Nhãi Con

Chương 77




Đồng hồ trên tường kêu tích tắc.

Lục Tinh Hàn không biết bản thân làm sao có sức lực đứng vững được.

Chuyện gì cậu cũng hiểu, cũng rất rõ ràng, kể từ khoảnh khắc Lâm Tri Vi nói ra thì mọi chuyện đã không thể thay đổi được nữa.

“... Em có thể làm gì?” Nước trên tóc cậu thuận theo gò má chảy xuống: “Em có thể nói, xin chị cho em thêm một chút thời gian, em có thể làm tốt hơn, em có thể bảo vệ chị.”

“Em sẽ nghĩ ra cách, rửa sạch những tủi thân ấm ức của chị, tuy rằng bây giờ em…” Hầu kết cậu động đậy rồi liều mạng nuốt xuống: “Năng lực hiện tại của em không đủ, em rất vô dụng, làm toàn những thứ chị cho là ngu ngốc.”

Lâm Tri Vi không nhẫn tâm nghe: “Tinh Hàn...”

Đôi chân ướt sũng của Lục Tinh Hàn tiến lại gần cô thêm một bước: “Những lời này, em có thể nói sao? Đối với chị thật sự tốt sao? Rõ ràng là em ích kỉ, em không có năng lực bảo vệ chị, nhưng lại muốn giữ chị lại bên mình.”

“Nếu lấy tình cảm của chị ra làm điểm yếu thì em xin chị, em không muốn cho chị đi.” Môi cậu run rẩy: “Chị có thể thương hại em không?”

Trong mắt cậu hằn đầy tơ máu, cơ thể toát ra hơi lạnh của nước, đôi mắt sắc lạnh dán chặt cô: “Vi Vi, chị có biết em làm sao mà sống qua chín ngày này không? Em không có một ngày nào có thể ngủ yên, mở mắt nhắm mắt đều là dáng vẻ vất vả của chị, sau đó, em rất khó chịu, trong lòng nghĩ, nói không chừng ngủ rồi thì có thể gặp chị trong mơ, có thể ôm chị một cái.”

Cậu cười khẽ: “Em nghĩ thế vậy thì thật tốt, khó khăn lắm mới ngủ được và cũng mơ được chị...” Nước mắt cậu giữ trong khóe mắt đột nhiên tuôn ra: “Nằm mơ lại là giấc mơ đó! Chị nói em trưởng thành rồi, chị phải rời khỏi em! Bây giờ em biết rồi, đó không phải là mơ, đó là dự cảm của em đối với chị, lẽ ra em nên sớm nhận ra sẽ có ngày này, nhưng lại ngây thơ tới tận bây giờ mới dám tin!”

Lâm Tri Vi dùng sức nhắm mắt lại, gần như ngừng thở.

Trái tim Lục Tinh Hàn như bị xé toạc rồi rơi xuống dưới bùn lầy, bị đè bẹp bởi những cơn gió lạnh, cậu càng biết mình không thể làm gì nên càng trở nên trống rỗng, trống rỗng tới toàn bộ đều là gió lạnh chạy ngang qua, toàn bộ cơ thể chỉ chừa lại cái vỏ.

“Nhưng cho dù là vậy, em cũng không thể cầu xin chị thương hại, em thậm chí không có đủ tự tin để nói với chị một câu rằng "Chị đừng đi"! Trói chị lại bên mình, chỉ khiến chị càng nhẫn nhịn chịu khổ, em buộc phải nghe lời, hiểu chuyện, thả chị đi, chị mới có thể có cuộc sống mà chị mong muốn!”

Lâm Tri Vi thốt ra: “Cuộc sống mà chị muốn đó là ở bên cạnh em! Chị muốn tốt giống như em vậy, không muốn trở thành gánh nặng của em! Không sai, lúc đầu em vì chị mà vào giới giải trí, nhưng đã đi tới bước đường này rồi! Không còn đường lui nữa đâu!”

“Làm sao không có.” Lục Tinh Hàn mất khống chế thấp giọng nói: “Em làm gì cũng được! Em có thể rút lui, làm hậu đài, làm một học sinh bình thường, không để chị có gánh nặng, chỉ cần chị đừng vứt bỏ em lại thôi!”

