Nhãi Con Tiểu Long Lại Ăn Vạ Ta

Chương 49




Edit: Vũ Kiều Phụng

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Đại học đã khai giảng được một đoạn thời gian, Diệp Lan mở ra Tieba vườn trường, nhìn cái tên của giáo thảo* 818 còn treo trên trang đầu, yên lặng thở dài.

(*) vừa đẹp vừa học giỏi.

Tiểu long nhà cậu đã được bình chọn là giáo thảo sau khi vào đại học không lâu.

Được bình chọn là giáo thảo còn chưa đủ, nhiều lắm thì có nhiều người chú ý hơn mà thôi.

Nhưng vừa khai giảng, Long Ngân đã thoải mái, hào phóng mà come out*.

(*) hành động công bố xu hướng tình cảm của giới LGBT+

Diệp Lan giơ tay chà xát mặt mình:

"Haizz, sớm biết mình cũng bị người người chú ý như vậy, lúc trước nên ngăn cản Long Ngân lại."

Cậu đang lo lắng, Long Ngân đã từ bên ngoài đi vào.

"Diệp Diệp."

Long Ngân lấy hộp cơm ủ trong áo khoác ra:

"Hôm nay quá lạnh, chúng ta ở nhà đi."

Diệp Lan gật gật đầu, lại nhìn đến hộp cơm Long Ngân đưa, nhíu mày nói:

"Sao anh lại mua cơm bên ngoài? Em có thể nấu cơm mà."

Long Ngân dựa gần thân thân mặt Diệp Lan:

"Không cần nấu, bây giờ mỗi ngày đều do em nấu cơm, quá vất vả."

"Anh đang nghiên cứu trù nghệ, chờ anh học nấu ăn xong, sau này anh sẽ nấu cho em ăn."

Diệp Lan: "......"

Cậu nghĩ đến đồ ăn Long Ngân nấu mấy lần trước, mặt cũng tái xanh.

"Không, không cần."

Diệp Lan ôm Long Ngân, vẻ mặt chân thành:

"Long Ngân, em đặc biệt thích nấu cơm, thật sự, em không cần anh nấu cho em đâu."

Cậu còn chưa sống đủ đâu, thât sự không muốn đi đầu thai sớm.

Long Ngân được Diệp Lan chủ động ôm, lập tức vui vẻ đến không biết bản thân đang ở đâu.

Hai người ăn cơm xong, Long Ngân muốn chơi game, nhưng quay đầu nhìn thấy Diệp Lan đã mở sách giáo khoa ra, hắn không do dự gì mà đi qua ngồi chung.

"Bảo bảo."

Long Ngân ôm Diệp Lan để cậu ngồi trên đùi mình, bây giờ hắn đã rất cao, ôm cả người Diệp Lan trong ngực cũng dư dả.

"Bây giờ anh đã có thể kiếm tiền, em không cần đi làm cũng được, sau này anh có thể nuôi em."

Diệp Lan gõ gõ trán Long Ngân:

"Không được, em cũng muốn kiếm tiền."

"Em muốn nuôi nhóm nhãi con yêu quái đến lớn."

Ngữ khí Diệp Lan nghiêm túc nói:

"Sau này, em còn muốn đi nhặt tiểu yêu quái nữa."

Tiểu yêu quái bị vứt bỏ, cậu, anh Du và anh Mộc đều sẽ nhặt về hết.

Nhặt về, nuôi dưỡng cho tốt.

"Ừ."

Long Ngân cũng duy trì việc nhặt tiểu yêu quái này, hắn ôm Diệp Lan chặt hơn, hôn lỗ tai cậu:

"Anh không muốn em bị áp lực quá nhiều."

Diệp Diệp của hắn từ nhỏ đến lớn đều đặc biệt nỗ lực, nỗ lực đến vất vả.

Lúc còn là ấu tể, Long Ngân đã đặt ra mục tiêu cho bản thân, tương lai sẽ kiếm rất nhiều tiền cho Diệp Diệp dùng, để Diệp Diệp hạnh phúc cùng hắn.

Bây giờ hắn đã kiếm được tiền, vận dụng vàng đã càn quét từ kho vàng của cha, xem như tài chính khởi đầu, hắn kiếm tiền, kiếm vừa ổn, vừa chuẩn còn tàn nhẫn, rất có phong phạm của cha.

Mặc dù như vậy, Diệp Diệp cũng vẫn tự mình nỗ lực.

Tiền của hai người để chung một chỗ, Long Ngân có thói quen giao tất cả vàng bản thân có được cho Diệp Lan.

