Lời nói của Phương Tiểu Đình rất hiệu quả. Long Cảnh nhìn điện thoại, bắt đầu sinh ra những cảm xúc rất kỳ lạ. Những cảm xúc ấy hắn có thể nhận diện bằng những từ rất tiêu cực như hụt hẫng, thất vọng.
Dường như hắn chẳng còn là Long Cảnh mà dùng nắm đấm để giải quyết mọi chuyện nữa, vì nắm tay của hắn không đánh trúng được tâm sự của bản thân.
Hắn không biết cách đối phó với những suy nghĩ này, làm bản thân rơi vào thế bị động: Để người khác chi phối cảm xúc của mình.
Hắn vốn suy nghĩ rất thẳng thừng, cái gì mà vòng vo tam quốc, tinh tế nhạy cảm chẳng dính dáng được gì đến Long Cảnh.
Hắn gõ từng chữ: “Cuối tuần này anh có chuyện muốn nói trực tiếp với em.”
Đoàn Sơn Nhu hẹn chờ hắn ở quán cà phê.
Khi thấy Long Cảnh, cậu đứng bật dậy, giơ tay định sờ đầu hắn: “Long Cảnh, sao anh… sao anh toàn đi đánh nhau thế?”
Long Cảnh không đáp, nghiêng đầu tránh đi. Hắn ngồi đối diện với Đoàn Sơn Nhu, đặt túi quà xuống, bên trong là áo sơ mi hồng nhạt.
Tay cậu dừng lại giữa không trung. Chàng trai vốn nhạy cảm đã nhận ra có gì đó khang khác.
Cậu ngồi lại xuống ghế, mặt gượng gạo, mỉm cười đầy hoang mang: “Đánh nhau với ai vậy? Alpha nào ạ? Lúc nào thế? Sao không kể với em?”
Long Cảnh hất hàm lên, trở về với phong thái khi xưa của hắn. Không nhìn Đoàn Sơn Nhu, hắn nói: “Có thằng alpha ép tôi động dục nên tôi đánh nó.” Long Cảnh lại hất hàm về phía túi quà: “Tặng cậu.”
Đoàn Sơn Nhu căng thẳng.
Khóe miệng cậu cố lắm mới nâng lên được: “Cái gì thế ạ?” Cậu cầm túi quà to lên: “Bí mật cơ…”
Long Cảnh giơ tay sờ cổ mình, một lúc lâu sau mới nghĩ ra từ: “Quà chia tay.”
Đoàn Sơn Nhu lập tức im lặng. Cậu im lặng rất lâu nên khi Long Cảnh định mở miệng thì phát hiện không khí xung quanh bỗng nóng lên.
Không phải.
Không phải xung quanh nóng mà là hắn đang nóng lên.
Điều này không bình thường. Hắn không trong kỳ động dục, dù có bị alpha khác chèn ép tới đâu cũng không phản ứng lại nhanh vậy được.
“Điều hòa hỏng à?” Long Cảnh bất an nhìn xung quanh rồi lại nhìn Đoàn Sơn Nhu.
Mặt cậu lạnh tanh.
“Em biết nó không?” Đoàn Sơn Nhu không trả lời Long Cảnh. Cậu muốn nói chuyện, tỏ ra cực kỳ có kiên nhẫn, nhìn chằm chằm Long Cảnh.
“Anh động dục trước mặt nó, đúng không?”
Càng lúc càng nóng, Long Cảnh nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo xung quanh, hình như các omega khác trong quán cũng phát hiện rồi.
“Sao?” Đoàn Sơn Nhu hơi nhổm dậy về phía Long Cảnh, mặt trắng bệch.
Tay Long Cảnh vịn trên bàn, hắn cả sức cũng không còn mà lắc đầu.
Đoàn Sơn Nhu mở túi quà: “Nó bảo anh đến nói thế với em à?”
“Quà thì sao? Anh đi mua với nó hả?”
Đoàn Sơn Nhu cẩn thận cầm áo sơ mi ra, khẽ ngửi: “Vậy mà không có mùi của nó.”
Cậu vùi mặt vào đó, nói nhỏ: “Mùi hoa nhài của Long Cảnh.”
Tay Long Cảnh run run.
Eo hắn lúc này đã nhũn ra. Mùi hoa nhài quấn quýt với mùi cà phê, lặng yên lan ra, thoáng bay qua mũi Đoàn Sơn Nhu, giống như là đang khoe khoang.
Tác dụng vốn có của uy lực là để tranh giành phối ngẫu.
Đoàn Sơn Nhu dường như chẳng hề ý thức được cường độ uy lực của mình, đó là bản năng của cậu.
Bản năng khi ghen.
Long Cảnh động dục trước người khác. Kể từ khi cậu nghi ngờ chuyện này thì chẳng thể kiểm soát được uy lực của mình nữa.
Vài nhân viên beta của cửa hàng vội tới ngăn cản Đoàn Sơn Nhu.
Vì chuyện gián đoạn này mà Đoàn Sơn Nhu hơi hoàn hồn lại, ngỡ ngàng nhìn về phía mấy nhân viên: “À, không…”
Tay Long Cảnh chống bàn, cuối cùng cũng ngẩng được đầu lên nhìn về phía Đoàn Sơn Nhu. Hắn khàn giọng nói với nhân viên quán: “Không sao.” Rồi lại gục xuống: “Cậu ấy không động dục đâu.”
Đoàn Sơn Nhu cầm áo sơ mi, màu hồng nhạt ánh lên trên má. Dường như cậu hiểu được điều gì.
“Long Cảnh, ý anh là sao?”
Phản ứng s1nh lý của Long Cảnh cũng yếu bớt theo sự suy giảm uy lực của Đoàn Sơn Nhu.
Song, sự cố lần này như lửa cháy đổ thêm dầu vào những cảm xúc của Long Cảnh.
“Của cậu là của cậu.” Màu đỏ trên mặt Long Cảnh vẫn chưa tan, mà ngược lại, còn đậm hơn: “Tùy cậu.”
Đoàn Sơn Nhu cầm áo, gương mặt dần có màu máu: “Long… Long Cảnh…”
Long Cảnh cố gắng nén giọng, nghe thật nặng nề: “Buông ra.”
Hắn hít một hơi thật sâu, gắng áp chế lửa giận, đứng dậy chẳng hề nghe giải thích.
Đoàn Sơn Nhu giơ tay kéo tay hắn lại.
Long Cảnh quay sang đẩy mạnh. Lần này hắn dùng nhiều sức khiến Đoàn Sơn Nhu ngã ngồi xuống ghế.