Từ "vứt bỏ" đối với Lục Tinh Hàn mà nói thật đau lòng, Lâm Tri Vi bổ nhào đến ôm cậu: “Chị không vứt bỏ em, Tinh Hàn, chị sẽ không vứt bỏ em đâu, nhưng chị càng không thể để em thua cuộc.”

Không thể để tương lai tốt đẹp như vậy bị chặt đứt.

Không thể để em vì chị mà hổ thẹn, bị người khác cười nhạo.

Cô rơi nước mắt, lớn tiếng nói: “Chị không đồng ý cho em vì chị mà bỏ đi bất cứ thứ gì! Tất cả mọi thứ, tất cả đều dùng sự nỗ lực của em để đổi lại, dựa vào đâu mà phải từ bỏ? Dựa vào đâu mà rút lui?”

“Tinh Hàn, em tin chị thêm một chút được không?” Cô ngẩng đầu lên, bắt lấy cánh tay cậu: “Em đã làm quá nhiều vì chị rồi, quan hệ giữa chúng ta là bình đẳng, em để chị làm một chút gì cho em đi được không?”

“Đúng, chúng ta cùng nhau lớn lên, chúng ta yêu nhau, nhưng chị không chỉ cần em bảo vệ, chị cũng có thể bảo vệ em!” Trong mắt cô toàn là nước, giống như phát sáng vậy: “Chị có thể tự đứng dậy, chị không muốn gây cản trở em!”

Lục Tinh Hàn không nhịn được muốn phản bác lại cô.

Lâm Tri Vi đưa tay che miệng cậu lại, giận dữ nhìn chằm chằm vào cậu: “Đừng nói đấy không phải lại gánh nặng, đối với chị, chính là nó! Chị không muốn vì trước kia từng hi sinh cho em, mà tự cho rằng đó là lẽ đương nhiên, yên tâm thỏa đáng mà đặt kỳ vọng lên người em! Không phải chúng ta đã quá quen thuộc với loại phụ nữ này rồi sao?!”

Đôi mắt mở to của cô vừa buồn vừa sáng, đào ra chấp niệm sâu nhất trong lòng, cô không cho phép từ chối mà nói với cậu: “Chị không muốn có một ngày chị sẽ biến thành dáng vẻ của bà nội, em là niềm kiêu hãnh của chị, chị cũng có khả năng để trở thành niềm kiêu hãnh của em! Nếu như để chị quấn theo em cùng nhau chìm xuống, Lục Tinh Hàn, chị làm không được!”

Giọng nói tan vỡ, nơi cổ họng trở nên bỏng rát.

Cô yếu đuối như vậy, nhưng vào lúc này, khí thế lại mạnh mẽ khiến trong lòng người ta phát run.

Lục Tinh Hàn ấn vào sau gáy của cô, lồng ngực điên cuồng kêu gào, tới mức màng nhĩ ù đi.

Cậu muốn hét lên và nói với cô rằng, không cần thiết, cho dù thế giới này có làm tổn thương cô thế nào đi chăng nữa, cậu sẽ vẫn sẽ mãi mãi yêu cô.

Không có người phụ nữ nào như bà nội cả.

Cô sẽ không bao giờ bị coi là gánh nặng.

Cô không cần phải làm gì cả bởi cô vẫn luôn là niềm tự hào của cậu.

Nhưng cậu không thể nói được, một âm thanh cậu cũng không thể nói được, tất cả những tâm trạng của Vi Vi, cậu đều hiểu.

Vì cậu cũng vậy.

Đôi môi không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể dùng để hôn.

Nước mắt hòa vào nhau của hai người, môi lưỡi quấn chặt vào nhau.

Cơ thể cứng ngắc của Lâm Tri Vi bị cậu từng chút một làm cho mềm nhũn, nước mắt bị kìm nén lần nữa rơi xuống, cô khóc nức nở ôm chặt lấy cậu, nghẹn ngào nói: "Tinh Hàn, chị luyến tiếc em, cho nên chị, nhất định phải trở thành người tốt hơn để có thể cùng em tiến tới, chị có thể làm được."

