Nhãi Con Tiểu Long Lại Ăn Vạ Ta

Chương 39




Edit: Vũ Kiều Phụng

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Diệp Lan học một tuần trong trường, trong thời gian này, cậu và Giản Ninh bị chèn ép rất nhiều.

Tuy chủ nhiệm lớp và các giáo viên bộ môn đều khen hai người, nhưng các bạn học trong lớp lại từng khinh thường hai người, các giáo viên càng khen, tâm lý phản nghịch của những bạn học này càng nặng.

Hôm nay, tiết thể dục.

Dạo này, sân thể dục vẫn đang thi công, tiết thể dục không cần ra ngoài rèn luyện, rất nhiều bạn học đều ngồi trong lớp nói chuyện phiếm.

Một bạn ngồi cách bàn của Diệp Lan rất gần cũng đang nói xấu cậu.

Bọn họ không kiêng kỵ Diệp Lan chút nào, nói xấu cậu còn không thèm hạ giọng.

"Long Ngân kia hơn một tuần không đi học rồi, cậu đoán đi, nếu hắn tiếp tục nghỉ như vậy có khi nào đã chuyển trường hoặc là xảy ra chuyện rồi nghỉ học luôn rồi không, Diệp Lan và Giản Ninh có lót đế trở lại không nhỉ?"

"Này còn phải hỏi sao? Với thành tích lót đế của bọn họ, xí, sau này đừng nói thi đại học, trung cấp chuyên nghiệp còn phải cố sức nữa là."

Diệp Lan đang vùi đầu làm bài, nghe được lời này, nâng đầu lên:

"Sau này tôi có thi vào đại học hay không, không cần mấy người quan tâm."

Diệp Lan tốt tính từ trước, đến nay thì lạnh mặt, nhìn thẳng về phía người nói xấu cậu:

"Quan tâm thành tích của tôi như vậy, nếu mấy người là nữ sinh, tôi liền cảm thấy mấy người đang cố tình lôi kéo sự chú ý của tôi."

"Mày là gì chứ? Nếu tao là nữ sinh, mày cho rằng tao sẽ coi trọng mày sao?"

"Cũng không nói trước được."

Diệp Lan nhàn nhạt nói:

"Rốt cuộc, ai đó cũng không phải nữ sinh mà đã thích đặt sự chú ý lên người tôi, nghĩ tới liền nổi da gà."

Diệp Lan cố tình chụp mũ người kia, đối phương bị chọc tức đến mặt cũng đỏ lên, đứng dậy muốn đi đến dạy dỗ cậu.

Nhưng người mới vừa đứng lên, liền có một người khác từ sau lưng đè lại bờ vai, mạnh mẽ ép ngồi trở lại.

"Muốn đánh nhau?"

Thanh âm lạnh lẽo quen thuộc vang lên, người kia phản xạ có điều kiện mà run run một chút.

Diệp Lan đang phồng mặt, chợt ánh mắt sáng lên.

Là Chiêu Tài!

Long Ngân ấn người kia ngồi xuống, trầm thấp nói bên tai:

"Còn dám thừa dịp tao không có mặt mà khi dễ cậu ấy, tao bảo đảm mày sẽ đặt giường dài hạn ở bệnh viện đó."

"Chúng ta đều còn chưa thành niên, mày hẳn là biết rồi, nếu có lỡ tay giết mày, tao cũng không cần lấy mạng đền."

Tiếng nói của Long Ngân âm trầm như đang nghiêm túc báo cho người kia biết.

Những lời này của hắn là có thể làm được, mà không phải tùy tiện hù dọa người kia.

Nam sinh bị dọa sắc mặt trắng bệch, một chữ cũng không dám nói.

Long Ngân nhìn bộ dạng đáng thương của người kia, cười nhạo một tiếng, buông người kia ra, đi về hướng Diệp Lan.

"Tôi đã trở lại."

Long Ngân giơ tay xoa nhẹ đầu Diệp Lan, ngữ điệu không nặng không nhẹ, nhưng đủ để cho phòng học mới vừa an tĩnh có thể nghe được hắn nói:

"Yên tâm, tôi sẽ không chuyển trường, cũng sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn."

"Cậu và Giản Ninh, tôi bảo đảm, nhất định sẽ đưa hai người vào đại học, còn sẽ đưa vào đại học có danh tiếng."

