Trước khi Lâm Tri Vi lên xe, cứ nghĩ là sẽ nhìn thấy minh tinh nổi tiếng nhất trên TV nhưng sau khi lên xe không ngờ rằng lại nhìn thấy một quả cà chua chín đỏ chót.
Quả cà chua ấy đang bốc khói nghi ngút, cậu cố gắng cứu vãn hình tượng của mình: “Lúc ấy khắc chữ em mới chỉ có mười hai tuổi, các bạn trong lớp chỉ biết mấy kiểu như “Chỉ cần em yên ổn là đủ”, “Nếu đã yêu thì xin hãy yêu thật lòng”!”
Nói xong hai câu này, cậu lại càng thêm xấu hổ, ôm lấy khuôn mặt ửng đỏ: “Em không chịu được mấy lời như vậy, nhưng em cũng không tìm được câu nào tốt hơn, thế nên trong lòng em nghĩ thế nào thì khắc thế đấy. Lúc đó em rất lo sợ, cứ nghĩ là chị không cần em nữa… Bây giờ nghĩ lại, em thật ngốc quá...”
Ngốc quá đi mất, ngốc đến nỗi mà Lục Tinh Hàn sợ Lâm Tri Vi sẽ ghét bỏ cậu.
Lâm Tri Vi im lặng nghe cậu giải thích. Nghĩ đến buổi tối hôm đó cơ thể nhỏ bé của cậu khóc lóc đến mức run rẩy, cứ nghĩ là sẽ mất đi cô. Cậu bị dồn vào đường cùng nên mới dùng hòn đá khắc chữ, ngốc nghếch tự an ủi bản thân sẽ đi theo cô cả đời.
Cô cảm thấy cậu không ngốc chút nào, ngược lại còn có chút đáng thương.
Lâm Tri Vi cho cậu xem màn hình nền điện thoại, còn lắc lắc trước mặt cậu, nói một cách nghiêm túc: “Còn dám nói nhóc con nhà chị ngốc, cẩn thận chị đánh em đấy.”
Lục Tinh Hàn ngây ngốc nhìn vào màn hình điện thoại, lại nhìn về phía cô, cụp mắt xuống, che đậy ánh mắt đầy chua xót của mình.
Tuy vô cùng ghét bỏ sự quê mùa của mình, nhưng đấy cũng là lòng chân thành của cậu.
Lâm Tri Vi không cười nhạo cậu, mà còn dịu dàng nâng niu cậu, cô đúng là... Đúng là tốt quá.
Lục Tinh Hàn nhắm mắt, nắm chặt lấy tay cô, không hề ngại ngùng dựa lên vai cô, giọng khàn khàn nói: “Đằng nào thì em cũng quê đến như vậy rồi, vậy thì em nói thêm một câu nữa.”
Cậu ghé sát vào tai cô, hơi thở nóng bỏng phả lên vành tai trắng nõn, dùng âm lượng mà chỉ có cô mới có thể nghe thấy, bảo đảm từng chữ một: “Nhóc con của chị, sẽ yêu chị cả cuộc đời.”
Lúc này Lâm Tri Vi rất muốn hôn cậu.
Nhưng... Trong xe còn có người khác, cô cũng không bình tĩnh giống như Lục Tinh Hàn, nên chỉ có thể kìm nén, cọ cọ má vào tóc cậu.
Viên Mạnh ngồi ngay phía trước, từ lúc Lâm Tri Vi lên xe anh ta không dám quay đầu lại nhìn, sợ nhìn thấy cảnh không nên nhìn. Cổ anh ta cứng ngắc, mặc dù đã cố nhìn chằm chằm về phía trước nhưng vẫn bị bầu không khí ái muội phía sau làm cho choáng váng.
Để chuyển hướng sự chú ý, anh ta nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Lúc đợi đèn đỏ, thấy tấm ảnh tuyên truyền to đùng của nhóm nhạc nam dán ở bên ngoài của một tòa trung tâm mua sắm, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.
Liên tiếp ba đại ngôn.
