*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên ngoài trời vẫn còn tối, Phương Thanh đã bị điện thoại đánh thức, bắt máy nói hai câu, cả người anh ta lập tức tỉnh táo, sau khi cúp máy gọi ngay cho Giản Dao.
Trời chưa sáng đã di chuyển, khi ngồi trên taxi, cả thành phố vẫn chìm trong yên tĩnh, đèn đường vẫn còn sáng, chỉ có mấy công nhân vệ sinh đang quét rác.
Còn hai người bọn họ đang cô độc trên đường.
Giản Dao nói: “Thành phố Tuân tiếp giáp ngay với thành phố Đồng quê em.”
Phương Thanh: “Hả? Vậy có muốn tranh thủ thời gian về nhà không?”
“Không cần.”
Phương Thanh liếc cô, nói tiếp: “Thành phố Tuân này khá thú vị. Anh nhìn tài liệu, thành tích phá án của bọn họ rất khá. Nửa năm nay tỉ lệ phá án đứng đầu tỉnh, còn bắt được mấy tên tội phạm cả nước đang truy nã. Khủng thật đấy!”
Giản Dao mỉm cười: “Đi sẽ biết mà.”
Phương Thanh: “Đây là vụ án thứ hai mươi của hai anh em mình nhỉ?”
Giản Dao suy nghĩ, đáp: “Đúng vậy.”
Phương Thanh bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Có phải cúng đủ bảy tuần bốn mươi chín vụ án thì hai người kia sẽ trở về không?”
Giản Dao nhìn về phía trước, không đáp.
Chỉ còn lại hai người thì vẫn là tổ vụ án đặc biệt.
Xuống máy bay, còn phải ngồi ô tô hai tiếng. Khi Giản Dao và Phương Thanh rời khỏi bến xe, đã nhìn thấy hai chiếc xe cảnh sát đứng ở bên ngoài, là xe của cục cảnh sát địa phương.
Người đứng đầu là Thiệu Dũng, ông cười giơ tay ra với bọn họ: “Hoan nghênh hai người, cô Giản và tổ trưởng Phương. Tôi là Thiệu Dũng đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Cám ơn hai người đã đến giúp đỡ chúng tôi vụ án này.”
Giản Dao và Phương Thanh vội vàng khách khí chào hỏi. Hai bên lên xe, Giản Dao nhìn kĩ Thiệu Dũng, chợt ngẩn người.
Tới vội vàng nên cô cũng chưa kịp xem tài liệu về cảnh sát địa phương. Lúc này khi nhìn thấy Thiệu Dũng, cơ thể cao lớn cường tráng, khuôn mặt rõ nét, hình như đã từng gặp ở đâu đó. Chỉ là mấy năm nay cô trải qua rất nhiều vụ án, gặp qua rất nhiều người, lại không giống như Bạc Cận Ngôn đã gặp là không quên được, nhất thời không nhớ ra đã gặp ông ở đâu.
Cô quan sát Thiệu dũng. Đúng lúc này Thiệu Dũng kéo cửa xe ra, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô.
Ánh mắt của người cảnh sát già thâm trầm như nước, hình như có lo lắng, rồi lại giấu diếm thứ gì đó, Giản Dao không nhìn ra.
Đây là một vụ án giết người vô cùng biến thái và sáng tạo.
Giản Dao không thể không đánh giá như vậy.
Ít nhất là cô chưa từng bao giờ trải qua, hơn nữa khi nhìn ảnh chụp hiện trường đột nhiên cảm thấy sợ.
Trong văn phòng đội cảnh sát hình sự, ngọn đèn đã tắt hết, chỉ còn đèn chiếu phim, Thiệu Dũng chủ trì hội nghị, Giản Dao và Phương Thanh ngồi bên cạnh ông, Một người cảnh sát đang giới thiệu vụ án:
“Người chết Nhiếp Thập Quân, 24 tuổi, nữ, người trong tỉnh, khi còn sống làm tài vụ trong một công ty phần mềm. Độc thân chưa kết hôn.”
Trên màn hình xuất hiện một cô gái trẻ tuổi. Tóc ngắn, chiều cao trung bình, gầy đét, mặc áo sơ mi quần dài bình thường, đây là tấm ảnh thường ngày. Trên mặt Nhiếp Thập Quân cũng không có nụ cười nào.
