Nhãi Con

Chương 90




Từ lúc bước xuống thang, chân cô không hề chạm xuống đất.

Cô còn chưa ý thức được tình cảnh hiện tại của mình nguy hiểm thế nào, càng không ý thức được “món quà sinh nhật” này là dùng để “mở”, còn “con thỏ nhỏ” là để yêu thương vuốt ve cẩn thận từ trong ra ngoài,  sau đó là để “ăn”.

Lúc chuẩn bị món quà này đúng là cô muốn kích thích cậu một chút sau một khoảng thời gian xa cách nhau quá lâu.

Thế nhưng rất nhanh sau cô đã phát hiện ra, sự kích thích này quá nghiêm trọng...

Lục Tinh Hàn hai mươi mốt tuổi, hình như cô không ngăn nổi.

Trong phòng tắm đã bị cậu giày vò đến mức tay chân mềm nhũn, lên giường lại tiếp tục, giữa chừng còn bị cậu ôm đến cửa sổ. Đến khi cô la hét khản cổ, thút tha thút thít không thành tiếng, đáy mắt cậu vẫn đỏ sậm, vừa hôn nhẹ vừa dỗ dành vừa ôm cô đến bếp đút cô mấy ngụm nước ấm. Đợi cô ngoan ngoãn mềm mại nằm trong ngực lại thì mặc kệ lời cự tuyệt của cô, đè cô lên sô pha, vẫn chưa thấy đủ mà tiếp tục đòi hỏi.

Càng về sau thì ý thức Lâm Tri Vi càng hoảng hốt.

Trong lúc thân thể đang bị cậu khuấy động tỏa ra luồng nhiệt nhiệt ngọt ngào dâng trào mãnh liệt, cô căng thẳng ngẩng đầu lên, mơ hồ nghĩ, bộ quần áo này phải cất đi, giấu thật kỹ, tuyệt đối không thể để cậu trông thấy thêm lần nữa!

Còn lần này, mình tự tìm đường chết, tự mình phải chịu trách nhiệm.

Lúc Lâm Tri Vi thiếp đi cô không biết lúc đó là mấy giờ, lúc mở mắt ra thì đã quá trưa.

Lục Tinh Hàn còn chưa dậy, hai tay ôm chặt cô, khiến cô mắc kẹt không cử động được, cô thử kiểm tra phía dưới, thắt lưng và chân đau đến mức muốn khóc.

Cô dừng lại để nghỉ một chút, quay đầu nhìn thấy một đống đồ vật mượt mà đáng yêu ở đầu giường.

Cô chớp mắt nhìn chăm chú, từ bên tai đến xương quai xanh đều đỏ ửng.

Đuôi thỏ...

Thủ phạm của sự buông thả, ham muốn quá độ!

Cô níu lấy cái đuôi nhét xuống dưới gối nhưng nhét được một nửa thì tiếng cười nhẹ mang theo sự khàn khàn do buồn ngủ của Lục Tinh Hàn từ sau lưng truyền đến, cậu ôm chầm lấy cô hôn hít: "Đừng giấu."

Lâm Tri Vi làm việc mờ ám bị phát hiện ngay tại trận, khó chịu đá nhẹ cậu: “Em quá đáng!”

Lục Tinh Hàn để cô đá, xoa xoa mặt cô, ôm mặt cô đến trước ngực mình, nâng mặt cô lên để mũi hai người chạm nhau: “Bé cưng, là chị muốn lấy mạng em trước.”

Lâm Tri Vi trừng cậu, xáp lại dùng sức cắn cậu một cái, cắn xong nhìn thấy dấu răng hồng hồng thì lại hối hận, cô sờ qua rồi xoắn xuýt hỏi: “... Đau không?”

“Đau, đau chết đi được.” Trong mắt Lục Tinh Hàn đầy ý cười, lập tức biến thành cún con dính người: “Mau thổi cho em đi.”

Biểu cảm đặc biệt hiền lành vô hại.

Lâm Tri Vi tin cậu mới lạ, ôm chặt chăn nhỏ: “.... Âm mưu.”

