Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Lâm Tri Vi hô một tiếng “Chờ chút” rồi xoa xoa khóe mắt đứng dậy, chỉnh lại đầu tóc. Cô đỡ Lục Tinh Hàn tựa lên đầu giường, vén chăn đắp đến ngang hông cậu, cô mới nói: “Mời vào.”
Hứa Đại bưng ly sữa tươi đun sôi để nguội tiến vào, mừng rỡ hỏi: “Tinh Hàn tỉnh rồi sao?”
Nghe tiếng, Lục Tinh Hàn quay lại, thoáng gật đầu.
Lâm Tri Vi nhẹ nhàng nói: “Tinh Hàn, trước tiên cứ nằm xuống để chị nhỏ mắt giúp em.”
Trong quá trình điều trị mù tuyết cần thường xuyên nhỏ mắt bằng sữa tươi, kết hợp chữa trị bằng các vị thuốc bản địa, đồng thời chú ý ở những nơi râm mát là có thể khỏi bệnh trong vòng ba đến năm ngày.
Từng lớp băng gạc được cởi ra, đôi mắt đỏ bừng của cậu nhắm chặt, thuốc và nước mắt tự động rỉ ra, bết vào lông mi, đau đến mức không mở ra nổi.
Đôi môi cậu mím lại, tay nắm chặt lấy ga giường.
Lâm Tri Vi để ý thấy hành động nhỏ trong vô thức của cậu mà lo lắng khôn nguôi. Phải trải qua hoàn cảnh không nhìn thấy như vậy chắc cậu vẫn luôn âm thầm lo sợ và căng thẳng.
Bất chấp việc Hứa Đại còn đang ở đây, cô cúi đầu nhẹ nhàng hôn cậu, nhỏ nhẹ dỗ dành: “Ngoan nào, không có việc gì cả, sẽ xong ngay thôi.”
Băng gạc được cẩn thận quấn lại, mấy ngày nay cô đã làm quen tay, động tác thành thạo lưu loát.
Hứa Đại thu dọn phần sữa tươi còn thừa lại xong cũng không đi ngay mà ngồi xuống ghế cạnh giường, nghiêm túc nói: “Tri Vi, Tinh Hàn, tuy rằng lúc này không nên quấy rầy hai em nghỉ ngơi nhưng có một chuyện quan trọng cô nghĩ là nên nói với cả hai.”
Lâm Tri Vi gật đầu: “Cô cứ nói đi ạ.”
“Trước hết, cô muốn nói lời xin lỗi.” Hứa Đại thở dài: “Tri Vi, cô đã vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa em và người đại diện của Lục Tinh Hàn.”
Lâm Tri Vi kinh ngạc.
Sau khi cô tỉnh lại thì thấy Viên Mạnh liên tục gọi điện cho Lục Tinh Hàn, đúng lúc có lại có cuộc gọi đến, vì vậy cô vội vã bắt máy.
Sau khi nói qua về tình trạng xảy ra bên này, cô chỉ hỏi Viên Mạnh có việc gì gấp không.
Viên Mạnh nói hết từ đầu tới cuối, anh ta báo cáo từng sự kiện mà Lục Tinh Hàn có tham gia trước đó cho cô nghe một lượt: “Đã tóm được sơ hở bên Giải trí Tinh Hỏa rồi. Một khi bọn họ dám có ý đồ xấu gì thì chúng ta sẽ ngay lập tức đánh trả. Đồng thời sửa sang lại chứng cứ của tên họ Triệu kia, lúc cần thiết có thể dùng để lật tẩy ông ta. Điều tôi lo lắng nhất bây giờ...”
“Anh nói đi.”
Viên Mạnh do dự: “Có thể là lo lắng vu vơ thôi nhưng tôi vẫn cảm thấy không an tâm cho lắm, e rằng họ Triệu bên kia có khả năng tra ra được người nhúng tay sau lưng ông ta là Tinh Hàn.”
Lâm Tri Vi quyết đoán: “Anh tuyệt đối đừng nóng vội, ổn định xong tình huống bên này, chúng ta sẽ bàn bạc lại sau.”