Diệp Lan nhìn gương mặt tuấn tiếu của Long Ngân, cảm thấy trong lòng thật ấm áp.

"Được!"

Diệp Lan gật đầu thật mạnh:

"Tôi nhất định sẽ thi đậu đại học."

Giản Ninh ở bên cạnh, cũng nắm chặt bàn tay phụ họa:

"Tôi cũng sẽ nỗ lực vào đại học."

Đời trước, cậu ta học tập không tốt, cuối cùng chỉ thi vào một cái đại học cực kỳ kém cỏi.

Đại học còn chưa học xong, thì đã cùng Hoắc Lẫm kết hôn rồi.

Sau đó nữa, kết hôn nửa năm, cậu ta và Hoắc Lẫm cũng không còn......

Sau khi Long Ngân về lại, những người trong tối ngoài sáng chèn ép Diệp Lan ở trong lớp mấy ngày nay đều không dám lên tiếng.

Diệp Lan cũng không cố ý mách lẻo, nên học với Long Ngân thì học, nên chơi với Giản Ninh thì chơi.

Thời gian từng chút qua đi.

Bất giác một học kỳ sắp trôi qua, đã tới cuối kỳ.

Diệp Lan đã thương lượng với Tống Du, vẫn trải qua kì nghỉ đông với anh ta như năm ngoái.

Ban ngày làm việc trong xưởng Ve Chai, tối đến đi bán hàng vỉa hè, bận việc như vậy, cuộc sống cũng phong phú hơn.

Kiểm tra cuối kỳ xong.

Thành tích của Diệp Lan ổn định ở trước hạng 20, bây giờ đang ôm Nghe Một Chút, bên cạnh là Long Ngân kéo rương hành lý và đeo bao lớn bao nhỏ trên lưng.

Bọn họ chưa đi được.

Lý do là Hoắc Lẫm tới đón Giản Ninh, cố ý đến chỗ Diệp Lan.

Mấy người cùng nhau trò chuyện, lại cho nhau phương thức liên hệ.

Hoắc Lẫm luôn nghe Giản Ninh nói về Long Ngân, còn biết Long Ngân bổ túc công khóa cho cậu ta mới làm thành tích cậu ta đi lên, cho nên hắn ta đã ôm tâm tư khác, chuẩn bị tự mình đến gặp Long Ngân.

Vừa đến đây, thoáng nhìn Long Ngân và Diệp Lan thì lập tức yên tâm.

Bé khóc nhè nhà mình không bị người khác nhớ thương.

Khá tốt.

Trên đường về nhà.

Long Ngân nhận tin WeChat của Hoắc Lẫm.

"Cảm ơn cậu đã giúp Giản Ninh học bổ túc, về sau có chuyện gì, nói một tiếng là được."

"Không cần khách khí, chủ yếu là giúp Diệp Diệp bổ túc, cậu ta chỉ ngồi nghe."

Long Ngân trả lời rất thẳng thắn.

Hoắc Lẫm nhìn màn hình cũng không nhiều lời, cho dù là ngồi nghe, cũng là hàng thật giá thật mà giúp Giản Ninh.

Trên xe, hai người mang theo Nghe Một Chút rất nhanh đã tới nhà.

Lúc bọn họ đi học, qua mấy cái cuối tuần mới được về nhà hai ngày, có rất ít thời gian ở nhà.

Cho nên, trước khi nghỉ học, Long Ngân liền quấn lấy Diệp Lan, đòi cậu sau khi nghỉ thì về nhà ở vài ngày, sau đó mới đi đến nhà Tống Du.

Về đến nhà, Diệp Lan thả Nghe Một Chút xuống.

Bản thể của Nghe Một Chút đã biết chạy, nhưng hình người chỉ mới biết đi.

Diệp Lan bảo nó đi chơi ở trong sân, nhưng lại bảo Long Ngân ở bên cạnh để trông chừng, tránh cho nó bị té ngã rồi không ai quan tâm.

Long Ngân nhìn đứa nhỏ đi ngiêng bên này ngã bên kia, cố ý chơi xấu, duỗi tay chọc chọc nó.

Vốn dĩ Nghe Một Chút đã đi không vững, bị Long Ngân chọc một cái, liền ngã ngồi trên đất.

Nghe Một Chút là một đứa trẻ ngoan, nhưng có ngoan đến mấy cũng không muốn bị ức hiếp.

