Đoàn Sơn Nhu lao lực quá độ, căng thẳng không ngủ được.
Cậu dậy sớm, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Long Cảnh, đi ra bếp sơ chế bữa sáng. Cậu thích làm những việc nhỏ nhặt thế này mặc dù các alpha thường thì không thích những chuyện như thế.
Long Cảnh nương theo mùi hương của cậu mà đi tới. Hắn chưa tỉnh ngủ, cúi đầu, hai tay đặt trên bụng. Ngửi được mùi của Đoàn Sơn Nhu rồi theo vào, đầu cọ qua lại sau lưng cậu, không nói lời nào.
Sự yên tĩnh này không nên bị đánh vỡ.
Đoàn Sơn Nhu quay lại, ôm trọn Long Cảnh, hôn từ trán, đến hai má, đến mức mà hắn tỉnh ngủ, đẩy cậu ra: “Ư…”
Long Cảnh vào bếp chẳng có tích sư gì.
Không làm được gì hắn cũng không đi. Có chỗ trống trên bàn bếp, hắn quay lưng lại, ráng ngồi lên trên. Đoàn Sơn Nhu không cản được đành xốc hắn lên.
Vừa bế lên Đoàn Sơn Nhu đã lại ngửi thấy mùi hương kia, cậu ấp úng hỏi: “Long Cảnh, em hỏi anh cái này.”
Long Cảnh ngồi trên bàn: “Hỏi đi.”
Đoàn Sơn Nhu đặt hai tay cạnh bên đùi Long Cảnh: “Hay là… hay là… anh có… có sữa ấy nhỉ…”
Cậu nói ấp úng quá, Long Cảnh ngồi trên bàn nghĩ mãi: “…”
Đoàn Sơn Nhu ngẩng đầu nhìn hắn, ngượng ngùng nói: “Hình như lúc nãy em… em ngửi thấy mùi…”
Cậu chưa dứt lời, hai mắt vẫn mở to.
“Ngửi thấy à?”
Tay Long Cảnh từ từ kéo áo lên. Áo bầu rộng thùng thình bị vén lên để lộ bụng bầu mềm mại, mịn màng.
Kéo lên cao, bộ ngực của Long Cảnh hơi rủ xuống, hình như trắng trẻo, căng tròn hơn cả lúc hắn luyện tập siêng năng nhất.
Đang ở trạng thái thả lỏng nên đầu v* hồng hào vẫn còn mềm mại, đội lớp vải mỏng lên. Điều khác thường là đầu v* hơi lớn hơn, chúc xuống dưới, ướt sũng.
Long Cảnh nhìn cổ họng Đoàn Sơn Nhu, nơi ấy chuyển động lên xuống mãnh liệt.
Nhưng gương mặt hắn cũng đỏ dần lên theo chuyển động ấy: “Nửa đêm hôm qua thì có.”
Đoàn Sơn Nhu bất giác: “Em…”
Em thấy rồi. Cậu sửa miệng ngay: “Em thấy anh… anh dậy…”
Dưới ánh mắt ấy cậu chẳng thể hoàn thành nổi một câu nói. Đoàn Sơn Nhu nhận ra nhiệt độ cơ thể mình đang tăng lên nhanh chóng bởi phản ứng của cơ thể với Long Cảnh đã nằm ngoài những tính toán của cậu.
Nhưng bắt đầu rồi.
Long Cảnh giơ tay, che đậy hững hờ rồi cẩn thận nắm lấy một bên mà x0a nắn.
Ngón tay hắn trở nên dấp dính mang theo mùi hương thoang thoảng cọ lên môi Đoàn Sơn Nhu.
“Đoàn Sơn Nhu này, một thời gian ngắn nữa thôi là đến thời kỳ quan sát rồi.”
Giai đoạn này sẽ không được quan hệ.
Lúc hắn hư hỏng trông chẳng khác nào thời còn đi học.