Lục Tinh Hàn cười haha rồi cố vén chăn lên xoa bóp eo và chân cho cô, người cô vẫn còn rất mẫn cảm, bị chạm vào chỗ nào là lại giấu chỗ đó đi nhưng lại bị cậu bắt trở lại: “Ngoan, xoa sẽ không đau nữa.”

Sau khi được mát xa, tuần hoàn máu tốt hơn đến mức... cô hưởng thụ nheo mắt lại, cậu mới bước xuống giường, che kín chăn cho cô rồi ôm cô đến sô pha: “Em đi nấu cơm, bé thỏ con ngoan ngoãn ở đây đợi nhé, chị xa em quá em sẽ khó chịu.”

Lâm Tri Vi phản đối: “Chị không phải là bé thỏ con!”

Lục Tinh Hàn "à" một tiếng thật dài, xoa đầu cô rồi nói: “Được, bé thỏ con không có ở đây, vậy thiếu nữ xinh đẹp ở đây nhé?”

Lâm Tri Vi rụt người trốn vào trong chăn.

Còn trêu chọc như vậy, quá đáng!

Nguyên liệu nấu ăn đã được chuẩn bị đủ từ tối qua chưa kịp dùng đều ở trong tủ lạnh, Lục Tinh Hàn lần lượt bưng lấy ra bỏ vào nồi, chẳng mấy chốc đã có mùi thơm bay ra, rõ ràng khả năng nấu nướng tăng lên không ít.

Lâm Tri Vi mặc quần áo tử tế đi đến gần cậu, hai món ăn màu sắc đẹp mắt đã được làm xong, khiến người khác thèm ăn, vẫn còn tiếng xào đồ ăn lách tách trong nồi, vô cùng thơm, cô nhìn thôi đã thấy đó.

Cô ngạc nhiên: “Em còn có thời gian để tập nấu ăn à?”

Lục Tinh Hàn thêm nửa muỗng dấm chua, nghiêng người hôn cô: “Kỹ năng cần có của một người chồng mà, với lại phải nấu ngon hơn chị mới được.”

Cô cười: “Cái này thì có gì đâu mà so.”

Lục Tinh Hàn nhướng mày: “Như vậy thì chị mới có thể yên tâm giao việc nấu ăn cho em.” Cậu ngưng mắt, nhìn chăm chú vào chiếc nồi, tự nhiên trở nên nghiêm túc: “Từ nhỏ đến lớn chị đã phải nấu cơm rất nhiều lần, về sau để em làm.”

Khi còn bé cô bị coi là bảo mẫu phải chăm sóc mọi người trong nhà, lớn lên một chút thì nhặt được cậu về.

Những năm gần đây, việc vất vả cô phải làm nhiều đến không đếm được.

Lâm Tri Vi không kiềm chế được siết chặt eo cậu, ôm cậu hai mốt tuổi hai ngày trong lòng, chợt nhớ tới chuyện ba năm trước, khi cậu còn mới mười tám tuổi tuổi, trái tim đập nhanh một mãnh liệt, cô nghiêm mặt nói: “Tinh Hàn, hợp đồng của em và giải trí Tinh Hỏa tới hôm nay là hết hạn rồi.”

Cậu gật đầu: “Ừ hết hạn rồi, nhưng còn hai buổi lưu diễn nữa, phải đợi nửa tháng sau mới chính thức cắt đứt quan hệ.”

Giọng điệu cậu trở nên lạnh lẽo: “Công ty cố ý sắp xếp vậy là muốn kéo dài thêm nửa tháng nữa, gần đến thời hạn thì thái độ của công ty càng trở nên kỳ lạ. Bây giờ lại bắt đầu muốn giữ em lại, lấy những tài nguyên tốt của họ ra để đổi lấy tình nghĩa, đáng tiếc, em muốn cái gì đều có thể tự dựa vào bản thân để lấy được, từ lâu đã không cần bọn họ rồi.”

Lúc cần thì bị đá sang một bên.

Lúc đó cứ cho rằng hoàn cảnh cậu không có gì, không có chỗ chống lưng, chắc chắn rồi cũng sẽ bước đến đường cùng, chỉ có thể ngoan ngoãn làm hòn đá kê chân bị người ta giẫm đạp.