Sau đó còn nói vài vấn đề nữa nhưng cô không nhớ rõ ràng lắm, không ngờ lại bị Hứa Đại vô tình nghe được.
Hứa Đại không hề trốn tránh: “Trước đó trên máy bay có nhắc tới việc Tinh Hàn độc quyền dưới trướng đạo diễn Triệu thì cô đã đoán được đại khái mấy em muốn làm gì rồi.” Ánh mắt bà nghiêm túc, thẳng lưng, nói thẳng vào trọng điểm: “Tinh Hàn, cô nghĩ em trù tính lâu như vậy là đủ rồi, hiện tại điều duy nhất còn thiếu có lẽ chính là một người có thể chở che cho em, để em mặc sức tung hoành.”
Bà nói rõ ràng từng chữ: “Nếu có thể, mong rằng cô và chồng mình có thể may mắn được gánh vác trách nhiệm này.”
Lâm Tri Vi mở to mắt: “Cô?!”
Khóe mắt Hứa Đại rưng rưng: “Tri Vi, bất kể chúng ta có phải thầy trò hay không, trong lúc nguy hiểm gần kề mà em lại có thể vì cô mà hi sinh nhiều đến. Cô hiểu, tính em là vậy, nhưng lòng biết ơn của cô đối với em cũng sẽ không thay đổi. Mặc dù tổ chúng ta có biết bao nhiêu người, nhưng ai cũng như ai, họ không phải lo cho bản thân thì cũng sợ bị người khác liên lụy, chỉ có duy nhất mình em...”
“Cô thừa nhận là trước đó chỉ nghĩ rằng chẳng qua em có năng lực tài giỏi, có năng lực và ý chí kiên cường mà thôi, đã vậy tính cách lại ôn hòa nên dù chịu ấm ức sẽ không nói ra, cũng sẽ không tính toán thiệt hơn nên dẫn theo cũng tốt.” Hứa Đại chăm chú nhìn cô: “Nhưng hiện tại, cô và Tinh Hàn đang cùng chung một chiến tuyến, cô muốn cùng giúp các em đánh thắng trận chiến này.”
Lục Tinh Hàn che mắt, trầm giọng nói: “Cô Hứa, cảm ơn ý tốt của cô nhưng trong tay em đã có đủ chứng cứ xác thực. Về phần lá chắn...” Khóe môi cậu khẽ nhếch: “Nếu em dám làm thì đã lường trước được hậu quả sẽ xảy ra. Dù sao em cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé không có bối cảnh nên chỉ muốn bảo hộ chính mình, không dám nhờ cậy ai che chở.”
Ánh mắt Hứa Đại nhìn cậu càng thêm tán thưởng, bà lắc đầu cười khổ: “Cô hiểu, nhưng quan hệ của cô và Tri Vi cũng không thể cắt đứt, cô là cô giáo của con bé thì nên gánh vác một phần trách nhiệm.” Bà ôm ngực, giọng nói khẽ run: “Nhất là lúc nhìn thấy em liều mạng cõng con bé trong tuyết rơi thì cô đã không thể nhịn nổi nữa. Cô thật lòng muốn giúp các em, các em không thể cho cô một cơ hội sao?”
“Huống chi...” Bà trịnh trọng: “Chồng cô còn muốn gửi lời cho em, bản thân người đứng đầu ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình trong nước, việc phải phanh phui những chuyện mờ ám dơ bẩn trong cái vòng này thì ông ấy cũng không thể đổ cho người khác. Hiện giờ lại đặt toàn bộ nguy hiểm đặt lên một hậu bối ưu tú, lương tâm ông ấy cũng bất an.”
Hứa Đại đứng dậy, cuối cùng cũng bộc lộ ra khí chất của người đứng đầu khiến người khác không thể kháng cự: “Những gì không nên can thiệp, bọn cô tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào. Tinh Hàn, em đã nỗ lực suốt hai năm qua, kế tiếp, dù có đi tiếp hay không, bất kể là tốn bao nhiêu công sức thì hai vợ chồng cô cũng sẽ giúp cho đôi trẻ các em hạ cánh an toàn.”