Vốn đây là cơ hội của riêng một mình Lục Tinh Hàn, nhưng cuối cùng không phải trở thành tài nguyên chung của đội thì cũng bị ép phải chuyển cho đội trưởng.
Tuy từ lúc Lục Tinh Hàn ngã bị thương, Lương Thầm cũng không còn dám có âm mưu gì nữa. Cậu ta bắt đầu sống thành thật với mọi người, vẫn luôn đang cố gắng vươn lên. Nhưng thái độ của công ty đối với cậu, từ trước đến nay vẫn không thay đổi.
Từ chuyện cảnh quay không được chia đều lúc trước, công ty dần dần bắt đầu phân phối nguồn tài nguyên.
Xe nhanh chóng dừng lại trước nhà của Lâm Tri Vi.
Cô khẽ hỏi: “Nhóc con, em có lên nhà không?”
Lục Tinh Hàn cười bất lực: “Em còn phải đi thu âm, buổi tối sẽ cố gắng về sớm.”
Đợi Lâm Tri Vi xuống xe, Viên Mạnh vẫn còn đang suy nghĩ. Vừa lái xe, anh ta vừa quay đầu lại hỏi: “Tinh Hàn, trước khi cậu về quê, việc mà công ty giục cậu đi thử vai, cậu không quên đấy chứ?”
Lục Tinh Hàn nắm chặt lấy lòng bàn tay, bên trong còn giữ chút hơi ấm của Lâm Tri Vi, giọng cậu lạnh nhạt nói: “Chưa quên.”
Làm sao mà quên được.
Ghi hình cho chương trình giải trí còn chưa kết thúc, bên công ty liền vội vàng bắt Lục Tinh Hàn ghi hình xong lập tức trở về công ty, nói là có cơ hội thử vai vô cùng gấp, bắt buộc cậu phải tham gia.
Vì không thể về cùng Lâm Tri Vi đã khiến Lục Tinh Hàn thấy rất bực bội, nên tất nhiên phải làm rõ là rốt cuộc phía công ty muốn cậu làm gì.
Viên Mạnh quan hệ rộng, sau khi nghe ngóng hỏi thăm, liền hiểu ra vấn đề.
Có một bộ phim kinh điển thuộc thể loại vườn trường chuyển thể từ một cuốn sách bán rất chạy đang chuẩn bị được bấm máy. Đạo diễn nhìn trúng Lục Tinh Hàn, muốn cậu đi thử vai nam chính. Sau khi liên hệ với công ty giải trí Tinh Hỏa, cấp trên liền ra yêu cầu bắt buộc phải có thêm cả Lương Thầm, cho cậu ta cơ hội diễn vai nam phụ, không thì không đồng ý cho ai đi cả.
Nam chính lưu manh hung dữ, nam phụ tình sâu nghĩa nặng, lại thêm nữ chính dễ dàng bị lay động. Kiểu thiết kế nhân vật như thế này, không cần nghĩ cũng biết là ai sẽ là người được yêu thích nhiều hơn.
Thâm ý của Tinh Hỏa vô cùng rõ ràng.
Hơn nữa, từ lúc thường xuyên có các công ty truyền hình điện ảnh tìm đến cậu. Lục Tinh Hàn đã dùng ba đơn hàng mà cậu vốn là người đại diện để thương lượng với công ty. Cậu có thể nhường lại cho người khác, với điều kiện cậu sẽ không tham gia vào các bộ phim tình cảm.
Chuyện vốn đã bàn bạc xong từ trước, bây giờ phía công ty đột nhiên nuốt lời. Lục Tinh Hàn làm sao còn có thể ngoan ngoãn nghe theo?
Lần đầu tiên trắng trợn đối đầu với công ty chính là lấy lý do nhà có người già bị bệnh đang trong tình trạng nguy hiểm dẫn theo Dung Thụy trở về thành phố Giang. Còn về chuyện thử vai gì đó, hay ai sẽ đi thử vai, kết quả không nằm ngoài dự đoán của cậu, công ty liền sắp xếp Lương Thầm đi thử vai.
