Nhãi Con

Chương 56




Da mặt của anh Hàn cũng càng ngày càng dày, đúng là không uổng công tôi luyện.

Bản thân cậu tự hào rằng không có gì đáng xấu hổ đối với trời, với đất.

Không đợi được Lâm Tri Vi trả lời lại cậu lập tức gọi đến, nghiêm túc dặn dò: “Về sau cái chuyện này, bọn họ cũng sẽ lại âm thầm tìm chị để ra mặt, chị phải nói với em đừng giấu em.”

Tình huống đặc biệt như này, xảy ra một lần đã đủ căng thẳng rồi cô nhất định sẽ không để chuyện như này xảy ra lần nào nữa.

Lâm Tri Vi gõ lên máy tính, không muốn cậu lo lắng nên làm ra vẻ nói chuyện bình thường, nghe được câu trả lời Lục Tinh Hàn lập tức không kiềm chế được sự kích động của mình, nhẹ nhàng thăm dò: “Tri Vi, chị thừa nhận em, cho em một danh phận, được không?”

Vẫn là một danh phận, nghe giống như là một cô vợ nhỏ giận dỗi.

Lâm Tri Vi nén chặt trái tim mình, bị giọng điệu giống “bạn trai” của cậu cẩn thận chọc vào, nhỏ giọng nói: “Ừm, chị thừa nhận.”

“Em nói ra những lời kia là đúng, phải không?”

Chỉ cần cho một chút ánh nắng là có thể tỏa sáng.

Đó chính là Lục Tinh Hàn!

Lâm Tri Vi che mặt lại không nhịn được cười nói: “Đúng đúng đúng, em rất tốt, cũng rất xứng với chị. Đặc biệt em còn rất yêu chị. Thế này đã hài lòng chưa?”

“Không hài lòng, em có thể khen chị nhiều hơn.” Lục Tinh Hàn dựa vào tấm gương lớn trong phòng tập, mồ hôi nhễ nhại cười ngây ngô, sau đó ngã lên sàn rồi lăn qua lăn lại. Sau một hồi, cậu phát hiện Tri Vi vẫn chưa nói chuyện với cậu trong một thời gian dài bận rộn: “Có chuyện gì vậy.”

Lâm Tri Vi: “… Chúng ta có được tính là đang lừa dối người hâm mộ của em không?”

Cô tham gia vào giới này được vài năm. So với những người nổi tiếng, fans hâm mộ còn rất quan trọng đối với họ và cô biết họ rất vất vả để theo đuổi các minh tinh. Các sao nữ nhỉnh hơn một chút. Còn nhóm nhạc nam một khi đã công khai chuyện tình cảm đừng nói đến chuyện hát hò hoặc diễn xuất, miễn là khi họ xuất hiện thì các fan nữ đã khóc lóc, buồn bã.

Lục Tinh Hàn ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: “Tri Vi khi em trả lời câu hỏi vừa rồi, đã nói là chịu trách nhiệm với chị rồi, đúng không?”

“Ừm.”

Cậu hít một hơi, cố giữ giọng nói bình tĩnh: “Em muốn nói với chị rằng trách nhiệm của em đối với chị là yêu chị, bảo vệ chị, tất cả hết thảy đều là của chị. Nhưng trách nhiệm của em đối với người hâm mộ chính là làm cho bản thân trở nên tốt đẹp hơn và không khiến họ phải xấu hổ vì em.” Cậu nghiêm nghị nói: “Em rất ích kỷ. Em chỉ có thể làm điều này với bất kì người khác ngoại trừ chị.”

Lâm Tri Vi không nói được gì, ngón tay khẽ nắm chặt sau đó buông lỏng ra, không biết đặt ở nơi đâu. Lúc này cô đột nhiên muốn ôm lấy cậu.

Tất cả những gì cô biết là trái tim nói với cô rằng cô rất yêu Lục Tinh Hàn.

Cô không thể ngừng rung động trước tình yêu.

Chương trình của chuyên mục tạp chí phụ nữ kỳ đầu tiên đã được lên lịch vào hai ngày sau, bởi vì đây không phải là studio nên không thích hợp để đưa nhiều người đến, vì vậy chỉ có Hà Vãn đi cùng với Lâm Tri Vi đến trình diện.

Ba nhà stylist với những phong cách khác nhau, hai nhà tạo mẫu đầu tiên là những người đi trước có thành tích xuất sắc trong ngành. Một người giỏi có phong cách duyên dáng lộng lẫy, người còn lại thì thiên về phong cách đơn giản, tối giản. Lâm Tri Vi, người trẻ tuổi nhất, cô như là sự kết hợp ở giữa, có cả sự ngây thơ và trong sáng lại vừa sạch sẽ, diễm lệ

Các nguồn tạp chí không có gì để nói, họ đã sắp xếp những nữ diễn viên có sở thích phù hợp.

Bất kì người nào trong ngành giải trí cũng đều rất quen thuộc. Hợp tác với Lâm Tri Vi lần này là nữ diễn viên trẻ tuổi nhất, Tạ Hàm, cô ấy rất thành công và giành được giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong hai năm liên tiếp.

Tạ Hàm chưa đầy hai mươi bảy. Cô ấy xứng đáng với giá trị của mình. Cô ấy có khuôn mặt dễ thương trông như trẻ con, cách tạo dáng hàng ngày của cô ấy khá đơn giản, rất khó để lộ ra vẻ yếu kém.

