Hai tuần sau Long Cảnh lén dùng que thử thai.
Hắn cảm thấy chuyện này hơi mất mặt nên phải tránh mặt Đoàn Sơn Nhu.
Tay Long Cảnh hơi run, hắn không xác định được mình muốn kết quả như thế nào.
Thực ra tỷ lệ mang thai của omega nam rất thấp, khung xương chậu lại không đủ rộng, điều kiện để mang thai cũng khá ngặt nghèo. Có nhiều omega nam cả đời chẳng thể sinh nở nên lần này không trúng thì cũng bình thường…
Hắn nghĩ vậy, không biết là đang an ủi ai.
Long Cảnh giơ que thử lên, mở mắt.
Một vạch. Âm tính.
Không mang thai.
Long Cảnh sững sờ.
Đến khi nhận ra những câu tự an ủi vừa rồi hàm ý rằng hắn đang chờ mong cái gì.
Cuối cùng Đoàn Sơn Nhu vẫn biết vì cảm xúc của Long Cảnh tựa hồ như viết hết lên trên mặt.
Một ngày nọ Long Cảnh đi đến nhà Đoàn Sơn Nhu, ngồi thừ người trên sô-pha nhìn TV.
Đoàn Sơn Nhu về nhà từ công ty đang thực tập. Cậu ngồi xuống bên cạnh, tay đặt lên đùi hắn: “Sao thế Long Cảnh?”
Long Cảnh nhíu mày.
Đoàn Sơn Nhu mỉm cười, tay vuốt vuốt lông mày hắn.
Long Cảnh lại nhìn ngón tay thon thả, trắng trẻo của Đoàn Sơn Nhu. Hắn kéo tay cậu xuống. Long Cảnh thấy hình như Đoàn Sơn Nhu dịu dàng với mình quá lại có vẻ thừa thãi.
“Em biết không? Omega nam rất khó thụ thai.” Long Cảnh tựa lưng vào ghế, chẳng nhìn cậu.
Đoàn Sơn Nhu lại nắm tay hắn.
Thật ra gần đây cậu cũng đoán được Long Cảnh hơi khác thường, chắc chắn là có chuyện gì xảy ra.
Đèn chùm trên đầu chiếu rọi, mặt hắn cắt không còn giọt máu.
Đoàn Sơn Nhu kéo Long Cảnh lại, vuốt ve gáy hắn, vừa sờ vừa cười: “Thế nên anh buồn à?”
Ánh mắt Long Cảnh dừng trên bờ vai Đoàn Sơn Nhu. Hắn bất giác hít hơi thở của cậu vào.
“Em chẳng ngờ là anh muốn em bé đến thế?”
“Nhưng Long Cảnh ạ, muốn thì… thì làm nũng với em, bảo em là muốn ôm một cái, thơm một cái…”
Những lời này khiến Long Cảnh thoát khỏi mây mù trong lòng được một chút, tỏ vẻ hơi phản kháng: “Đoàn Sơn Nhu, đừng có mà được đằng chân…”
Nhưng hắn cũng chẳng tránh ra. Hai tay Đoàn Sơn Nhu siết chặt quanh đối phương: “Đừng tưởng là anh chỉ có một mình.” Giọng cậu vang lên bên cạnh hắn: “Em là alpha của anh mà.”
Tình cảm đậm sâu đến mức độ nào đó sẽ im lặng vô cùng.
Long Cảnh cúi xuống, vùi đầu vào lòng Đoàn Sơn Nhu. Bờ vai ấy chẳng hề dày rộng nhưng lại đủ để ôm hắn.
Hắn nghe thấy Đoàn Sơn Nhu thì thầm bên tai mình: “Thời gian còn dài, sao phải sợ.”
Cũng mất kha khá thời gian.
Khi que thử thai hiện hai vạch cũng đã là ba năm sau.
Sau khi Long Cảnh tốt nghiệp thì chọn một trường Trung học để phát huy sở trường của mình, nhận dạy thể dục.
Đám học sinh khá hâm mộ hắn, không chỉ vì vóc dáng cao lớn và vẻ đàn ông mà còn vì phong thái khá ngông mà thiếu niên rất thích.
Mà vết đánh dấu sau cổ không phù hợp với con người hắn chỉ bị cho là vết trầy xước do bất cẩn thôi.
Long Cảnh ít nói ít cười, dường như chẳng có điều gì đáng để hắn mở miệng. Chỉ thỉnh thoảng lông mày hắn hơi nhướng lên, hừ một tiếng coi như đã cười.
Dù vậy hắn vẫn được các học sinh đánh giá rất cao, đặc biệt là các học sinh omega.
Đoàn Sơn Nhu đang ở công ty thì nhận được tin nhắn.
Chỉ bốn chữ mà Đoàn Sơn Nhu nín thở tới cả phút đồng hồ.
Đồng nghiệp thấy vẻ mặt cậu như vậy thì đoán già đoán non: “Sao thế, đàm phán được dự án lớn hả?”
Di động tuột khỏi tay Đoàn Sơn Nhu, rơi xuống mặt bàn. Cậu đứng lên, lảo đảo đi về phía trưởng phòng: “Tôi…. tôi muốn xin nghỉ.”