Lục Tinh Hàn biết Viên Mạnh muốn nói gì, liền hỏi anh ta: “Có kết quả thử vai rồi đúng không?”
Viên Mạnh gật đầu: “Có rồi, Lương Thầm thử hết các vai từ nam chính đến nam phụ thứ ba nhưng không đạt yêu cầu, cuối cùng đạo diễn nể mặt cho cậu ta diễn vai nam phụ thứ tư. Nhưng lúc sau công ty cảm thấy mất mặt nên hủy bỏ vai diễn.”
“Lương Thầm đúng là không thích hợp với con đường này, tôi thấy cậu ấy vất vả như vậy cũng thấy mệt thay. Mấy chuyện này nghĩ kỹ thì cũng không thể trách cậu ấy được. Tôi cũng biết, từ sau khi hai cậu làm hòa, cậu cũng cố hết sức nhường nhịn cậu ấy.” Viên Mạnh thở dài: “Nhưng bây giờ công ty thế này, rõ ràng là muốn lấy cậu làm chỗ để thu hút tài nguyên, bọn họ đều muốn hút máu cậu, Tinh Hàn, cậu sau này dự định như thế nào?”
Lục Tinh Hàn bình thản nói: “Ca hát, sáng tác ca khúc, hay tham gia chương trình giải trí, không cần biết sân khấu lớn nhỏ, với tôi đều không có vấn đề gì. Còn về điện ảnh, nếu bắt buộc phải làm thì tôi chỉ nhận những vai diễn không có đôi có cặp, mấy nguồn tài nguyên tốt cho ai tôi cũng không quan tâm. Tôi dự định như vậy.”
Viên Mạnh lo lắng: “Thôi được rồi, tôi hiểu, còn về việc làm người đại diện thì sao? Người muốn tìm riêng cậu làm người đại diện xếp hàng dài, cậu vẫn để yên mặc công ty sắp xếp sao?”
Lục Tinh Hàn dựa người về phía sau, đôi mắt khép hờ: “Người đại diện mấy hãng điện thoại với nước trái cây thì tôi có thể dùng để thương lượng với công ty, mất đi thì cũng còn có chút giá trị. Nhưng về đơn hàng lần này, tôi sẽ không nhường cho người khác.”
Viên Mạnh ngơ người một lúc mới phản ứng: “Ý cậu là cái hãng trang sức hàng hiệu cao cấp kia hả?”
Lục Tinh Hàn khóe miệng khẽ cong lên: “Ừ, bọn họ chẳng phải là chỉ muốn tôi làm người đại diện còn gì?”
Viên Mạnh thở phào nhẹ nhõm: “... Nhóc con, cậu cuối cùng cũng biết tranh giành việc có lợi cho mình, lần này sao lại thông suốt thế?”
Ngón tay thon dài của Lục Tinh Hàn đan vào với nhau, cười với Viên Mạnh: “Trong hợp đồng hợp tác có ghi, người đại diện cho thương hiệu sẽ được mời đi tham dự liên hoan phim quốc tế vào tháng tới, có cơ hội cùng đi ra ngoài với Tri Vi… Tôi làm sao có thể nhường cho người khác được.”
Sau khi Lâm Tri Vi về nhà, liền bắt đầu chuẩn bị bốn bộ tạo hình để tham gia liên hoan phim quốc tế cho Tạ Hàm.
Lúc này tập cuối cùng của “Đêm nay không ngủ” cũng kết thúc viên mãn. Chương trình giải trí mới này có thể lên đến đỉnh cao như vậy đúng là không dễ dàng, đạo diễn cảm động đến rơi nước mắt. Trong ngày đóng máy ông ấy vác cái bụng bia to đùng ôm chặt lấy Lục Tinh Hàn không buông, vừa xin lỗi về vụ tai nạn khiến cậu bị thương, vừa nhấn mạnh kỳ tiếp theo cậu nhất định phải tiếp tục tham gia.