Ba giây yên lặng, không một ai nói câu gì.
Hứa Đại vỗ hai tay: “Việc này coi như xong!”
Lúc sau, Hứa Đại hi vọng Lục Tinh Hàn cho mình thêm hai ngày. Bà muốn đến một vài nơi hữu ích nhằm thu thập thêm chứng cứ.
Nếu đã cùng chung chiến tuyến thì Lâm Tri Vi cũng không khó chịu, cô gật đầu đồng ý.
Vừa đúng lúc đôi mắt bị thương tổn do sương giá rét buốt của Lục Tinh Hàn cần khôi phục lại sau ba ngày chữa trị liên tục, đợi thân thể cậu hoàn toàn khôi phục nữa thôi là mọi thứ đều sẽ tốt đẹp trở lại.
“Tinh Hàn, chị vừa nhìn thấy mấy người đi cùng với chúng ta ở đồng tuyết...”
Không biết từ lúc nào, sức khỏe của Lâm Tri Vi đã trở nên khá hơn nhiều, hai ngày trước đã có thể xuống giường đi lại, một ngày ba bữa bưng đến tận phòng Lục Tinh Hàn, chăm sóc cậu rất chu đáo.
Lúc này cô đang mang cơm tối lên phòng, muốn nói vài chuyện với cậu thì không ngờ cô lại bắt gặp cảnh cậu đang mím môi, tay chống vào thành tủ cạnh tường, chậm rãi bước đi.
Nghe thấy tiếng cô, cậu nhanh chóng đi tới theo phản xạ, nhưng chân lại va phải cạnh tủ khiến sắc mặt hơi tái đi.
Lâm Tri Vi vội vã đặt khay xuống, tiến đến ôm lấy cậu: “Sao em lại cử động lung tung!”
Môi cậu giật giật, không nói gì.
Lâm Tri Vi đỡ cậu ngồi xuống bên giường, luôn tay xoa nhẹ chân cậu: “May là chỉ bị đụng nhẹ thôi. Lần sau nhớ ngoan ngoãn ngồi chờ chị, đừng tùy tiện xuống giường, nếu muốn chị sẽ đi cùng em.”
Hồi lâu cũng không thấy cậu đáp lại, cô ngẩng đầu, đập vào mắt là cảnh khuôn mặt cậu cúi gằm, băng gạc bị thấm ướt đẫm.
Trái tim Lâm Tri Vi suýt chút nữa ngừng đập.
Cô vừa duỗi tay ra đã bị cậu tóm lại, giọng nói khàn đặc: “... Là nước thuốc chảy ra.”
Tiếng nói cậu nhỏ xíu: “Vi Vi, ôm em một cái đi.”
Ôm một cái.
Lâm Tri Vi ngồi trên đùi cậu, vòng tay qua cổ cậu rồi lại hôn khẽ lên mặt cậu một cái: “Nhóc con ngoan nào, sẽ khỏi nhanh thôi.”
Mặc dù Lâm Tri Vi chợt nhận ra Lục Tinh Hàn không còn nhỏ nữa rồi.
Chó sói dũng mãnh đột nhiên biến thành thỏ con yếu đuối nhạy cảm, hình như có gì đó sai sai.
Sau khi chuyện bị đụng chân, cậu một bước cũng không rời Lâm Tri Vi, ngay cả lúc ăn cơm cũng muốn quấn lấy cô như mấy bạn nhỏ mẫu giáo.
Ban đầu cô không đồng ý, sợ vô tình chạm phải vết thương của cậu thì cậu lập tức ủ rũ ngồi một trong góc phòng, đôi môi tái nhợt, biểu tình cực kỳ mất mát: “Đừng bỏ em một mình trong phòng.”
Bộ dạng yếu ớt kia thừa sức nghiền nát trái tim Lâm Tri Vi.
Không có cách nào khác nên cô đành đi đâu cũng dẫn cậu đi cùng.
