến tiếc, cô không dám chấp nhận tình cảm này.

Cô sợ, cô không cảm thấy an toàn, cô không dám.

Hắn đã rời khỏi từ lúc nào, cô ngủ quên mất chẳng hay biết. Chỉ có một mình cô trong phòng trống.

Lúc sau, có người gõ cửa, Tam Nguyên bước vào trên tay là chiếc váy mới tinh, màu trắng, rất đáng yêu. Cậu ta cung kính nói:

"Thưa phu nhân, chủ tịch tôi có một cuộc gặp mặt khẩn cấp với đối tác, ngài dặn khi phu nhân tỉnh, tôi sẽ phụ trách mang đồ cho phu nhân và đưa cô về nhà."

Thật ra là chủ tịch của cậu ta muốn đích thân giải quyết Ngọc gia.

Dừng xe lại trước ngôi nhà cấp 3 quen thuộc, Lưu Châu Hân nói cảm ơn rồi bước vào, cô giật mình khi thấy cửa nhà không khoá, chỉ khép hờ.

Bên trong, có tiếng ám muội, chỉ cần nghe là vành tai đỏ gất. Cô run rẩy, nhà cô, ai lại....? Cô nhẹ nhàng mở rồi đi vào, vừa ấn công tắc đèn lên.

Đập vào mắt cô là một người thanh niên da rám nắng, màu đồng một tay ôm gáy người phụ nữa mạnh bạo hôn xuống, một tay vuốt ve chiếc đùi non mịn.

Đèn cô bật lên làm họ chói mắt, lúc này cô nhận ra người đàn ông này cô chưa từng gặp còn người phụ nữ được hôn vừa rồi lại là nữ bác sĩ uy nghiêm Lương Tĩnh Chi!

Môi cô ấy hơi sưng đỏ, vừa nhìn thấy Lưu Châu Hân, ánh mắt cô ấy không còn mờ nhạt vị tình ái mà trở nên bình tĩnh như phong cách thường thấy ở bệnh viện, cô ấy ra tay tát cho người thanh niên một bạt tay, tiếng "chát" vang lên lớn, khiến cô cảm thấy đau đáu thay.

"Tô đại ca, anh vừa lòng chưa?"

Lương Tĩnh Chi hỏi xong, chỉnh lại trang phục, liếc mắt hận nhìn người thanh niên sau đó bỏ đi.

Mặt chàng trai tối sầm, một bên má in rõ bàn tay năm ngón đỏ ửng, anh liếc mắt nhìn cô, ánh mắt vô cùng đáng sợ giống như cô vừa phá hỏng cuộc vui của anh.

"Cô là ai?"

Anh đi đến muốn đưa tay bóp cổ cô, chính là anh ta theo đuổi vợ cực khổ, bỏ luôn nhiều giao dịch tiền tỷ ở nước ngoài, cuối cùng cô ấy cũng chịu, bây giờ nhìn xem, thành ra thế nào rồi? Cô gái không quen biết lại phá hỏng, thành công gây hiểu lầm anh nuôi tình nhân ở nhà.

Thật khiến anh tức chết!

Lúc này cửa mở ra, Phàm Ngụy Cảnh nhìn một cảnh mặt không còn giọt máu, chưa nói câu gì liền đến đấm cho Tô Trạch Bân một trận vào khuôn mặt điển trai của anh.

Nhận ra là Phàm Ngụy Cảnh, Tô Trạch Bân mới bình tĩnh lại, anh nể mặt, giọng hơi hạ xuống:

"A... thì ra là cậu và cô gái mặt than người ta hay nhắc đến sao? Bây giờ sao lại đem đến nhà tôi."

Phàm Ngụy Cảnh thấy anh đang chật vật lau vết máu trên khoé miệng, nhìn cũng không nhìn, lo lắng chạm vào chiếc cổ thiên nga của cô, nói:" Em không sao chứ?"

Cô lắc đầu, chàng trai này hình như đời trước cô có gặp thoáng qua, là bạn của Phàm Ngụy Cảnh. Dù sao trước khi đến đây ở, Phàm Ngụy Cảnh cũng đã nói cho cô biết đây là nhà bạn hắn.

"Con mẹ nó! Cậu có biết cô gái này vừa phá hoại tình cảm của tôi và bạn gái không hả?"