Đợi đến lúc phát hiện ra không còn cách nào ngăn được con đường tương lai của cậu, cậu vượt qua từng tầng lớp khó khăn nhảy thẳng đến đỉnh của Kim Tự Tháp trong sự bất ngờ của mọi người, lúc hợp đồng sắp hết hạn thì công ty mới thay đổi sắc mặt, không muốn thả người, cố dùng chút trái ngọt để xí xóa những chuyện trong quá khứ.

Lục Tinh Hàn bày nốt ra một món cuối cùng, xoay người ôm Lâm Tri Vi đi đến bàn ăn: “Công ty trước giờ luôn nghĩ rằng ba năm là đủ để em đưa Lương Thầm lên hàng nổi tiếng, còn em sẽ là pháo hôi bốc khói khỏi cái giới này, nhưng không ngờ đỡ Lương Thầm mãi không lên nổi, còn em thì lại có thể thắng đến cuối cùng, đến hạn hợp đồng rồi họ mới thấy sợ.”

“Quan trọng hơn là…” Cậu đưa đôi đũa tới trong tay cô: “Công ty chủ đứng đằng sau giải trí Tinh Hỏa hình như gần đây có vấn đề. Anh Viên có thăm dò được tình hình, hình như là là hai trụ cột của họ lần lượt bóc phốt nhau, không phải đời tư hỗn loạn thì cùng cũng là lái xe đâm phải người khác, thiệt hại rất lớn nên tự nhiên lúc này em lại chợt trở nên rất quan trọng.”

Lâm Tri Vi nhướng mày: “Nếu như họ hạ quyết tâm không muốn thả em, làm mềm cũng không được, thì e rằng bước tiếp theo…”

Lục Tinh Hàn ngẩng đầu cười: “Thì định dùng trò cứng à? Đường em đi, họ không với tay được, cái có thể uy hiếp khác chỉ có thể là quá khứ đen tối, em không làm chuyện gì đáng xấu hổ, không phải sợ bọn họ.”

Đáng xấu hổ…

Lâm Tri Vi nhìn xuống bát, tay chọc chọc cơm.

Lục Tinh Hàn nhìn thấy hết, cậu kéo hai cái ghế lại gần không kẻ hở, một tay ôm eo cô, một tay gắp thức ăn cho cô, ánh mắt dịu dàng: “Còn việc này muốn nói cho chị nghe, bên phía đạo diễn Triệu tiến triển rất lớn, chỉ còn một chút nữa thôi, chờ sau khi em lấy được hết toàn bộ những gì em muốn, em sẽ nhờ Viên Mạnh công bố chính thức, rửa sạch tất cả những nỗi ấm ức mà chị phải chịu.”

Cậu nhìn cô say mê rồi vươn người đến mút hết nước tương trên khóe môi cô: “Đến lúc đó chúng ta công khai nhé, không ai dùng được bất cứ lý do nào để chất vấn chị, làm tổn thương chị cả.”

Lâm Tri Vi mở to mắt, cô hiểu lòng cậu, nhưng vẫn nhìn cậu chăm chú và nhấn mạnh: “Tinh Hàn, bây giờ đang là đỉnh cao sự nghiệp của em đấy.”

Dù chỉ là một đỉnh cao nhỏ, nhưng có thể đi được đến đây, ai mà không cố gắng để mọi việc ổn thỏa, sợ mắc sai lầm.

Cô không vội.

“Chị muốn bảo vệ em nhưng em càng muốn quang minh chính đại để bảo vệ chị hơn.” Lục Tinh Hàn cười: “Em kiên trì nhẫn nhịn đến hôm nay, điều em muốn là dùng đỉnh cao sự nghiệp để xứng đôi với chị.”

“Vì vậy chị không cần phải lo lắng, quan hệ của chúng ta sẽ không trở thành công cụ để giải trí Tinh Hoả lợi dụng. Có những chi tiết có thể sẽ bị bóp méo, em đều phòng bị sẵn sàng hết rồi, chị không cần lo gì cả, thừa nhận em là được rồi."

Đôi mắt cậu đáng thương rũ xuống, nắm chặt tay cô: “Nếu chị không đồng ý, ngày mai em sẽ đình công!” 