“Chị đương nhiên có thể.” Cậu siết chặt eo cô như cọng cỏ cứu mạng: “Chị giỏi như vậy... Chị giỏi như vậy.”

Chiếc váy ngủ mềm mại của cô dính vào phần trên trần trụi của cậu, vải lụa bị ướt, ngưng tụ thành từng mảng màu tối.

Nhiệt độ cơ thể làm hong khô ý chí, dần dần trở nên nóng vội hơn.

Dưới lòng bàn tay, cơ thể cậu nóng rực, không thể nào làm lơ đi sự tồn tại này.

Miệng lưỡi Lâm Tri Vi có chút khô đắng, giữ lấy cổ cậu đè xuống, nhìn chằm chằm đôi mắt của cậu, vui mừng nhìn vào chỗ sâu nhất của vực tối: “Bây giờ đổi lại chị nói, cho chị một ít thời gian, chị không thể tốn thời gian ba năm dài như vậy, chị sẽ nhanh chóng trở về bên cạnh em, được không?”

Lục Tinh Hàn nhắm mắt lại.

Mỗi lần “được không” cậu đều không tới nỗi nói không được.

Khó chịu bao nhiêu, tự mình chịu đựng.

Môi cậu run rẩy, ôm cô vào ngực, vô cùng khó chịu nhưng vẫn nói: “... Được.”

Ôm chặt cô tới mức không còn kẽ hở, cơ thể dính chặt nhau như ma sát ra vài tia lửa ái muội.

Mãi tới khi nước lạnh trên người Lục Tinh Hàn khô rồi, cậu mới động đậy, bế ngang cô lên, khàn giọng hỏi: “Khi nào chị đi?”

Lâm Tri Vi vịn vai cậu, đôi mắt sưng đỏ, có chút căng thẳng mà quan sát hướng đi của cậu, cô nhẹ giọng nói: “Chắc cũng phải cỡ một tháng sau, đợi ký hợp đồng, bên cô Hứa Đại vẫn còn vài việc phải chuẩn bị.”

“Giữa chừng em có thể đến thăm chị không?”

Cô cắn môi, muốn nói sau khi cô ra ngoài có khả năng sẽ không rõ vị trí, thời gian học tập cũng sẽ bị Hứa Đại kêu đi chạy vặt khắp nơi, tham gia mọi hoạt động, hơn nữa lịch trình của Lục Tinh Hàn lại kín như vậy, tuy có thể rút ra thời gian rảnh nhưng cơ hội gặp cô hẳn là rất ít.

Nhưng cô không nỡ làm cậu thất vọng, gật đầu: “Đương nhiên là được.”

Lục Tinh Hàn đi tới sofa, để cô nằm trên đó, sững sờ nhìn cô.

Đêm đã khuya, khắp nơi đều im lặng như tờ.

Mái tóc dài của Lâm Tri Vi có chút lộn xộn, khuôn mặt vừa mới khóc xong đỏ bừng, môi hơi hé mở, đầu lưỡi đảo đảo, làn váy treo trên người hơi bị cọ xát, cho dù là đôi chân thon dài hay là xương quai xanh trước ngực, đều có màu trắng, mềm mại và sáng bóng.

Bị cậu nhìn tới hơi thở nóng rực, cô không nhịn được nắm tay cậu.

Tâm tư nhỏ đã sớm chuẩn bị lại lần nữa điên cuồng.

Lục Tinh Hàn cúi người hôn lên môi cô, nhỏ giọng hỏi: “... Vi Vi, tại sao lại làm đổ rượu?”

Lâm Tri Vi siết chặt các ngón tay của mình.

“Chiếc váy ngủ này, sau khi mua chị nói nó ngắn, mác vẫn chưa gỡ xuống, tại sao hôm nay lại mặc rồi?”

Lâm Tri Vi mặt càng đỏ hơn, ngay cả lỗ tai cũng có chút nóng rực.

Bởi vì cô... Trong lòng cô chột dạ.

Ngay từ khi lên máy bay trở về, cô đã không thể kiểm soát được bản thân suy nghĩ về điều đó.