Phàm Ngụy Cảnh nhìn anh gào thét, ánh mắt hắn tĩnh lặng tựa màn đêm, môi mỏng lãnh đạm nói: "Căn nhà này, tôi đã mua lại cách đây một năm trước khi cậu đi London, không nhớ sao?"

Là hắn cố ý nói nhà bạn hắn, dù sao nếu nói đây là nhà hắn cô sẽ nhất quyết không ở. Lúc ấy thời gian cấp bách, hắn thật sự không muốn cô ở nơi chật hẹp đó.

Sắc mặt Tô Trạch Bân không tốt, đệt! anh quên mất!

Vậy người có lỗi là anh rồi?

Nhưng mà trong một năm, người bạn lạnh lùng luôn một mực bên Ngọc Ý, lại "tán" được thêm một em gái mặt than xinh đẹp, còn đem về tận đây, quả thật quá cao tay. Không giống anh, theo đuổi lâu như vậy mà Lương Tĩnh Chi chỉ mới cảm động một chút.

Tô Trạch Bân đứng dậy, phủi phủi lớp quần áo, khôi phục trạng thái cao ngạo, vỗ vỗ vai Phàm Ngụy Cảnh nói: "Tôi quên, bây giờ tôi đi."

Vừa quay lưng, cánh tay bị Phàm Ngụy Cảnh nắm chặt lại như muốn bóp nát nó đi, giọng nói mang nhiều phần lạnh nhạt:"Xin lỗi cô ấy."

Anh ta cười hề hề, nhẹ nhàng gạc tay hắn ra.

"Cú đấm của cậu thay cho lời xin lỗi của tôi."

Phàm Ngụy Cảnh nhếch mép:"Đấm là đấm, xin lỗi là xin lỗi, không phân biệt được?"

Tô Trạch Bân không phải loại người dễ ức hiếp, anh lăn lộn trong giới giang hồ ngần ấy năm nhưng đứng trước mặt người bạn này, nhìn sao cũng kém một bậc:" Vậy tôi đấm lại cậu, sau đó tôi sẽ xin lỗi cô ta."

"Vậy cậu phải trả tiền thuê nhà cho tôi, cậu và cô gái kia ở đây bao lâu? mỗi phút đều sẽ tính tiền tỷ." Hắn quả nhiên là người mưu trí, không dễ dàng bị áp bức, đem ánh nhìn chế giễu đến Tô Trạch Bân. Tô Trạch Bân tức giận siết thành quyền, thật ra mà nói tiền thì vẫn có, nhưng mà anh cũng không có ngu vì số tiền lớn đó so với lời xin lỗi, huống hồ gì, cả hai cũng đã ở gần một ngày.

Với lại, anh cũng không rảnh mà gây thù chuốc oán với hắn.

Tô Trạch Bân làm ra vẽ tức giận muốn chửi lại, cuối cùng anh nhẹ nhàng nói:

"Quả nhiên ngần ấy năm cậu vẫn vậy,... chỉ khác chỗ, nhanh hơn tôi đã trở thành 'con muỗi'." Vết hôn trên người cô gái kia, anh thấy rõ!

Thấy Phàm Ngụy Cảnh không vì câu nói của anh mà ngại ngùng gì đó, dù sao anh cũng hiểu rõ sự lãnh đạm của bạn mình, việc mất cảm xúc mà đánh anh hôm nay cũng là lần đầu, lại vì một cô gái. Anh nhìn thẳng cô, ôn tồn nói:

"Xin lỗi, là tôi sai."

Lưu Châu Hân lắc đầu, mỉm cười nói: "Không sao, là hiểu lầm."

"Tôi đi được chưa?" Tô Trạch Bân liếc mắt.

"Ừ."

Sau khi Tô Trạch Bân rời khỏi, băng trôi bên cạnh vẫn còn giận, nhìn qua hẳn rất tức giận, cô tò mò nói: "Anh khó chịu chỗ nào sao?"

"Khi nãy em cười cùng cậu ta"

Cười? Hình như là có cười.

Nhưng chỉ vô tình thôi, nhìn mặt hắn giống như vừa bắt gặp cô ngoại tình, dù sao là hắn gỡ nguy cho cô. Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói:"Vậy làm sao để anh thoải mái hơn?"

"Hôn."

"..."