Các bạn có biết rằng người yêu thuở thiếu thời là người mình khó quên nhất.
Hắn lơ đãng hất cằm, nói: “Đoàn Sơn Nhu, đừng nhìn chằm chằm anh như thế.”
Tựa hồ như là ai cũng chẳng quan trọng. Long Cảnh ngồi trên vương tọa, vươn chân ra coi như sự phối hợp với những người đang theo đuổi mình.
Đoàn Sơn Nhu không kiềm lòng nổi mà nắm lấy gót chân hắn, hôn lên mu bàn chân gân guốc, liếm lên trên, đến nơi bí ẩn giữa hai đùi thơm ngát hương nhài.
Đoàn Sơn Nhu chẳng dám tiếp tục nữa. Cậu giấu đi sự cuồng nhiệt của mình, quỳ gối trước vương tọa. Long Cảnh không nói, Đoàn Sơn Nhu cũng chẳng dám giương mắt. Cậu cho rằng mình chỉ là một gã bình thường trong bao kẻ tình si.
Nhưng Long Cảnh dùng chân cọ nhẹ lên hai má Đoàn Sơn Nhu.
Hắn nói: “Đoàn Sơn Nhu, em đúng là… khờ thật đấy.”
Vương tọa nhỏ nước, đó là ái d1ch mà Long Cảnh chảy ra vì cậu.
Nhiệt độ cơ thể của Long Cảnh tăng cao vì kéo Đoàn Sơn Nhu chạy trốn.
Hắn đẩy Đoàn Sơn Nhu trên sô pha phòng khách, trán mướt mồ hôi: “Đệt mẹ, nhìn trông như cây gậy mà nặng thế.”
Đoàn Sơn Nhu đứng dậy, ôm eo hắn từ phía sau.
Bụng Long Cảnh gồng lên.
Hắn biết chuyện gì sẽ xảy ra. Long Cảnh quay lại, ngửi mùi Đoàn Sơn Nhu, mùi hương sâu lắng mà mãnh liệt.
Giờ Long Cảnh vẫn cười: “Sao, tỉnh rồi à?”
Đoàn Sơn Nhu ngoan ngoãn ngẩng đầu. Cậu nhìn môi Long Cảnh, vừa thì thầm vừa dán lên: “Long Cảnh ơi, em…”
Long Cảnh giơ tay lên che lại môi mình. Hắn liều lĩnh nghiêng đầu đi tránh khỏi một alpha đang động dục: “Muốn làm gì thì nói rõ ra nào?”
Mặt Đoàn Sơn Nhu đỏ bừng, liếm những kẽ tay của Long Cảnh, ngón tay lần xuống dưới xoa dương v*t của hắn.
“Hu hu, cho em hôn anh một tí, được không? Được không hả Long Cảnh…”
Hai tay Long Cảnh khoác hờ lên vai Đoàn Sơn Nhu. Hắn kiễng chân, cắn nhẹ lên môi dưới của cậu, rồi lại cười quyến rũ đẩy đối phương ra: “Được chưa?”
Long Cảnh chưa dứt lời đã thấy choáng váng. Sự choáng váng ấy khiến hắn nhũn ra, ngã vào lòng Đoàn Sơn Nhu. Long Cảnh ngẩng đầu, mặt đỏ bất thường: “Này, Đoàn…”
Đoàn Sơn Nhu không cho hắn thời gian hỏi, giữ yết hầu Long Cảnh lại, đè hắn lên tường, im lặng hôn hắn.
Chóp mũi Đoàn Sơn Nhu cọ lên đôi má nóng rực của Long Cảnh.
Ngược lại với những hành động của mình, thực ra Long Cảnh rất thích hôn. Không khí loãng dần làm tăng gấp đôi khoái cảm. Hơi thở mang tính áp đảo của alpha khiến hắn đắm chìm trong sung sướng chẳng thể tự hỏi.
Lưng dựa vách tường, Long Cảnh trượt xuống, ngả người về phía Đoàn Sơn Nhu.
Đoàn Sơn Nhu áp trán lên trán Long Cảnh. Cậu có thể thấy lông mi hắn đang run.
“Long Cảnh ạ…” Tay cậu trượt từ eo hắn xuống dưới, cởi phăng cái quần vướng víu: “Không phải anh hỏi là khi nhìn anh thì em nghĩ gì sao?”
“Em muốn…” Cổ Đoàn Sơn Nhu đỏ lên: “Em muốn bụng dưới của anh căng đầy t1nh dịch của em.”
“Nếu chảy ra, lại bị em đâm vào.” Đoàn Sơn Nhu vùi mặt vào hõm vai Long Cảnh: “Nơi đó của anh hồng hồng, thật đẹp.”