Nó bĩu bĩu môi, oa oa khóc lên.

"Ba ba, hư!"

Có Giản Ninh và Diệp Lan bên cạnh chăm sóc cùng với Hoắc Lẫm thỉnh thoảng mua đồ ăn vặt nên Nghe Một Chút đã mập lên, lúc này khuôn mặt tròn vo đang ngẩng lên mà khóc thương tâm.

"Ba ba, đẩy Nghe Một Chút!"

Diệp Lan đang múc nước để thu dọn nhà cửa, nghe được tiếng khóc thì xách cái chổi chạy ra:

"Long Ngân! Sao cậu lại khi dễ Nghe Một Chút?"

Long Ngân nhìn thấy Diệp Lan chạy ra, vội ngồi xổm xuống bế Nghe Một Chút lên:

"Đừng khóc, đừng khóc nữa, tôi bế nhóc đi vườn rau chơi."

Nói xong thì ôm Nghe Một Chút chạy mất, sợ Diệp Lan cầm chổi chạy theo đánh hắn.

Bên ngoài sân có thôn dân đi ngang qua, người trong thôn đã rất quen thuộc với Long Ngân và Nghe Một Chút.

"Nghe Một Chút đáng yêu, sao lại khóc vậy?"

Một thím lớn tuổi khiêng cái cuốc, chuẩn bị ra ruộng nhìn thấy Nghe Một Chút với khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, vội dừng lại hỏi.

Nghe Một Chút hít hít mũi, đang muốn trả lời, Long Ngân đã giành trước:

"Lúc nãy, Nghe Một Chút tập đi trong sân, không cẩn thận nên bị ngã ạ."

Bà thím vừa nghe trả lời, đau lòng nói "chao ôi".

"Lần sau Nghe Một Chút nhớ đi chậm thôi nha."

Nghe Một Chút tủi thân, nó đi rất chậm mà.

Tại ba ba đẩy nó!

Bà thím càng nhìn Nghe Một Chút càng cảm thấy khuôn mặt tròn vo kia đáng thương.

Bà sờ sờ túi ở bên hông, lấy ra được vài viên kẹo.

"Cho Nghe Một Chút nè."

Bà thím nhét hết kẹo vào tay Nghe Một Chút, yêu thương nói:

"Đây là kẹo mừng hôm trước bà nhận khi đến nhà của thân thích ăn tiệc đó."

"Nghe Một Chút ăn kẹo mừng, hưởng chút không khí vui vẻ nha."

Nghe Một Chút nắm chặt kẹo, giọng nói mềm mềm:

"Dạ được, bà thím! Nghe Một Chút thích bà thím lắm nha!"

Bà thím được nó liền nịnh mặt mày hớn hở nói:

"Bà thím cũng thích Nghe Nghe, ôi chao, cái miệng nhỏ này ngọt lắm nha!"

Khóe miệng Long Ngân giật giật.

Hắn cũng đã sớm biết, cái miệng nhỏ của Nghe Một Chút cực kỳ ngọt ngào, đặc biệt là khi nịnh hót.

Bình thường ở ký túc xá, mỗi lần muốn Diệp Lan hay Giản Ninh ôm nó sẽ nũng nịu nói:

"Nghe Một Chút thích ba ba nha!" hoặc là "Nghe Một Chút thích Giản Ninh nha!"

Lần đầu tiên Giản Ninh nghe được câu này, cảm động đến nước mắt rưng rưng, xúc động dùng hết tiền tiêu vặt của bản thân mua đồ ăn vặt cho nó.

Kết quả dĩ nhiên là không còn tiền ăn cơm nên chỉ có thể ăn đồ ăn Diệp Lan mua, sau đó Hoắc Lẫm biết được mới chuyển một ngàn đồng vào thẻ cơm cho cậu ta.

Bà thím đùa với Nghe Một Chút trong chốc lát mới lưu luyến không rời mà đi ra ruộng.

"Long Ngân à, giữa trưa mấy đứa đừng chạy lung tung, hôm nay nhà thím giết gà, sau khi hầm xong sẽ đem qua cho mấy đứa."

Theo bản năng, Long Ngân liền từ chối:

"Thím, nhà chúng con cũng có đồ ăn, thím giữ canh gà cho người trong nhà dùng đi ạ."

"Nhà thím nhiều gà lắm, yên tâm đi, cũng đủ cho nhà thím dùng."