Quả nhiên là không giấu được cậu.

Lục Tinh Hàn vuốt tóc cô, trong mắt cậu là một làn sóng đen tối sâu thẳm, cậu cố nhịn, không hỏi nữa, quay người đi về phía phòng bếp.

Lưng của người đàn ông thon dài rắn chắc, bóng lên như màu mật ong.

Lâm Tri Vi đột nhiên ngồi dậy, đi theo ôm lấy eo cậu: "Em đi đâu?"

“Làm một ít đồ ăn cho chị.” Cậu nắm lấy đôi tay vòng qua của cô: “Lúc nãy chị chỉ mới ăn có vài miếng thôi.”

Cậu rõ ràng là biết, rõ ràng là muốn tới chịu không được.

Vậy mà lại tránh né.

Nhưng sự tránh né lúc này càng làm cho Lâm Tri Vi thêm xúc động, cô ôm chặt không cho cậu đi, khó khăn nói: "Chị rót rượu, mặc chiếc váy này, em biết rõ mà còn hỏi! Còn chị, lần đó đã hứa với em, chờ chị về nhà. Hiện tại chị đã trở lại, những thứ khác, em nhất định phải hỏi sao?"

Lưng Lục Tinh Hàn trở nên cứng ngắc, trầm giọng nói: "Em đã hứa sẽ cho chị đi, em không cần chị thương hại."

Lâm Tri Vi giật mình.

Giọng cậu mờ mịt: "Em yêu chị, muốn có chị, nhưng em không thể… Dưới sự xúc động của chị." Đầu óc ngơ ngác của Lâm Tri Vi đột nhiên sáng tỏ. Nghĩ cô bị xúc động? Thậm chí nghĩ cô vì chuyện đi nước ngoài mà bồi thường cậu?

Cô đi vòng qua trước mặt cậu, nghiêm túc nhìn cậu: “Lục Tinh Hàn, em nhìn cho rõ, chị chưa uống rượu, chị không say cũng không xúc động!”

Ánh mắt cậu u ám: "Nhưng trước đây, chị nói muốn đợi em lớn, dù là ở trong khách sạn, sự đồng ý của chị cũng là coi em như đứa trẻ để dỗ dành."

Khóe mắt Lâm Tri Vi chua xót, chậm rãi nói: “Đúng vậy, nhưng em không phát hiện sao? Kể từ tối hôm nay, nhóc con của chị, đã lớn rồi.”

Cô phải đi.

Việc rời khỏi đối với cậu là vết thước chí mạng, từ nhỏ cậu đã cực kỳ sợ hãi cô sẽ bỏ lại cậu hoặc vứt bỏ cậu. 

Nhưng trừ vài phút bột phát ngắn ngủi, cậu giấu hết mọi cảm xúc nhanh nhất có thể, một mình nuốt trôi, không hề đem lại cho cô dù chỉ nửa phần buồn bã. 

Tới bản thân Lục Tinh Hàn còn không nhận ra đã đủ thành thục để cô trút bỏ mọi lo lắng và do dự.

Chẳng lẽ lúc thân mật, chỉ có mỗi mình cậu là có ham muốn?

Cậu là một người bình thường, và cô cũng vậy.

Có lẽ trên đường trở về, ý nghĩ kiên định của cô là mượn cớ chia tay, nhưng hiện tại, cô đã có thể nhìn rõ tấm lòng của mình, cũng chỉ còn lại mong muốn đơn giản nhất, yêu anh, muốn gần gũi hơn, muốn giao tất cả cho cậu.

Yêu sâu đậm, đã trưởng thành, khao khát lẫn nhau.

Nếu lại chờ nữa, thì là một, hai năm sau hay thậm chí là lâu hơn.

Cô không muốn đợi nữa.

Cô cũng muốn buông bỏ gánh nặng, đơn giản là làm theo trái tim mình.

Lâm Tri Vi rũ mắt dựa vào cậu: "Giữa chị và em không tồn tại những chuyện phức tạp đó."