Bởi vì từng đọc lướt qua nghiên cứu vi biểu tình với Bạc Cận Ngôn, cho nên mấy năm nay Giản Dao cũng có thể nhận xét được một người qua tướng mạo. Tướng mạo của Nhiếp Thập Quân bình thường, biểu tình cẩn trọng, có vẻ hơi hướng nội. Tóm lại thoạt nhìn cả người vô cùng bình thản.
“5 giờ 30 sáng hôm qua một công nhân vệ sinh của công viên Vọng Giang phát hiện ra thi thể. Bước đầu pháp y phán đoán thời gian tử vong là khoảng từ 22 đến 23 giờ đêm hôm trước. Nguyên nhân tử vong là do bị người dùng dây thừng siết cổ, dẫn đến ngạt thở tử vong. Chúng tôi nhận được báo án, lập tức đến công viên phong tỏa hiện trường.”
Trên màn hình xuất hiện một con đường nhỏ, đi sâu vào trong rừng cây. Con đường đá ngoằn ngoèo, bên cạnh còn có mấy khối đá trang trí. Hoa cỏ bên đường mọc thành bụi.
Nhiếp Thập Quân cuộn tròn giữa đường.
“Là con bướm.” Thiệu Dũng trầm giọng nói, “Tôi đã gọi điện nhờ giáo sư ở sở nghiên cứu côn trùng tỉnh cố vấn, hình vẽ này vô cùng giống một loại bướm có tên gọi “bướm đuôi nhạn” (*). Trong tỉnh ta không ít thành phố đều có, nhưng hoàn cảnh sinh thái mấy năm nay không tốt lắm, số lượng ít hơn so với trước kia.”
(*) Bướm đuôi nhạn
Đám cảnh sát xung quanh thấp giọng thảo luận, Phương Thanh nghiêng đầu nhìn Giản Dao, nhỏ giọng hỏi: “Có cảm giác gì?”
Ánh mắt Giản Dao nhìn chằm chằm màn hình, chậm rãi nói: “Cảm giác hắn vô cùng kiên nhẫn, nhưng tâm trạng tràn ngập áp lực.”
Phương Thanh biến sắc.
Người cảnh sát tiếp tục nói: “Từ hôm qua đến giờ, chúng tôi đã nhanh chóng triển khai điều tra. Tình hình điều tra trước mắt được như sau:
Một, địa điểm xảy ra vụ án là nơi sâu hẻo lánh trong công viên, không có trang bị camera. Lúc ấy thời gian đã khuya, không có người chứng kiến. Camera ở cửa công viên quay được thời gian Nhiếp Thập Quân chạy bộ vào là lúc 22:05, do đó có thể suy đoán thời gian cô ta chạy tới địa điểm xảy ra vụ án là khoảng từ 22:20 đến 22:25. Điều này cũng phù hợp với thời gian bị giết hại pháp y suy đoán.
Hai, quan hệ trong gia đình Nhiếp Thập Quân đơn giản, cha mẹ đều ở quê, không có anh chị em. Theo phản ánh của đồng nghiệp trong công ty phần mềm, tính cách Nhiếp Thập Quân hướng nội, theo khuôn phép cũ, rất ít giao tiếp, trao đổi với nhóm đồng nghiệp hàng ngày không nhiều, chưa bao giờ có xung đột với ai, cũng không có rắc rối về phía tài chính, trong tài khoản ngân hàng của cô ta còn có 10 nghìn định kỳ và hơn 2 nghìn tiền mặt, không mắc nợ.
Ba, bạn bè của Nhiếp Thập Quân rất ít, chỉ qua lại với một người bạn cùng phòng, cũng là bạn thời đại học, là một cô gái tên Phùng Duyệt Hề. Nhưng trước một ngày xảy ra vụ án, Phùng Duyệt Hề vừa về quê, hôm nay mới về. Chúng tôi đã phái người ra bến xe, chắc chắn sẽ sớm đưa đến cục.”
Phương Thanh híp mắt, nói: “Nói cách khác, hiện tại mấy phương diện báo thù, tình cảm, tiền bạc, đều không tìm được manh mối và lý do rõ ràng. Nhiếp Thập Quân lại đột nhiên bị người dùng cách thức kì quái giết chết.”