Chương trình giải trí kết thúc, cũng là lúc Lâm Tri Vi có thể rời khỏi công ty.
Hôm Lâm Tri Vi đến công ty thu dọn đồ đạc là ngày lễ Thất tịch. Các nghệ sĩ trong công ty có rất nhiều hoạt động, mọi người đều ra ngoài hết, không có mấy người ở lại. Chỉ có Hà Vãn đang đợi cô, cô ấy cùng cô rời khỏi công ty.
“Trần Lệnh Nghi không có ở đây à?”
Hà Vãn bĩu môi: “Bà ta đi chạy chương trình rồi. Dạo này chạy đây đó suốt, không biết là đang có âm mưu gì, em không cần phải quan tâm đến bà ta. Giấy giải ước đã ký tên đóng dấu để ở trên bàn ấy, bà ta không có ở đây càng tốt, đỡ thấy ngại.”
Cô ấy lại nói: “Nhưng mà có một chuyện khá rắc rối, nghe nói Tần Tư Tư vì muốn tham gia liên hoan phim quốc tế mà nhận tiền của một người mới nổi để mua một vé tham dự, đúng là bám mãi không tha.”
Lâm Tri Vi hơi bất ngờ, Tần Tư Tư dù sao cũng tốt nghiệp trường nổi tiếng ở nước ngoài, còn có cái danh giám đốc công ty. Dù thế nào đi chăng nữa cũng không đến nỗi phải đưa một người mới nổi như vậy để tham gia.
Trong lòng cô có chút nghi ngờ, nhưng hiện giờ địa điểm không thích hợp, nên cũng không hỏi thêm. Lúc ôm đồ đạc đi ra cùng với Hà Vãn, tình cờ gặp ngay Tần Tư Tư.
Tần Tư Tư đang cúi đầu đi vào, suýt nữa thì đâm vào Lâm Tri Vi, cô ta ngẩng đầu trừng cô tức giận.
Lâm Tri Vi tránh ra, cô ta liền bước theo cô, bước đến đâu chặn đến đó.
Lại bắt đầu...
Lâm Tri Vi bảo Hà Vãn đi ra trước, sau đó quay người nhìn cô ta: “Tần tiểu thư, bắt đầu từ bây giờ chúng ta đã không còn có quan hệ công việc nữa rồi, về sau cũng sẽ không dễ dàng chạm mặt nhau, cô đừng có đi theo tôi nữa được không?”
Tần Tư Tư ưỡn ngực, ngẩng cằm: “Cô đắc ý cái gì, không còn quan hệ trong công việc nhưng vẫn còn là quan hệ cạnh tranh. Đừng tưởng là chỉ có cô mới thể tham gia liên hoan phim, tôi cũng có thể tham gia, Trần Lệnh Nghi cố ý bảo tôi đi rèn luyện, tiện thể đi nghỉ dưỡng luôn, không giống như cô, một thân một mình, vất vả như vậy.”
“Vậy tốt quá, chúc mừng.” Lâm Tri Vi nói xong liền muốn rời đi.
Tần Tư Tư chặn cô lại: “Sao thế, sao nói ít vậy? Sợ tôi à? Có phải lo lắng người mà cô cố gắng chăm chút tạo mẫu sẽ không sánh bằng người của tôi?”
Lâm Tri Vi cảm thấy mình như giáo viên mẫu giáo vậy, toàn bị mấy đứa trẻ ranh đeo bám, đúng là đau đầu.
Cô lạnh nhạt nhắc nhở: “Giám đốc Tần, cô rảnh rỗi không có việc gì làm thì nên cố gắng làm việc đi. Tôi đang có việc bận, đi đây.”
Tần Tư Tư không chịu nhường đường: “Vội? Vội qua lễ Thất tịch à?” Cô ta nhướn mày, đứng lại gần Lâm Tri Vi: “Đừng tưởng là tôi không biết cô với Lục Tinh Hàn đến với nhau rồi. Cảm giác yêu đương với minh tinh lớn chắc không dễ chịu nhỉ? Ngày nào cậu ta cũng bận rộn, lễ Thất tịch chắc còn phải chiều chuộng lấy lòng fan, cậu ta làm sao mà có thời gian đi chơi cùng cô.”
