Trong khoảng thời gian mang thai hình như Long Cảnh hay ngẩn người hơn.
Lúc nào hắn cũng thẫn thờ, nhíu mày đăm chiêu. Đoàn Sơn Nhu từng đọc cuốn “Bách khoa toàn thư về thai kỳ của omega”, tất cả phần hướng dẫn cho alpha đều nói rằng: Đầu tiên phải tiếp xúc nhiều với Long Cảnh, nắm tay hắn, thân mật với hắn, hôn hắn.
Đoàn Sơn Nhu tin vào khoa học nên chấp hành hết sức nghiêm túc.
Cậu ngồi bên cạnh Long Cảnh, chuẩn bị kéo vai hắn lại. Ai ngờ vừa ngồi xuống đã bị Long Cảnh nhìn sang, giơ chân đá cho một phát.
Hắn đỏ mặt, chân giơ lên khiến bụng hắn khó chịu: “Đoàn Sơn Nhu, đừng có lại đây.”
Cậu ghé vào bên kia sô-pha, sờ mũi: “Long… Long Cảnh…”
Cuốn sách cho alpha kia cũng không đề cập đến trường hợp omega mang bầu vẫn hay đánh người ta thì xử lý thế nào.
Đoàn Sơn Nhu cẩn thận ghé sang: “Có phải buồn gì không?”
Mặt Long Cảnh càng lúc càng đỏ: “Không hề!
Mới là lạ.
Là bởi nguyên nhân đối với Long Cảnh là một chuyện khó nói.
Đoàn Sơn Nhu lại gần: “Long Cảnh muốn ăn gì?”
Long Cảnh mất kiên nhẫn, lắc đầu, bất an khép chặt hai chân lại. Hắn nói với Đoàn Sơn Nhu: “Tránh ra, tránh xa ra tí…”
Xa hơn tí nữa.
Hơn bốn tháng.
Trừ một lần thân thiết thoáng qua thì chẳng còn gì nữa.
Hắn sắp không chịu nổi mùi của Đoàn Sơn Nhu nữa.
Long Cảnh kinh hoàng phát hiện hình như tới giờ phút này mùi hương lúc bình thường nhất của Đoàn Sơn Nhu cũng khiến hắn khó dằn lòng nổi.
Loại cảm giác trước nay chưa từng có này khiến đầu óc hắn mơ mơ màng màng, chỉ tràn ngập hai chữ “l@m tình”.
Hắn tr@n truồng quỳ gối trước mặt Đoàn Sơn Nhu, mở hai chân ra, để lộ cửa sau trước mặt cậu.
Suy nghĩ như sóng triều dâng cao, những ý tưởng bậy bạ ấy khiến Long Cảnh xấu hổ cực kỳ, như thể hắn lúc nào cũng động d*c vậy.
Bởi vậy hắn phải xử lý căn nguyên sự việc, tránh xa Đoàn Sơn Nhu.
Đáng tiếc cậu không dễ đối phó như thế.
Hướng dẫn alpha, bước hai: kiên nhẫn.
Đoàn Sơn Nhu kiên nhẫn ngồi cạnh hắn: “Anh đau à?”
Long Cảnh quay đi, ngón tay đặt dưới mũi: “Không phải, đừng có hỏi.”
Tay Đoàn Sơn Nhu chống lên sô-pha, gương mặt trắng trẻo gác lên vai Long Cảnh.
Bước ba: Tiếp xúc.
Đến bước này hiệu quả đã tăng lên rõ rệt. Chân Long Cảnh nâng lên, đá lên đầu gối Đoàn Sơn Nhu.
Đoàn Sơn Nhu nhanh tay nhanh mắt bắt lấy mắt cá chân hắn.
“Ôi!” Long Cảnh không kịp đề phòng, tư thế thay đổi theo hành động của Đoàn Sơn Nhu.
Sau đó bộ phận sinh d*c của Long Cảnh đối diện với cậu.
Dương v@t phồng lên và quần l0"t đã ướt đẫm đến mức biến sắc.
Đoàn Sơn Nhu nhìn xuống.
“Đừng nhìn… Đoàn… Đoàn Sơn Nhu… Đừng có nhìn anh…” Long Cảnh gượng dậy nhưng bụng bầu nặng nề khiến động tác của hắn trông có vẻ ngốc nghếch. Túi bìu căng phồng bên trong quần, ướt át.