Hai người dựa vào nhau, ở trong phòng đến hơn bốn giờ chiều.

Diệp Lan duỗi người:

"Long Ngân, chúng ta ra ngoài thôi."

Sắp tới giờ tan học của nhà trẻ rồi, hai người phải đi đón Nghe Một Chút về.

Long Ngân nhìn sắc trời bên ngoài, đứng dậy cầm thêm một cái áo khoác dày, để lát nữa bao Nghe Một Chút trong áo khoác.

"Em ở nhà đi, anh đi đón nó."

Diệp Lan muốn đi cùng Long Ngân, nhưng Long Ngân sợ cậu bị lạnh nên không cho.

Không còn cách nào.

Diệp Lan chỉ có thể ở nhà vừa nấu cơm vừa chờ hai người về.

Lúc trước, phòng này chỉ là thuê, sau khi Long Ngân kiếm được tiền liền giấu Diệp Lan mua hẳn.

Chỗ này xem như là khu phòng học cho thuê, giá trị có thể tăng lên trong tương lai.

Bởi vì nguyên nhân này, Diệp Lan mới không mắng Long Ngân tiêu tiền hoang phí.

Không biết qua bao lâu.

Sau khi Diệp Lan nấu cơm chiều xong, Long Ngân đã ôm nhóc con Nghe Một Chút về nhà.

Nghe Một Chút bị giấu trong áo khoác thật dày, đến khi vào cửa Long Ngân mới để nó lộ cái đầu nhỏ ra.

Nghe Một Chút hôn Long Ngân một cái:

"Ba ba lớn, Nghe Một Chút muốn xuống dưới!"

"Được."

Nói xong, liền thả nó cùng áo khoác xuống.

Áo khoác dày nặng, Nghe Một Chút đứng không vững nên ngã ngồi xuống nền.

"Long Ngân!"

Diệp Lan đi từ phòng bếp ra, nhìn thấy Nghe Một Chút ngã trên mặt đất, nhíu mày hung dữ:

"Anh lại khi dễ Nghe Một Chút."

"Anh không có."

Khi hai người nói chuyện, Nghe Một Chút đã giãy giụa ra khỏi trói buộc áo khoác.

"Ba ba!"

Chân ngắn của Nghe Một Chút chạy nhanh về phía Diệp Lan.

Diệp Lan ngồi xổm xuống, dang hai tay chờ nó phác lại đây.

"Moa~"

Nghe Một Chút ôm Diệp Lan, hôn một bẹp lên mặt Diệp Lan.

Không bao lâu.

Sau khi rửa tay, rửa mặt, Nghe Một Chút được Diệp Lan ôm đặt lên ghế.

Trong bàn ăn nhà ba người chưa từng có quy tắc khi ăn không nói chuyện, mỗi lần tới giờ cơm đều rất náo nhiệt.

Do ấu tể Nghe Một Chút đang trong độ tuổi có nguyện vọng biểu đạt cảm xúc của bản thân cực kỳ mãnh liệt.

"Giáo viên nói ba ba và Nghe Một Chút cùng nhau làm thủ công rất đẹp!"

"Nghe Một Chút học từ đơn rất nhanh, giáo viên dán hoa hồng nhỏ cho Nghe Một Chút!"

"Có một bạn nhỏ mới chuyển đến lớp hoa hoa của Nghe Một Chút, lớn lên rất xinh đẹp, Nghe Một Chút chia chocolate cho bạn ấy, bảo bạn ấy làm vợ của Nghe Một Chút."

Diệp Lan: "???"

Cậu ngừng động tác, nhìn Nghe Một Chút mồm to mà ăn canh trứng:

"Nghe Một Chút, nhóc bảo bạn nhỏ làm vợ của nhóc?"

"Đúng rồi."

Trên khuôn mặt bánh bao còn dính canh trứng, Nghe Một Chút chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, năn nỉ Diệp Lan:

"Ba ba, ngày mai Nghe Một Chút muốn mang bánh quy nhỏ."

"Muốn mang nhiều hơn, cho vợ ăn!"

Diệp Lan cứng đơ.

Cậu nghe được gì? Mới ba tuổi đã bắt đầu yêu sớm sao?

Theo yêu cầu mãnh liệt của Nghe Nghe, hôm sau, trong cặp sách nhỏ của nó chứa đầy đồ ăn vặt.

Long Ngân ôm cả nó và cặp sách vào trong ngực, "xí" một tiếng.

"Quá nặng."

Bởi vì tối qua Diệp Lan đã nói trước với Long Ngân, bảo hắn chú ý Nghe Một Chút, đặc biệt là chú ý vợ nhỏ của nó nên sau khi đưa Nghe Một Chút đến nhà trẻ, Long Ngân cũng không vội đi.