Lâm Tri Vi đầy lời muốn nói bị hai chữ cuối cùng của cậu ngăn lại: “...Đình công?”

“Ừ!” Cậu gật đầu thật mạnh: “Vợ không cho công khai, cuộc đời không còn gì luyến tiếc nữa!”

Cậu vừa đấm vừa xoa vì sợ cô do dự.

Lâm Tri Vi bật cười, nội tâm bỗng chốc thả lỏng, đến một thời điểm nào đó rồi thì còn do dự gì nữa, cứ thẳng thắn mà ở bên nhau thôi, đây là điều duy nhất mà cô và cậu đều mong muốn.

Hai người đã kiên trì chịu quá nhiều dày vò.

Cô không do dự nữa, xoa mặt cậu: “Được thôi, công khai, nhưng bình tĩnh chắc chắn, phải làm từng bước một.”

Đôi mắt Lục Tinh Hàn tức thì sáng rực lên, nhào tới ôm chặt cô, kích động kêu lên: “Em gọi chị là vợ, chị không phản đối!"

... Cái này là điểm mấu chốt à?

Buổi lưu diễn thứ hai của Lục Tinh Hàn là sáu ngày sau, địa điểm là ven biển cần đi máy bay ba tiếng rưỡi mới đến. Lâm Tri Vi tránh đám đông, âm thầm đi theo.

Nam stylist kia tạm thời nghỉ, Lâm Tri Vi không để lộ mặt, đeo khẩu trang và mũ, cô gọi Hà Vãn và nhóm nhỏ của mình đến để thay thế.

Mọi người ăn ý phân công công việc, hầu như mọi việc cá nhân của cậu đều do Lâm Tri Vi làm.

Lục Tinh Hàn thích thú nhìn chiếc áo cô đã ủi xong rồi treo lên giá treo đồ, tràn ngập chờ mong hỏi: “Vi Vi, mấy món quần áo đó đều là chị tự làm à?”

Lâm Tri Vi đang cài cúc áo cho cậu, nhìn sang rồi gật đầu: “Trong khóa học có tiếp xúc với thiết kế thời trang một chút, trong tất cả thành phẩm lúc đó, những cái khác cũng bình thường thôi, chỉ có cái này có độ hoàn thành cao nhất, rất hợp với em.”

Lục Tinh Hàn không hài lòng với đánh giá của cô về bản thân: “Làm gì có chuyện bình thường, dù chị không học cũng đã làm rất khá rồi, mấy bộ quần áo hồi nhỏ chị làm cho em, em còn không nỡ mặc.”

“Em thế là người tình trong mắt hoá Tây Thi thôi.”

“Thật sự tốt mà, em vẫn còn cất kỹ, y như mới luôn, ngoại trừ…”

Cậu nói được nửa rồi đột nhiên dừng lại, môi mím thành một đường, lông mi rũ xuống.

Ngoại trừ... món bị kéo nát đó.

Trong tất cả các bộ quần áo Tri Vi may cho cậu, có một cái áo khoác ngắn mùa đông là món cậu yêu thích nhất.

Lúc đầu khi ở nhà cậu, đêm nào cậu cũng ôm lấy nó, hít lấy chút hơi ấm ít ỏi mà Tri Vi để lại trên đó thì mới ngủ được, mỗi ngày thức giấc sẽ đều xếp lại gọn gàng để dưới gối. Không ngờ chiếc áo lại bị đứa em họ chú ý tới, nó lén lút lấy trộm của cậu đi mặc.

Khi cậu phát hiện ra thì đã trông thấy đứa em họ mặc cái áo cậu vô cùng trân quý lăn qua lăn lại trong đống tuyết, chơi ném tuyết, đứa bé bên cạnh còn hỏi nó: “Áo khoác này của cậu đẹp vậy là mẹ mới mua cho cậu hả?”

Đứa em họ không thèm để ý, cười nhạo: “Gì chứ, mẹ tôi sao có thể mua loại quần áo rách rưới này được, nhà tôi mới có đứa tới ở nhờ, mỗi ngày đều ôm cái áo này như ôm bé cưng, tôi càng muốn làm dơ nó đi.”