Môi cô ửng hồng, ngẩng đầu hôn nhẹ, bắt đầu chủ động, trút đi gánh nặng trong lòng: "Chị muốn ở bên cạnh bạn trai và người đàn ông chị yêu nhất. Chị muốn để bầu không khí tốt hơn, uống rượu không được sao? Chị cũng yêu cái đẹp, mặc chiếc đầm đẹp cho em xem, không được sao?”

Hơi thở của Lục Tinh Hàn dần gấp gáp hơn.

Cô nhẹ nhàng cọ sát vào người cậu, buông bỏ sự xấu hổ, thẳng thắn nói với cậu: "Em nghĩ rằng, em trêu chọc chị nhiều như vậy, thì chị sẽ không có cảm giác gì? Chị không phải là cục đá, chị không có lòng kiên định như vậy, lúc trước chịu đựng vì nghĩ nhiều, nhưng bây giờ chị không muốn lo nghĩ gì nữa.”

Cậu ôm eo cô: “Vi Vi...”

Lần đầu tiên, Lâm Tri Vi hoàn toàn cởi bỏ mọi gông cùm còn sót lại trong lòng, khẽ nói với cậu điều ước chân thật nhất của mình: "Chị yêu em, chị cũng muốn có em, em không đồng ý sao?"

Môi cô lướt đến tai cậu, lúc này, mọi trở ngại về trách nhiệm chị em và tuổi tác đã kìm hãm cô bấy lâu nay thực sự bị vứt bỏ.

Cô lột bỏ từng lớp thân phận của Lục Tinh Hàn, chỉ coi cậu như một người đàn ông mà cô yêu sâu đậm. Cô hôn lên vành tai của cậu: "Em luôn nói rằng chị là một cô gái nhỏ, vì vậy tối nay, em hãy để chị trở thành một người phụ nữ, được không?"

Lý trí của Lục Tinh Hàn bị kéo căng đến mức đột ngột vỡ tan ra.

Tất cả sự lo lắng nhẫn nhịn đều hóa thành tro bụi.

Muốn cô, mọi lúc mọi nơi, muốn cô tới điên cuồng.

Lục Tinh Hàn nâng mặt cô lên, giọng nói khàn khàn không thành câu: “Vi Vi, chị để em suy nghĩ thêm một giây cuối.”

Lâm Tri Vi nhắm mắt lại, trái tim trong nhiệt độ nóng rực của cậu nóng bừng lên, lại bị cậu ôm chặt.

Vỏ bọc cẩn trọng cô đã chịu đựng quá lâu, cô không muốn, chỉ muốn trở thành một người phụ nữ bình thường nhất.

Cô nói nhỏ: "Chị đi tắm trước đã, sau khi về chị còn chưa kịp tắm nữa.”

Lòng bàn tay Lục Tinh Hàn đột nhiên đổ mồ hôi, cậu ôm cô thật chặt, rồi cắn răng buông cô ra: “Đợi em, em đi mua.”

Lâm Tri Vi sững sờ một hồi mới hiểu cậu muốn mua cái gì, đôi mắt cong lên, ngốc chết đi được, đại minh tinh đang hot nửa đêm ra ngoài mua đồ dùng cá nhân?

Cô vội vàng nắm lấy ngón tay cậu, kiễng chân lên, thì thầm vào tai cậu vài câu.

Không cần cậu lo lắng về chuyện này...

Trên đường về nhà, cô có một chút tâm tư nho nhỏ nên đã bí mật chuẩn bị trước rồi.

Gân xanh trên mu bàn tay cậu nổi lên, cậu bế cô lên, trực tiếp vác lên vai, đôi tay thon dài đặt trên vòng eo cô vừa cởi nó ra vừa bước về phía phòng tắm, đá văng cửa ra: “Chúng ta tắm chung đi.”

Lâm Tri Vi đợi đến khi bị cậu đặt xuống mới nhận ra, lỗ tai đỏ bừng, vừa rồi còn một bộ mặt khắc chế, giờ đã biến thành sói cũng nhanh quá đi!

Cô đẩy cậu ra: "Chị, chị tự tắm!"