Những lời nói trắng trợn ra thế này, lúc trước Đoàn Sơn Nhu chẳng nói bao giờ.
Vì trước nay cậu luôn tỉnh táo.
Mấy câu nói khiến Long Cảnh giật mình. Tay hắn run rẩy đẩy vai Đoàn Sơn Nhu: “Mẹ nhà em…”
Hắn không thể tiếp tục chửi Đoàn Sơn Nhu bởi bụng đã bắt đầu phập phồng, đùi đã mất khống chế, lẩy bẩy, thoáng nâng lên.
Đoàn Sơn Nhu ôm Long Cảnh, cọ cọ tai hắn, cười.
Cậu ôm mặt Long Cảnh, lại cẩn thận hôn lên. Cậu luôn không ngại hôn.
Cậu phải thực hiện mộng tưởng của mình.
Đoàn Sơn Nhu đè eo Long Cảnh lại, bất ngờ cười rộ lên.
Trong chẩn đoán của báo cáo giới tính của Đoàn Sơn Nhu có dòng “có khả năng sinh sản tốt”.
Đó là cách nói khéo thôi.
Chứ để nói thằng là nếu mất kiểm soát thì thời gian khi ân ái của cậu sẽ rất dài, dài đến khi cậu xác nhận được bạn đời đã tẩm đẫm mùi hương của cậu.
Long Cảnh bắt đầu thấy hối hận vì những hành vi lỗ mãng của mình. Hắn cứ nghĩ chẳng qua chỉ là một tên Đoàn Sơn Nhu thôi, dù không dùng thuốc ức chế thì hắn cũng khống chế được.
Phỏng đoán sai lầm đang khiến hắn lúc này phải tr@n trụi co lại một góc trên sô pha. Nói là co cũng chẳng đúng, cơ thể Long Cảnh cao lớn, dựa vào sô pha, co một chân lại che cửa sau của mình.
Tròn tròn, đầy đặn, thường bị sử dụng quá độ, sưng đỏ lên, hơi chảy ra… t1nh dịch của Đoàn Sơn Nhu.
“Không được lại… A…” Giọng Đoàn Sơn Nhu trầm thấp, khàn khàn.
Một chân khác của Long Cảnh bị Đoàn Sơn Nhu nâng lên, đặt lên ngực cậu.
“Ở bên trong đúng không?” Giọng Đoàn Sơn Nhu vẫn dịu dàng như bình thường mặc dù trên người cậu tràn ngập vết cào của Long Cảnh.
“Em bé sẽ ở bên trong đó đúng không Long Cảnh? Sẽ nhỉ?”
Không có thuốc ức chế, cậu trở nên thú tính hơn. Nhưng sự dịu dàng bất thường này còn đáng sợ hơn thế.
Long Cảnh vừa trải nghiệm điều này, ví dụ như hắn vừa nghe đủ những lời khẩu d@m mà hơn hai mươi năm qua chưa từng nghe thấy.
Đoàn Sơn Nhu nhẹ nhàng ấn bụng Long Cảnh, t1nh dịch sền sệt chảy ra khỏi lối nhỏ đỏ bừng vì quá đầy. Long Cảnh vặn vẹo eo, phát ra những tiếng rên thật nhỏ.
“Ư… ư… Đừng ấn…” Ngón chân Long Cảnh cuộn lại, nâng đùi lên, cầu xin tha thứ: “Đừng ấn…” Giọng hắn nghẹn ngào, cố gắng lắm mới nói được vì bị Đoàn Sơn Nhu hôn liên tục.
Ngón tay Đoàn Sơn Nhu ấn nhẹ xung quanh miệng dưới no căng của Long Cảnh. Đầu mũi cậu cọ qua ngực Long Cảnh, đầu vu" nóng bỏng, mềm mại, run lên theo dòng t1nh dịch chảy ra.
Cậu không dừng tay bởi nghe thấy tiếng r3n rỉ sung sư0"ng của Long Cảnh.
Cậu biết Long Cảnh lúc này đang ngoan ngoãn nhất. Cậu kéo Long Cảnh lên, để hắn dựa vào ngực mình.
“Long Cảnh, bé ngoan, đừng cử động nha, ngoan nha…”
Dỗ dành tựa ru ngủ.
Đầu Long Cảnh cọ lên xương quai xanh của Đoàn Sơn Nhu, nuốt nước bọt, nói không thành câu. Cơ thể hắn thả lỏng, mặc người dày vò.
Trong nháy mắt răng nanh đâm thủng da gáy hắn, Đoàn Sơn Nhu tựa hồ trở thành một con dã thú thực hụ.
Tay bóp chặt lại hòng chế ngự Long Cảnh khi hắn vặn vẹo.
Không ai có thể cản cậu l@m tình.