Tay cậu bưng thức ăn, còn cô phụ trách ôm cậu chỉ phương hướng.
Cậu ăn cơm cũng muốn cô đút cho từng miếng. Đôi khi, rõ ràng đang ăn uống vui vẻ, cậu lại đột nhiên yên lặng, hai tay nắm chặt: “Bé cưng...”
Bao nhiêu lần muốn nói lại thôi.
Buổi tối đi ngủ, cậu càng dính cô hơn, một mực muốn cô ôm vào lòng. Có những lúc tỉnh nửa đêm, phát hiện cô nằm cách một bên mà không ôm lấy mình, cậu nhất định sẽ đen mặt quấn lấy cô, cẩn thận hôn hôn mấy lần mới yên tâm.
Lâm Tri Vi không nhớ nổi cô đã nói bao nhiêu câu “chúng ta ổn rồi”, “mắt em sẽ tốt lên sớm thôi, “đừng sợ, chị ở đây”.
Nhưng tình trạng của cậu vẫn không có chuyển biến tốt đẹp.
Mãi đến tận ba ngày sau, cậu mới có thể tháo băng gạc quấn quanh mắt, chậm rãi thích ứng với ánh sáng.
Được bác sĩ cho phép, Lâm Tri Vi hết sức phấn khởi chạy về phòng chuẩn bị hành động.
Lần này cô ra ngoài mất mười phút, Lục Tinh Hàn vẫn đứng canh ở cửa không nhúc nhích. Cô vừa bước vào cậu đã lập tức kéo tay cô hết nắm rồi xoa nhẹ mấy cái mới yên lòng.
Lâm Tri Vi đỡ cậu lên giường, đưa tay lên băng gạc trên mắt cậu. Chưa kịp nói một câu, Lục Tinh Hàn đã lên tiếng: “Bé cưng, em muốn nói với chị một chuyện.”
“Sao vậy?” Cô dịu dàng hỏi, vừa định cởi ra.
Lục Tinh Hàn dùng sức đè xuống mép giường, gân tay nổi lên: “Lỡ như... Lỡ như đôi mắt của em không lành được, về sau cũng trở nên mù lòa nhưng em vẫn có thể học cách tự gánh vác, sẽ không khiến chị phải nhọc lòng đâu.”
Lâm Tri Vi không khỏi dừng lại: “Tinh Hàn?”
Hầu kết Lục Tinh Hàn chuyển động, khóe môi căng cứng, nhẹ giọng run rẩy: “Em chắc chắn có thể học tập thật mau, nhanh chóng sinh hoạt giống một người bình thường, nếu có liên lụy đến chị, em sẽ...”
Cậu ngẩng đầu, rõ ràng không nhìn thấy gì nhưng vẫn nỗ lực hướng về phía Lâm Tri Vi, gằn từng chữ: “Em tuyệt đối sẽ không rời xa chị, một giờ, một phút cũng không được.”
Lâm Tri Vi kinh ngạc nhìn băng gạc trên mắt cậu ướt đẫm, nước thuốc theo gò má lăn xuống dưới.
Toàn thân cậu cứng đờ.
Cuối cùng thì cô cũng hiểu, thì ra vì một người mà trái tim trong nháy mắt có thể cuồn cuộn sóng trào, có thể đau đớn thương tiếc đến mức độ này.
Lục Tinh Hàn không biết gì về chứng mù tuyết, cũng không chắc sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng gì không. Cậu không nhìn thấy, lại không có cách nào lên mạng tìm hiểu nên trong tiềm thức, cậu vẫn tự an ủi bản thân là “sẽ khỏi sớm thôi”.
Giờ đây, cậu lại sợ bản thân sẽ mù lòa, sợ sau này liên lụy đến cô.
Thảo nào cô đi đâu cậu cũng muốn theo, chỉ ngoại trừ duy nhất tới gặp bác sĩ là cậu bằng lòng ngoan ngoãn ở lại phòng, nói gì cũng không muốn nghe.
Lâm Tri Vi che mắt, hơi nóng theo kẽ hở tràn ra.