“Không được, em không muốn xa chị dù chỉ một giây.” Dục vọng bị kìm nén của Lục Tinh Hàn bị cô khuấy động hoàn toàn, bầu không khí ấm áp trong phòng tắm, điều chỉnh nhiệt độ nước cho phù hợp. Cậu quay đầu nhìn cô: "Vi Vi, em đã cho chị thời gian cân nhắc, chị đã đồng ý thì không đổi ý được đâu."

Nhiệt độ phòng tăng lên nhanh chóng, mặt gương phủ đầy làn khói mờ ảo.

Lục Tinh Hàn đi chân trần trước mặt cô, cúi đầu xuống hôn cô, nắm lấy chiếc váy ngủ trơn trượt, vén lên từng chút một.

Môi lưỡi cậu đã thành thục từ lâu, biết cách làm cho cô buông tay đầu hàng, váy ngủ không ngừng bị kéo lên trong khe hở hơi ngăn cách, tới độ dài tóc cô, cậu thản nhiên ném qua một bên.

Không có gì cản trở, trân trọng mà sát lại gần nhau.

Vòi sen được mở ra, dòng nước ấm áp, âm thanh đáp xuống che kín hơi thở đã không chịu nổi, uốn lượn dọc theo thân thể quấn quít cùng nhau.

Gương được phủ đầy hơi nước, chỉ có thể phản chiếu những đường viền mờ ảo.

Lục Tinh Hàn vén mái tóc ướt đẫm của cô ra, cách một lớp nước liếm hôn một bên cổ cô: "Đừng sợ, em sẽ không làm chị đau đâu."

Tim Lâm Tri Vi đập mạnh tới muốn nhảy ra ngoài lòng ngực, cảm giác tê dại xa lạ trong cơ thể bị cậu khiêu khích, lo lắng nắm lấy cổ tay cậu, mơ mơ màng màng lẩm bẩm: “Làm sao có thể... Chị nghe nói, nghe họ nói, đều sẽ rất đau...”

Cậu cắn vào vành tai của cô: "Đừng nghe lời người khác. Con người có thể học được rất nhiều điều. Tại sao lại không thể dành thời gian và học cách làm cho người yêu của mình không đau đớn chứ?"

“Em lúc nào...”

Cậu bám chặt lấy cô, giọng nói càng lúc càng đứt quãng: "Mấy ngày đi huấn luyện quân sự, em có đến thư viện. Trong đó có một cuốn sách giáo khoa bị người ta lật tới muốn nát ra, em đã nghiên cứu kĩ rồi.”

Lâm Tri Vi ý thức có chút rối rắm: "Làm sao có sách giáo khoa dạy cái này..."

“Thế thì sao?” Cậu trượt lòng bàn tay nóng bỏng lên eo cô: “Yêu một người thì sẽ nghĩ tới việc này, không có gì là không thể nói, Vi Vi, đừng sợ, tin tưởng em.”

Vòi sen bị tắt, dòng nước dừng lại.

Mái tóc ướt được lau cho đến khi gần khô, sau đó quấn một chiếc khăn tắm lớn lên người.

Cô nhấc chân lên khỏi mặt đất, để cậu bế ra ngoài, khoảng cách của vài bước chân, cô rơi xuống chiếc giường mềm mại quen thuộc.

Hình bóng của cậu phủ xuống.

Lâm Tri Vi cắn mu bàn tay, không muốn bản thân phát ra những âm thanh quá lớn, lúc đầu còn chịu được, nhưng khi bộ phận thầm kín nhất trên cơ thể bị môi và lưỡi của cậu dò hỏi, cô không chịu được nữa, để bản thân vì cậu mà đánh mất đi lí trí.

Đủ thương tiếc, đủ kiên nhẫn, đủ ẩm ướt.

Khi cơn đau vừa ập đến, lập tức bị thay thế bằng những đợt khoái cảm đang bùng nổ trong cơ thể.

Ý thức của cô hoàn toàn tan vỡ.

Chỉ có thể mãnh liệt mà cảm nhận mọi sự xâm nhập của cậu.

Ý loạn tình mê, cô triệt để chìm đắm trong biển sâu nóng bỏng của Lục Tinh Hàn tạo ra.