Giọng Đoàn Sơn Nhu nhẹ nhàng, chậm chạp, cực kỳ có kiên nhẫn: “Long Cảnh ướt hết rồi.”
Long Cảnh muốn giữ lại một ít tự tôn nhưng lúc này đây vầng trán đẫm mồ hôi của hắn lại trông chẳng hề thuyết phục: “Không… Không phải.”
Ngón tay Đoàn Sơn Nhu lần theo chân Long Cảnh lên xoa bên ngoài quần l0"t của hắn rồi với ngón tay vào, cọ cọ: “Sao không nói cho em vậy?”
Ngại.
Long Cảnh cúi đầu không dám nhìn vào mắt cậu.
Hắn nghe thấy Đoàn Sơn Nhu đứng dậy rồi đứng trước mặt mình. Tiếng kéo khóa vang lên, tiếp sau là tiếng ma sát và cuối cùng là ngón tay kéo bao quy đầu xuống vang lên âm thanh dấp dính.
Giọng Đoàn Sơn Nhu trầm thấp.
“Long Cảnh ơi, ngẩng đầu lên nhìn em được không?”
dương v*t Đoàn Sơn Nhu dựng thẳng, đặt bên môi Long Cảnh.
Cậu kéo đầu Long Cảnh lại, đè lỗ nhỏ ướt át lên môi dưới Long Cảnh, nói chắc nịch: “Long Cảnh nói dối.”
Tay Đoàn Sơn Nhu ấn hơi mạnh một chút.
Hơi thở alpha nồng nàn quen thuộc khiến Long Cảnh dường như quên phản bác.
Yết hầu Long Cảnh chuyển động lên xuống.
Hắn muốn.
Sức nặng của bụng khiến Long Cảnh hơi ngả người về phía trước. Đầu lưỡi hắn chạm vào Đoàn Sơn Nhu rồi từ từ trượt xuống. Nước bọt trào ra khỏi khóe miệng hắn, nhỏ giọt trên bìu cậu.
Long Cảnh di chuyển, răng nanh cắn nhẹ nhàng lên trên da bìu nhăn nheo. Chóp mũi hắn chạm vào dương v*t của Đoàn Sơn Nhu, miệng liếm mút vẻ thỏa thuê.
Đoàn Sơn Nhu thở dốc trên đỉnh đầu Long Cảnh.
Tiếng hổn hển ấy của người yêu là sự cổ vũ mạnh mẽ nhất.
Long Cảnh nắm lấy Đoàn Sơn Nhu, từ từ nuốt xuống.
Quy đầu dựng thẳng trong miệng Long Cảnh khiến hai má hắn phồng lên.
Long Cảnh bắt đầu nghi ngờ sự nhẫn nhịn của mình như thể vô nghĩa.
Hắn nhớ lại khi Đoàn Sơn Nhu ôm mình vào lòng nói: “Em là alpha của anh…”
Long Cảnh nuốt vào nhả ra không lâu đã khiến giọng Đoàn Sơn Nhu trở nên dịu dàng rồi.
“Long Cảnh ơi sắp bắn rồi.” Cánh tay cậu hơi đẩy Long Cảnh ra tựa hồ định rút.
Nhưng hắn không rời miệng.
Ngược lại còn đùa dai mà vân vê hai quả bóng.
Dòng t1nh dịch nóng bỏng bắn lên trên mặt Long Cảnh.
“Ư…” Long Cảnh nhíu mày, thở dốc.
Tất cả những điều liên quan đến Đoàn Sơn Nhu hắn đều không thể kháng cự được.
Toàn bộ, toàn bộ những gì thuộc về cậu.
Hắn dùng tay áo quệt môi. Một ít t1nh dịch bắn lên trên ngực, trượt xuống bụng, đọng thành một bãi nhỏ.
Long Cảnh ngồi lên trên sô-pha, nhẹ nhàng cởi qu@n l0"t ra, kéo áo sơ mi lên.
Hà tất…
Hà tất phải trốn tránh một Đoàn Sơn Nhu thế này?
Dương v@t đỏ bừng, tầng sinh môn sưng tấy. Ngay cạnh đó là nơi ướt át mềm mại của hắn đang tỏa hương nhài.
Ánh mắt lướt qua đôi má của Đoàn Sơn Nhu xuống dưới rồi Long Cảnh chẳng dám nhìn nữa.
“Lại… đây… đi…”