Cô cảm thấy người đàn ông này...
Chuyện gì cũng có thể nghĩ ra được! Vậy mà dám to gan dùng hai chữ “liên lụy” gắn lên người!
Nhất định, nhất định phải nghiêm phạt một trận!
Lâm Tri Vi cắn môi, chưa vội tháo băng gạc mà nghiêm giọng nói: “Lục Tinh Hàn, vết thương do sương giá của chị đã khỏi rồi.”
Lục Tinh Hàn mờ mịt gật đầu một cái.
Cô xoay người đi khóa cửa, lại kéo rèm cửa sổ vào rồi mới trở về bên giường đẩy cậu vào bên trong, cô đá giày rớt xuống đất rồi lên giường, nắm bả vai trực tiếp đẩy ngã người nọ.
“Tất cả các chức năng trên cơ thể đều khôi phục bình thường rồi.”
Cô lau nước trên mặt, cẳng chân trắng nõn giơ lên, trực tiếp ngồi lên người cậu. Cô cúi người, bộ ngực no đủ phập phồng cố ý chạm vào cậu
Thân thể lâu ngày chưa được tiếp xúc thân mật lập tức bùng lên ngọn lửa.
Nhất thời, hô hấp của Lục Tinh Hàn nặng nề, anh đè lại cẳng chân cô: “Bé cưng...”
“Gọi cũng vô ích.” Mái tóc Lâm Tri Vi rủ xuống cọ vào mặt cậu, cô dùng ngón tay mềm mại nhẹ nhàng nắm lấy cằm cậu, chậm rãi cúi đầu, đặt lên môi son: “Suy nghĩ vớ vẩn, phải phạt.”
Cô khẽ hôn một ngụm, cẩn thận liếm mút, thấy cậu vừa muốn mở miệng, cô lập tức rời đi, không để cậu được như ý.
Ngón tay Lục Tinh Hàn nắm chặt, ngực phập phồng lên xuống, nhịn hết nổi đè đầu cô về phía mình.
Lâm Tri Vi trở tay giữ yên vị trí cổ tay cậu, trái lại cô chủ động tiến đến gần, hơi thở ấm nóng mềm mại quấn quýt bên tai cậu, tiếng nói nhỏ nhẹ dịu dàng: “Đây là trừng phạt, em phải nghe lời chị.”
Nghĩ đến việc Lục Tinh Hàn âm thầm lo lắng là lòng cô lại thấy chua xót ghê gớm. Cô quyết định không thể tha thứ cho cậu một cách đơn giản như thế được. Cô cởi thắt lưng bên hông ra, quấn hai vòng trói chặt cổ tay cậu, đè lên đỉnh đầu.
Tầm nhìn rơi xuống dưới, người đàn ông vô cùng tuấn mỹ, đôi mắt bịt vải trắng lộ ra vầng trán đầy đặn, sống mũi vừa cao vừa thẳng, đôi môi vừa bị cô thấm ướt đến mềm mại ửng hồng, giống như đang khao khát môi lưỡi cô, tùy tiện để cô đòi lấy, hớp hồn mất cứ đôi mắt nào liếc qua.
Nhất định Lục Tinh Hàn không biết cậu hấp dẫn nhường nào.
Chắc chắn cậu cũng không hiểu rõ, rốt cuộc cô yêu cậu bao nhiêu.
Lâm Tri Vi nhắm mắt lại, đôi môi như có như không cọ xát dọc theo cổ áo cậu, lướt qua cần cổ thon dài, dừng ở trước yết hầu trêu chọc một lúc rồi mới tiến đến vành tai nhạy cảm của cậu
“Đêm nay, em phải nghe lời chị nhé.” Cô kề sát một bên tai cậu, môi lưỡi ấm áp nhẹ nhàng quấn lấy, thấy cậu liên tục dồn dập thở dốc, cô thuận thế chủ động, mềm mại hé miệng, dùng chất giọng êm ái nóng bỏng, kêu lên hai chữ cậu muốn nghe nhất: “Chồng...”