Lâm Tri Vi khẳng định, có những người đúng là không nên nể mặt.
Càng nhân nhượng thì người ta lại càng lấn tới.
Lúc cô đang định giơ tay đập cô ta một cái thì điện thoại trong túi bỗng liên tục rung lên. Cô đặt đồ đang ôm trên tay xuống, lấy ra xem, là Lục Tinh Hàn gọi đến.
Để tránh người khác dòm ngó, Lâm Tri Vi lưu tên thật của cậu.
Tần Tư Tư nhanh mắt, tất nhiên là đã nhìn thấy, sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn cứng miệng: “Chắc chắn là gọi để nói với cô, hôm nay cô một mình đón lễ Thất tịch đi.”
Lâm Tri Vi không thèm để ý đến cô ta, nghe điện thoại: “Tinh Hàn.”
Bên phía Lục Tinh Hàn khá ồn ào, rõ ràng đang ở chỗ làm, cậu vội vàng nói: “Vi Vi, buổi tối đợi em.”
Cậu vừa ngắt lời, tạp âm lại ập đến, không biết là ai động phải thứ gì, tiếng vỡ loảng xoảng vang lên.
Lục Tinh Hàn nghĩ là cô không nghe rõ, hét lên lặp lại: “Tối nay đợi em, cùng nhau đón lễ Thất tịch!”
Hiệu ứng cách âm của điện thoại cô chỉ là loại bình thường, Tần Tư Tư đứng gần như vậy, nghe rõ từng chữ một, tức đến đỏ cả mặt, đến cả hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Lâm Tri Vi nhẹ giọng đồng ý: “Được, chị đợi em.”
Cô liền tắt điện thoại, ung dung vẫy vẫy tay với Tần Tư Tư: “Ngại quá, cô nghe thấy rồi đấy, tôi đúng thật là đang bận.”
Nói xong vuốt sợi tóc vừa rơi xuống lên, cười nhẹ với Tần Tư Tư, đẹp đến chói mắt: “Liên hoan phim nhớ cố gắng nhé.”
Đôi giày cao gót mười phân của cô ta suýt nữa thì bị đạp gãy, cô ta đứng ở đại sảnh nhìn chằm chằm Lâm Tri Vi rời đi, bực tức giậm chân.
Cô ta đúng là quá xúc động, toàn làm mấy việc vô ích.
Cô ta hôm nay cố tình chờ ở đây để tạo ra cảnh vô tình gặp phải Lâm Tri Vi, không phải là muốn đấu võ mồm với cô, mà là có chuyện muốn hỏi.
Chỉ là muốn hỏi xem...
Có thể theo đuổi được người có tính cách chị gái như Lâm Tri Vi, em trai Lục Tinh Hàn này đã dùng cách gì vậy, đến cả anh trai cô ta cũng không sánh được với cậu.
Không, không biết là cô ta có thể… Khụ, có thể tham khảo để sử dụng, lên người Tần Nhiên hay không.
Lâm Tri Vi tất nhiên là không biết Tần Tư Tư đang nghĩ gì, cũng không có thời gian suy đoán. Bước chân của cô nhẹ hẳn đi, ôm đồ đạc vội vàng bắt xe về nhà, sắp xếp xong đồ đạc, lại nằm trên sofa xem thực đơn, định buổi tối chuẩn bị vài món ăn.
Vừa mới ghi xong một món, Tạ Hàm liền chủ động liên lạc với cô: “Tri Vi, bận không?”
“Không bận.” Lâm Tri Vi lật người ngồi dậy: “Sao thế?”
Tạ Hàm vui vẻ cười: “Cô chính thức hủy bỏ hợp đồng với Trần Lệnh Nghi rồi phải không? Nếu cô không bận thì ra đây, chúng ta gặp nhau, ký kết hợp đồng, bàn bạc tiếp về ý tưởng của cô.”