Bà nhìn khuôn mặt nhỏ của Nghe Một Chút, nhíu mày nói:

"Bà thấy hình như mặt của Nghe Một Chút gầy đi so với lần trước bà gặp, phải tẩm bổ."

Long Ngân: "......"

Hắn nhìn cái mặt như cái bánh bao của Nghe Một Chút, nhớ đến trước khi bọn họ về nhà đã dùng cân điện tử cân cho nó.

Tháng này rõ ràng là nặng lên ba cân.

(*) 1 cân = 0,5kg

Cái má càng nhéo càng thịt phúng phính.

Nhưng thần kỳ là, mấy bà thím trong thôn, ai nhìn Nghe Một Chút cũng đều nói: Nghe Một Chút gầy nha.

Sau đó là nhét đồ ăn cho Nghe Một Chút.

Nhìn bà thím đi xa, Long Ngân nhìn Nghe Một Chút đang chuyên tâm ăn kẹo, không nhịn được mà nói thầm:

"Nghe Một Chút, nhóc cứ tiếp tục ăn đi, sắp biến thành heo con rồi."

Nhưng mà biến thành heo con cũng khá tốt, hắn nhớ rõ trên quyển vở của Diệp Lan có viết, muốn ở nhà nuôi heo.

Chẳng qua trước kia không mua nổi heo con, bây giờ mua được nhưng lại không có thời gian nuôi.

Trong vườn rau mọc ra một đám rau, Long Ngân thả Nghe Một Chút xuống đất, thuần thục đi cắt rau.

Hắn ở chung với Diệp Lan đã lâu, việc nhà nông này kia cũng đã như "cưỡi xe nhẹ trên đường quen".

Nghe Một Chút ngồi dưới đất, ăn kẹo, đôi mắt nhìn khắp nơi trên mặt đất.

Muốn tìm sâu chơi quá đi!

Long Ngân cắt rau xong, lấy bao nilon trong túi, căng ra rồi để rau vào.

"Nghe Một Chút đi thôi, chúng ta phải vào nhà."

Dứt lời, xoay người chuẩn bị ôm Nghe Một Chút lên.

Vừa xoay người đã bị Nghe Một Chút túm túm quần.

"Sao vậy?"

Long Ngân ngồi xổm xuống, ánh mắt ngang với tầm mắt của Nghe Một Chút:

"Không cần ba ba ôm hả?"

Mặt bánh bao của Nghe Một Chút lộ ra một nụ cười:

"Ba ba!"

Tay bụm lại giơ ra trước mặt Long Ngân rồi mở ra:

"Cho, ba ba."

Trong lòng bàn tay mềm như bông là một con bọ cánh cứng rất lớn.

Lòng bàn tay vừa mở ra, con bọ khựng lại vài giây sau đó giương cánh bay ra ngoài.

Trùng hợp thế nào mà vừa lúc bay đến mặt Long Ngân.

Long-sợ các loại bọ cánh cứng-Ngân: "!"

Tên nhóc hư hỏng này!

Con bọ cánh cứng kia bay đến mặt Long Ngân còn đậu trên đó không chịu bay đi.

Cả người Long Ngân đều nổi da gà, thân mình căng thẳng, động cũng không dám động, cứng ngắc như đá.

Cái cảm giác này, quả thực có thể trở thành bóng ma trong nhân sinh của Long Ngân.

Nghe Một Chút nhìn con bọ cánh cứng đậu trên mặt ba ba, còn mờ mịt "a" một tiếng.

"A" xong, nó cong cong đôi mắt:

"Ba ba, con bọ đậu lên mặt ba nè!"

Long Ngân vẫn không dám động.

Bây giờ hắn chỉ muốn ngất xỉu cho rồi.

Tựa hồ cảm giác được ba ba cứng ngắc, Nghe Một Chút nghiêng nghiêng đầu, nhìn kỹ ba ba.

Cuối cùng.

Nó vươn tay nhỏ lấy con bọ cánh cứng xuống.

Con bọ vừa rời khỏi mặt, Long Ngân không do dự gì mà lập tức triệu ra dòng nước, điên cuồng rửa mặt.

Nghe Một Chút cách rất gần Long Ngân cũng bị nước văng vào khuôn mặt nhỏ.

Rửa mặt xong.

Long Ngân ma ma răng hàm, nhìn về phía Nghe Một Chút.