Hắn thay đổi nguyên hình, súc thành bộ dáng bỏ túi, bám vào túi của Nghe Một Chút.

Theo dõi được nửa ngày, Long Ngân trầm mặc.

Hắn thấy được vợ nhỏ mà Nghe Một Chút đã nói, một bé trai dễ thương.

Là bé trai còn chưa đủ, quan hệ giữa bé trai đó với Nghe Một Chút.....

Nghe Một Chút nhà hắn chính là kho dự trữ đồ ăn vặt của bé trai này.

Bé trai sinh ra trắng trẻo ngọc ngà*, rất đẹp, nhưng nói chuyện phiếm với Nghe Một Chút chỉ vì đồ ăn vặt.

"Anh, em muốn ăn chocolate."

Nghe Một Chút đưa chocolate.

"Moa~, cảm ơn anh, em yêu anh nhất."

Nghe Một Chút cũng vui vẻ:

"Moa~"

"Anh, em lại muốn ăn bánh quy nhỏ."

Nghe Một Chút tiếp tục đưa.

Bé trai nói chuyện ngọt ngào, ăn xong đồ vật còn biết thân Nghe Một Chút.

Long Ngân nhìn Nghe Một Chút bị dỗ u mê không biết đường ra, tâm tình vô cùng phức tạp.

Diệp Lan lo lắng quá sớm rồi, Nghe Một Chút thế này thì yêu sớm cái gì?

Bé trai nhà người ta làm vợ nhỏ của Nghe Một Chút chỉ là muốn ăn đồ ăn vặt của Nghe Một Chút mà thôi.

Cùng ngày.

Diệp Lan biết được việc này, tâm tình cũng phức tạp như Long Ngân.

Nhưng việc của mấy đứa nhỏ, hai người cũng không quan tâm nhiều.

Thời gian từng chút qua đi.

Rất nhanh đã đến cuối kỳ.

Diệp Lan được Long Ngân phụ đạo, cũng không lo lắng thành tích của bản thân, nhưng không lo lắng cho thành tích thì lại lo lắng cho thân thể.

Vì để Long Ngân giúp cậu học bù, mỗi đêm Diệp Lan đều bị Long Ngân thay đổi tư thế mà khi dễ.

Một ngày kia, Diệp Lan cảm thấy bản thân không có việc gì, nhưng Long Ngân thì sắp bị cậu ép khô.

"Long Ngân."

Nửa đêm, Diệp Lan đè tay Long Ngân đang muốn mò xuống, nghẹn giọng dỗ Long Ngân:

"Em rất mệt."

"Anh ôm em ngủ, được không?"

Long Ngân rũ mắt nhìn gương mặt hồng thấu của Diệp Lan, cuối cùng cũng chịu ôm người vào trong ngực, ngoan ngoãn đi ngủ.

Kỳ nghỉ của nhà trẻ sớm hơn so với đại học.

Thời gian đầu đi nhà trẻ, Nghe Một Chút không thích đi học, bây giờ được cho biết không thể đi học nữa, khuôn mặt bánh bao ngẩn ngơ, sau đó nước mắt ào ào rơi xuống:

"Nghe Một Chút, muốn đi học!"

Nghe Một Chút ôm chân Long Ngân, mông nhỏ đầy thịt ngồi lên mu bàn chân hắn, nước mắt rưng rưng:

"Ba ba, Nghe Một Chút yêu học tập."

Nói lung tung.

Nếu như Nghe Một Chút nhà bọn họ yêu học tập một chút thôi, thì mỗi lần họp phụ huynh, hắn sẽ không bị giáo viên lén giữ lại, hàm súc uyển chuyển nói cho hắn vấn đề Nghe Một Chút không làm bài tập.

Mu bàn chân Long Ngân bị nó đè nặng trĩu, hắn phải xách nó lên:

"Đừng khóc."

Long Ngân dỗ Nghe Một Chút:

"Chờ qua năm nhóc có thể đi học lại."

Nghe Một Chút không muốn đồng ý chút nào, nhưng cũng hết cách, trường học không mở cửa, nó không gặp được vợ nhỏ.

Thật vất vả chờ đến sang năm, Nghe Một Chút gấp không chờ nổi chạy tới lớp hoa hoa.

Kết quả.

Vợ nhỏ của nó đã chuyển trường.

Không có vợ nhỏ, Nghe Một Chút khóc suốt vài ngày sau đó, Diệp Lan cũng bị tiếng khóc của nó làm đau đầu.

- Còn tiếp -