Lâm Tri Vi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, bốn giờ chiều, vẫn còn sớm, Lục Tinh Hàn từ trước đến này toàn tầm mười giờ tối mới về nhà. Cô đứng dậy: “Được, gửi địa chỉ cho tôi.”
Tạ Hàm đột nhiên dừng lại: “Đúng rồi, cô là người có bạn trai! Tôi quên mất, xin lỗi nhé, nhưng ngày mai tôi bắt đầu vào tổ rồi.” Cô ấy xin lỗi: “Không ảnh hưởng đến cô chứ?”
Lâm Tri Vi an ủi: “Không ảnh hưởng, em ấy bận, tối mới về.”
Tạ Hàm bảo đảm: “Được, vậy chúng ta sẽ làm nhanh nhất có thể.”
Nói là nhanh nhất có thể, nhưng ký hợp đồng cần có thời gian, còn phải có thời gian thảo luận về ý tưởng của bốn bộ tạo hình, lúc sáu giờ, Lâm Tri Vi nhận được tin nhắn của Lục Tinh Hàn, hỏi cô mấy giờ về nhà.
Lâm Tri Vi không hề nghĩ nhiều, liền trả lời cậu: “Ở bên ngoài có việc, chắc phải đến chín giờ hơn, em yên tâm, chị về sớm hơn em.”
Lục Tinh Hàn ngừng một lúc, mới trả lời bằng biểu tượng giương mắt tội nghiệp.
Tạ Hàm sắp xếp luôn bữa tối cho hai người, đợi đến mới bắt đầu thảo luận ra kết quả thì cô ấy mới phát hiện ra đã chín giờ. Cô ấy vội vàng tiễn Lâm Tri Vi ra về, bảo tài xế đưa cô về nhà, còn lo lắng hỏi: “Bạn trai cô sẽ không giận chứ?”
Lâm Tri Vi cười cười: “Không sao, em ấy bình thường về nhà muộn hơn tôi.”
Cô đến trước tiểu khu thì xuống xe, mua ít thức ăn và hoa quả ở cửa hàng tạp hóa. Trên đường đi về, còn nghĩ là nên làm món gì để tiết kiệm thời gian. Chín rưỡi, cô bước ra khỏi thang máy về đến trước cửa nhà, đang định tìm chìa khóa, cửa bỗng có một tiếng mở nhẹ, đột nhiên có người đẩy cửa ra từ bên trong.
Từ khẽ cửa, nhìn thấy Lục Tinh Hàn mặc bộ đồ ngủ màu đen đứng ngay đó, nước mắt lưng tròng nhìn cô.
Xảy… Xảy ra chuyện gì vậy!
Lâm Tri Vi ngạc nhiên xong, liền lách người qua khẽ cửa: “Em về từ lúc nào thế?!”
Lục Tinh Hàn nói: “Sáu giờ...”
Lúc nhắn tin wechat cho cô? Sao lại không nói cho cô biết?
Mà lại còn căn giờ chuẩn như vậy để mở cửa, đừng nói là cậu cứ ngồi ngốc ở cửa đợi cô đấy chứ?!
Lâm Tri Vi muốn hỏi, nhưng cô còn chưa lên tiếng thì cậu đã chạy mất rồi, kéo lê cái dép lê lạch bạch chạy vào phòng ngủ. Một lúc sau cậu lại xuất hiện, tay vòng ra phía sau rồi đi về phía cô, trông khá căng thẳng.
“Tinh Hàn?”
Lục Tinh Hàn hít một hơi thật sâu, bất ngờ lôi ra bó hoa thật to phía sau lưng: “Vi Vi, lễ Thất tịch vui vẻ.”
Lâm Tri Vi muốn đưa tay ra nhận nhưng cậu lại đặt bó hoa lên trên cái tủ màu đen. Quay người hướng về phía cô, chui vào lòng của cô, nhỏ giọng năn nỉ: “Đừng ôm nó, mau ôm em đi.”