Không ngoài dự đoán, Đoàn Sơn Nhu đè hắn lên vách tường. Lông mi của Đoàn Sơn Nhu run run, cụp xuống: “Long Cảnh muốn ăn gì trước không? Em… em động dục với anh thì… thì lâu lắm… Em sợ anh đói….”
Câu nói này khiến Long Cảnh thấy vừa không hợp hoàn cảnh vừa buồn cười. Hắn cầm cốc sữa Đoàn Sơn Nhu còn chưa rót đầy lên uống. Quanh môi còn dính một vòng trắng, Long Cảnh đã ôm lấy cổ Đoàn Sơn Nhu.
Hình như Đoàn Sơn Nhu cũng không vội ra tay với bộ ngực Long Cảnh. Cậu còn nhớ hình như nãy Long Cảnh đẩy mình ra nên giận dỗi muốn hôn môi Long Cảnh.
Hắn bị hôn đến khó thở cũng chỉ biết vuốt ve đuôi tóc cậu, nhẹ giọng nói giữa những khoảng nghỉ: “Giỏi lắm Đoàn Sơn Nhu ạ, thế mà nhịn được cả đêm.”
Cằm Đoàn Sơn Nhu dính vết gì đó, cậu không dám ngẩng đầu, mắt nhìn xuống, tách hai chân Long Cảnh ra: “Anh… anh phát hiện à?”
Long Cảnh phối hợp, hoặc có thể nói là chỉ chờ có thế, mở chân ra.
Hắn chẳng thể che giấu vì đã sớm trở thành một omega phục tùng người này.
“Em tưởng… tưởng anh sẽ không phát hiện…”
Long Cảnh ngửa về phía sau, Đoàn Sơn Nhu cúi xuống đến bên tai hắn: “Mùi nồng quá.”
Vì sự tiếc nuối của ngày hôm qua nên hình như hôm nay cậu cẩn thận hơn hẳn bình thường, dường như muốn tại đây thể hiện lại tất cả các chi tiết đã bỏ lỡ.
Giọng nói khi động dục vẫn dịu dàng vô cùng. Thẳng lưng tiến vào xong, cậu dựa vào bên tai Long Cảnh, hỏi: “Hôm qua anh x0a nắn chỗ này đúng không?”
Long Cảnh không đủ sức cất lời. Hắn thở dồn dập, gắng sức nhả ra nuốt vào theo tiết tấu của Đoàn Sơn Nhu.
“Lúc ấy Long Cảnh gọi em là gì ấy nhỉ?”
Đoàn Sơn Nhu cúi đầu cười, cẩn thận tựa vào bụng Long Cảnh, hôn lên đầu n9ực đang dựng thẳng của hắn, sữa dần trào ra.
Khoái cảm quá dày đặc khiến Long Cảnh r3n rỉ thành tiếng: “Ư… ưm…” Hắn cũng không trả lời, chỉ ưỡn ngực về phía miệng Đoàn Sơn Nhu: “Sơn Nhu ơi…”
Đoàn Sơn Nhu không nghe thấy câu trả lời mà mình muốn nên ngẩng đầu lên, hôn Long Cảnh một lần nữa. Nước bọt hòa nhau tựa như còn vương mùi sữa tanh.
“Nói đi Long Cảnh…” Cậu cọ cằm vào hõm vai Long Cảnh làm nũng, bên dưới cũng cố tình lười biếng, nóng hôi hổi bên trong nơi riêng tư của Long Cảnh.
Tiếng thở dốc của hắn rõ ràng hơn.
Thật ra hắn cũng muốn nói cho cậu biết nhưng lại cũng vì cậu mà ngại ngùng.
Giơ tay lên che tai Đoàn Sơn Nhu rồi nhắc lại bằng giọng thật nhỏ xen lẫn tiếng thở.
Ngay cả chú chim sẻ ngoài cửa sổ cũng không thể biết được xưng hô chỉ thuộc về người ấy.