Nói xong nó còn dựa vào lớp tuyết đen bẩn thỉu, chiếc áo lập tức bị bẩn một mảng lớn.

Hai mắt cậu đỏ bừng lên, cậu không sợ gì lao đến xô ngã đứa em họ ấn nó xuống đất, cưỡi lên người nó đánh nó điên cuồng. Vừa đánh nó thật đau, vừa khóc rồi cướp lại cái áo, nhưng trong lúc co kéo dùng lực quá mạnh khiến âm thanh đứt chỉ đáng sợ cũng vang lên.

Nghe tin có đánh nhau, cậu của Lục Tinh Hàn dẫn mấy người lớn chạy đến, đá cậu một cái sang bên cạnh, đau lòng ôm lấy con mình vỗ về an ủi.

Cậu ôm chiếc áo đã hư, trên người bị đánh trúng vài phát, sau đó cậu như con thú nhỏ, cứ thấy ai là đánh người đó, sau cùng bị đánh đến run rẩy cuộn người trong đống tuyết nhưng vẫn không quên ôm chặt lấy chiếc áo khoác bảo vệ nó trong lòng mình.

Sau ngày đó cậu bắt đầu bị bệnh, sốt cao đến mức mơ mơ màng màng. Ông cậu kia sợ cậu chết phải chịu trách nhiệm nên ném cậu vào phòng khám nhỏ không chính quy, trong mơ cậu nhìn thấy Tri Vi ở bên cạnh nhưng đến khi tỉnh lại thì không thấy gì, cậu nhẫn nhịn hai ngày cuối cùng không chịu nổi nữa, lấy hết dũng khí gọi điện cho cô.

Cậu không dám hy vọng xa vời sẽ được nhìn thấy cô, cũng không dám mong có thể đi bên cạnh cô.

Chỉ cần có thể nghe cô nói một câu “Chị cũng nhớ em” là cũng đủ rồi.

Nhưng cậu rất sợ, nếu trong điện thoại Tri Vi nói: “Đừng tìm chị, chị không nhớ em chút nào.”

Chắc chắn cậu sẽ chết ngay mất.

Tuy nhiên sau khi điện thoại kết nối, Tri Vi nói: “Nhóc con đừng sợ, bây giờ chị sẽ đi tìm em.”

Cậu mơ màng chống chọi được đến đêm khuya, nhìn thấy bóng dáng Tri Vi bước vào trên người còn dính tuyết, cậu trườn bò lao lên ôm chặt lấy cô, muốn khóc nhưng lại khóc không thành tiếng.

Nhớ cô, thích cô, yêu cô, cả người và trái tim đều thuộc về cô.

Lúc đó tuy là hai bàn tay trắng, nhưng cậu cũng muốn dùng hết tất cả mọi thứ sẽ có trong tương lai, chỉ cần đổi lại việc Tri Vi sẽ không bao giờ rời xa cậu nữa.

Lâm Tri Vi nhìn trái nhìn phải không thấy ai, lo lắng sờ mặt cậu: “Tinh Hàn, đang nghĩ gì thế?”

Lục Tinh Hàn hoàn hồn, lông mi giật giật, cậu tiến lên một bước cúi người ôm chặt cô: “... Lần này đi với Hứa Đại nhớ về sớm chút nhé.”

Vẻ mặt Lâm Tri Vi thả lỏng: “Em đang nghĩ tới cái này à, được…” Cô vỗ vỗ cậu: “Chắc chắn sẽ về sớm.”

Một tuần thôi mà, so với hai năm đó, đúng là ngắn đến không đáng kể.

Lục Tinh Hàn thấp giọng chỉ vào giá áo: “Em muốn mặc bộ đồ chị tự may trước.”

Lâm Tri Vi sắp xếp lại phụ kiện cho cậu rồi mỉm cười đồng ý: “Được, đợi khai mạc xong, sẽ cho em mặc luôn vòng đầu.”

Giữa buổi biểu diễn, Lâm Tri Vi chuồn êm đến phía trước sân khấu, như các fan khác ngồi nhìn cậu ca hát và cũng hò hét cùng những người khác. Phần một sắp kết thúc cô lại chạy về chuẩn bị thay trang phục cho phần sau, đi tới đi lui nhiều lần nhưng cô cũng không thấy mệt, ngược lại tinh lực còn dồi dào, cảm thấy thích thú.