“Đúng vậy.” Thiệu Dũng đáp, “Cho nên chúng tôi mới mời chuyên gia tâm lý tội phạm đến hỗ trợ.” Ông nhìn về phía Giản Dao, Giản Dao tiếp xúc tầm mắt với ông, gật đầu nói: “Chúng tôi sẽ làm hết sức.”
“Vậy cô Giản cho rằng hắn là loại người thế nào?” Thiệu Dũng hỏi.
Giản Dao nhìn thẳng ông, đáp: “Trước mắt mới chỉ có một vụ án này, cho nên tạm thời chưa thể có kết luận, nhưng chúng tôi sẽ nhanh chóng nắm chắc manh mối sâu hơn, đưa ra bức họa tội phạm.”
Sau khi hội nghị kết thúc không bao lâu, người có liên quan đến vụ án, Phùng Duyệt Hề bạn thân của Nhiếp Thập Quân đến cục cảnh sát. Giản Dao và Phương Thanh cùng dự thính hỏi cung cô ta.
Mặt mày Phùng Duyệt Hề rạng rỡ, mọi người cảm thấy cô ta là người khác hoàn toàn với Nhiếp Thập Quân.
Phùng Duyệt Hề ngồi trong phòng thẩm vấn, mặc áo cánh dơi, phía dưới là đôi giày cao bảy phân. Giản Dao nhận ra đôi giày kia thuộc nhãn hiệu khá nổi, giá cả không hề rẻ, lại thêm mái tóc dài, trang điểm nhẹ, vừa nhìn đã biết là một cô gái có dung mạo xuất chúng. Cô ta cũng không phải người hướng nội, dù hốc mắt vì khóc mà sưng đỏ, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn cảnh sát. Cảnh sát đưa ra câu hỏi gì đều vô cùng phối hợp trả lời, hiển nhiên là cô gái giỏi giao tiếp.
Hai tay Phùng Duyệt Hề nắm chặt cốc nước, giống như có thể nhận thêm được chút ấm áp. Trên thực tế cho tới bây giờ cô ta vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận chuyện Nhiếp Thập Quân đột nhiên bị giết.
“Cô là bạn thân của Nhiếp Thập Quân, vậy cô có biết thường ngày cô ta có thù oán với ai không?” Người cảnh sát hỏi.
Phùng Duyệt Hề lắc đầu: “Không có. Thập Quân… rất ít nói, tiếp xúc cũng không nhiều người, căn bản sẽ không kết thù với ai.”
“Cô ta có bạn trai không? Hoặc là gần gũi với người đàn ông nào?”
Phùng Duyệt Hề vẫn lắc đầu: “Không có. Cậu ấy không có bạn trai.”
“Có thể có đàn ông theo đuổi cô ta mà cô không biết?”
“Không đâu.” Phùng Duyệt Hề khẳng định, “Phần lớn thời gian cậu ấy đều ở nhà hoặc là ở cùng với tôi, cậu ấy chắc chắn không có bạn trai.”
Nói tới đây, trong đầu Phùng Duyệt Hề hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Người ngoài cảm thấy Nhiếp Thập Quân hướng nội quái gở, không nên gần gũi. Thực ra tiếp xúc lâu mới biết được Nhiếp Thập Quân thực ra là người tinh tế, dịu dàng.
Phùng Duyệt Hề nhớ tới mỗi sáng Nhiếp Thập Quân đứng ở cửa, cười nói với cô ta: “Hề Hề, tối nay muốn ăn gì, tan làm tớ mua về nhà nấu?” Cô ta không ngừng reo lên: “Thập Quân giỏi quá! Vạn tuế!”
Nhớ tới mỗi lần hai người cùng nhau đi dạo phố, Nhiếp Thập Quân cầm lấy một hộp phấn, mỉm cười đưa tới trước mặt cô ta, nói: “Màu này tôn da cậu.”
Khi cô ta phiền muộn vì tình yêu, ngồi im lặng trên sô pha, Nhiếp Thập Quân ngồi xuống bên cạnh cô ta nói: “Hề Hề, tớ thấy bọn họ không thích hợp với cậu. Bộ dạng tốt nhưng bằng cấp thấp, có lợi ích gì chứ? Qua lại với người không phải thành phần trí thức, không làm việc trong văn phòng, lại không hài hước, cũng chả quyến rũ, cậu thật sự không bận lòng sao?”