Buổi biểu diễn cuối cùng cũng cách buổi diễn này sáu ngày như buổi trước.

Nhưng cùng ngày đó, Lâm Tri Vi lại theo Hứa Đại lên đường đi Canada.

Lục Tinh Hàn không cách nào đi tiễn cô được, trước khi chuẩn bị mở màn cứ một mình ngồi trong góc vắng người gọi điện thoại cho cô: “Vi Vi, nơi chị đến em đã tìm hiểu qua rồi, mùa này có thể ngắm cực quang.”

“Khi xuống máy bay sẽ bắt đầu rất bận rộn.” Lâm Tri Vi vừa gửi vận chuyển hết hành lý vừa nói chuyện, hơi thở gấp: “Không biết có cơ hội nhìn thấy không.”

Cô cười bổ sung: “Nếu như thấy được, chắc chắn sẽ chụp hình gửi em xem.”

Nghĩ đến mình và cô cách xa ngàn dặm, trong lòng Lục Tinh Hàn lại buồn bực, thì thào nói: “Ảnh chụp làm sao mà đủ…” 

Ảnh không đủ, video cũng không đủ.

Tất cả thứ tốt đẹp đều phải được xem bên cạnh cô.

Lâm Tri Vi phải qua lớp kiểm tra an toàn, không thể tiếp tục nói chuyện nữa, cô nhẹ giọng nói: “Tinh Hàn, chị cúp nhé.”

Lục Tinh Hàn vừa định nói chuyện thì phòng nghỉ bị mở ra. Viên Mạnh đi tới, biểu cảm khuôn mặt phức tạp, anh ta tránh ra một chút, lộ ra một người đang do dự đứng ở cửa, một gương mặt quen thuộc.

Lương Thầm.

Hôm nay là buổi biểu diễn cuối để kết thúc công việc, nhóm nam dù sao cũng chưa chính thức giải tán nên Dung Thụy và Lương Thầm vẫn là đồng đội của cậu, việc đưa cậu ta đến làm khách mời cũng hợp lý.

Viên Mạnh đắn đo rồi nói: “Lương Thầm nói có chuyện gấp muốn tìm cậu.”

Mi tâm Lương Thầm cau chặt, phối hợp với Viên Mạnh, trịnh trọng gật đầu.

Sau khi quay lại nhìn, điện thoại của Lâm Tri Vi cũng đã cúp rồi.

Lục Tinh Hàn liếc nhìn Lương Thầm, chậm rãi đứng dậy: “Chuyện gì?”

Cửa ra vào luôn có người đi qua đi lại, Lương Thầm muốn nói lại thôi, mặc dù sợ hãi nhưng cậu ta vẫn cắn răng bước vào.

“Tinh Hàn, cậu đi theo tôi ra đây chút.” Lương Thầm muốn kéo cậu nhưng lại không dám, hạ thấp giọng: “Tôi thật sự có chuyện quan trọng, không chậm trễ bao nhiêu thời gian của cậu đâu, mấy câu thôi!”

Lục Tinh Hàn và Viên Mạnh nhìn nhau, cậu đưa tay lên ra hiệu.

Viên Mạnh hiểu rõ, anh ta bước nhanh ra khỏi phòng nghỉ, đóng chặt cửa lại, tiện thể không để nhân viên lại gần đó, để lại không gian yên tĩnh cho cả hai.

Lục Tinh Hàn không mặn không nhạt nói: “Không cần ra ngoài, ở đây cũng có thể nói.”

Chỉ còn lại hai người bọn họ, Lương Thầm càng lo lắng hơn, trên trán ứa ra mồ hôi liên tục, trong lòng bất an, nhất thời không nghĩ ra nên nói từ đâu.

Lục Tinh Hàn cũng không thúc giục, cúi đầu mở khóa điện thoại, nhấp vào khung đối thoại với Lâm Tri Vi, gửi một tin đến cô: “Bé cưng, chờ em xong rồi sẽ tới đón chị, em muốn cùng chị đi ngắm cực quang.”