Lúc ấy Phùng Duyệt Hề cũng hoảng hốt, nhưng cũng có chút cảm giác hơn hẳn người khác, nói: “Thập Quân, cậu không biết đâu, tớ cũng không biết tại sao hai người bọn họ thích tớ. Từ nhỏ ba bọn tớ đã lớn lên cùng nhau, bọn họ đều đối xử với tớ rất tốt, nhưng lựa chọn nhiều năm như vậy, tớ không chọn được…”
Nhưng hôm nay người hỏi han cô ta ân cần, cẩn thận chăm sóc cô ta, đưa ra lời khuyên về tình yêu cho cô ta, lại bị kẻ xa lạ tàn nhẫn sát hại. Tất cả mọi người đều nói là sát thủ liên hoàn đáng sợ giết chết Nhiếp Thập Quân.
Nghĩ đến đây, Phùng Duyệt Hề cảm thấy vô cùng bi thương, nhắc đến Nhiếp Thập Quân đều cảm thấy cô ấy vô cùng tốt. Cô ta ngẩng đầu nói với cảnh sát: “Anh cảnh sát, xin các anh nhất định phải bắt lấy hung thủ, báo thù cho Thập Quân!”
Cô ta bật khóc, người cảnh sát cũng hơi xúc động, lấy khăn giấy đưa cho cô ta: “Yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức.”
Cách tấm kính, Thiệu Dũng nói: “Cô ta có đủ chứng cứ vắng mặt tại hiện trường. Trước ngày xảy ra vụ án một hôm, cô ta đã về quê. Hôm nay mới trở về, vé xe, nhân chứng, camera đều có.”
Phương Thanh và Giản Dao gật đầu. Giản Dao nói: “Nhìn phản ứng của cô ta, có lẽ là không biết chuyện.”
Lúc này người cảnh sát lại hỏi Phùng Duyệt Hề: “Mỗi ngày Nhiếp Thập Quân đều chạy bộ vào giờ đó sao?”
Phùng Duyệt Hề đã khống chế được cảm xúc, giọng nói cố gắng bình tĩnh, đáp: “Đúng vậy. Cậu ấy làm việc rất có kế hoạch, mỗi ngày 9 giờ 45 phút ra ngoài, đến công viên chạy bộ, 11 giờ sẽ từ công viên trở về. Mỗi ngày đều như thế.”
“Cô có cùng chạy với cô ta không?”
“Lúc đầu… tôi từng cùng chạy mấy ngày, sau đó thì không.”
“Trừ cô ra, còn có ai biết thói quen chạy bộ của cô ta không?”
Phùng Duyệt Hề hơi sửng sốt, cúi đầu suy nghĩ đáp: “Có lẽ là chỉ có mình tôi. Có thể hàng xóm cũng chú ý chăng?”
Lại hỏi một số vấn đề, thật sự chả tìm ra được tin tức có giá trị nào, người cảnh sát nói: “Vậy hôm nay đến đây thôi, cám ơn sự hợp tác của cô. Có gì chúng tôi sẽ liên lạc với cô sau.”
Phùng Duyệt Hề tỏ ý phối hợp bất cứ lúc nào.
Người cảnh sát nói tiếp: “Một lát nữa chúng tôi sẽ lái xe đưa cô về.”
Phùng Duyệt Hề đáp: “Cám ơn, không cần đâu, bạn tôi sẽ lái xe tới đón. Tôi tạm thời đến ở nhà bạn.”
“Vậy cô chú ý an toàn.”
Giản Dao và Phương Thanh quyết định đến hiện trường vụ án.
Hai người nghỉ ngơi một lúc trong kí túc xá cục cảnh sát, Giản Dao ra ngoài khi hoàng hôn gần buông xuống, nhanh chóng tới cửa cục, từ xa đã nhìn thấy Phương Thanh đứng bên cạnh một chiếc xe cảnh sát, ánh mắt nhìn đi nơi khác. Giản Dao nhìn theo tầm mắt anh ta, hóa ra chú bảo vệ trong phòng trực ban đang xem TV.
Là bộ phim truyền hình cổ trang của Kim Hiểu Triết.
Giản Dao đứng im, cũng không gọi Phương Thanh.
Phương Thanh cũng phát hiện ra cô, vẻ mặt bình thản quay đầu: “Đi thôi. Đến hiện trường vụ án chạy hai vòng.”