Khi hai bên gặp nhau, Lâm Tri Vi mời Tạ Hàm ngồi xuống, cô ấy cười và hỏi: "Cô có nghĩ rằng khuôn mặt trẻ con này của tôi có thể cứu được không? Tôi có thể trở thành một đại mỹ nữ trong đời không?"

Lâm Tri Vi khẽ chớp mắt: “Được, có thể.”

Đã trang điểm, làm tóc và quần áo cho bộ đầu tiên đã sẵn sàng. Tạ Hàm đứng trước ống kính. Ngay sau khi nhiếp ảnh gia vừa chụp vài tấm ảnh, cô ấy đã nóng lòng muốn chụp lại. Cô ấy nhìn chằm chằm, túm lấy Lâm Tri Vi và nói: "Như này không được, cô phải nghĩ biện pháp khác cho tôi!"

Lâm Tri Vi nghĩ rằng cô ấy đang đùa, chỉ cười cười không quan tâm đến.

Sau khi quay chuyên mục đầu tiên của tạp chí phụ nữ, cô đã mất gần ba ngày để chuẩn bị và dọn dẹp mọi thứ. Cô đã không gặp mặt Lục Tinh Hàn trong ba ngày và cô không thể chịu đựng nổi nữa.

Hà Vãn lên xe và nhìn thấy vẻ mặt háo hức được về nhà của Lâm Tri Vi, tựa vào người cô nói chuyện phiếm, khẽ hỏi: “Em có nhớ cậu ấy không?”

Lâm Tri Vi hắng giọng.

Hà Vãn thấy cô vui mừng, nói với cô: “So với cậu ấy, em thực sự có lợi hơn cậu ấy. Nếu em muốn nhìn thấy cậu ấy thì có thể lên Weibo lướt lướt để xem. Còn nếu là cậu ấy muốn nhìn thấy em thì không hề dễ dàng.

Lâm Tri Vi nhìn xem đã muộn như thế này và cảm thấy… Rất có lý.

Cô thực sự không thoải mái khi nghĩ về điều đó. Cô lên lướt Weibo, nhân tiện cắm tai nghe, mở bài hát mới của Lục Tinh Hàn nghe đi nghe lại. Giai điệu thú vị của bài hát đã đứng đầu bảng xếp hạng.

Trong những ngày qua, Lục Tinh Hàn đã dẫn dắt nhóm nhạc nam lên hotsearch thường xuyên, hai đoạn luyện tập ở phòng vũ đạo của nhóm nhạc được đăng lên. Lúc bắt đầu tập cảm giác không lưu loát, sau lại bắt đầu hòa mình cùng tiết tấu một cách nhuần nhuyễn.

Động tác vũ đạo không phức tạp nhưng nhịp điệu của Lục Tinh Hàn khi nhảy cực kỳ chính xác, lợi thế về sự dẻo dai của cơ thể đã giúp cậu có được những động tác đẹp. Nhìn cậu thật bắt mắt với vai trò là nhảy chính, còn Dung Thụy và Lương Thầm ở hai bên cạnh cũng có những biểu hiện rất tốt, bước nhảy của họ rất khỏe khoắn mạnh mẽ. Nhìn qua như vậy, nghiễm nhiên có thể thấy được họ được mài dũa để trở thành nhóm nghệ sĩ chất lượng rất cao

“Chị nói với em, cậu ấy thật đẹp trai, chị đã xem video này hàng chục lần, Hà Vãn nói: “Khi concert mở, em cho chị một vé nội bộ đấy, chị sẽ ở hiện trường la hét cho thỏa thích.”

“Không cần biết bài hát là gì, kỹ năng hát của Lục Tinh Hàn quá là kích thích. Chị thực sự không ngờ rằng cậu ấy có tài năng đến vậy. Trước kia cậu ấy cũng rất xuất sắc nhưng gần đây tạo hình ngày càng chuyên nghiệp đã tạo nên bước nhảy vọt về mặt chất lượng."

“Đó không còn là đẳng cấp của một nhóm nhạc thần tượng. Cậu ấy tách biệt với các thần tượng. Hãy nhìn cậu ấy dẫn dắt Dung Thụy và Lương Thầm đã ngày một tiến bộ nhanh chóng, tốt hơn trước rất nhiều.”

Sự cuồng nhiệt và hâm mộ của Hà Vãn đối với cậu khiến Lâm Tri Vi phải vỗ vai cô ấy chỉ vào mình rồi sau đó chỉ vào màn hình nói: “Khụ, người này bạn trai của em, đứng có mê trai như thế chứ.”

Hà Vãn cười haha: “Tri Vi, em xong rồi.”

“Ồ.” Cô ấy vỗ đùi thích thú: “Em cũng trở nên bắt đầu có tính chiếm hữu rồi.”

Lâm Tri Vi đỏ mặt, bình tĩnh quay qua, không nhịn được cười một tiếng, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Về đến nhà, cô vặn mở cửa, trong nhà không có ánh sáng, rèm kéo cửa đã che hết phong cảnh bên ngoài.

Lúc xoay người đóng cửa, cô không nhịn được kiểm tra điện thoại di động, bây giờ đã là mười giờ, đã nói tối nay sẽ quay trở về gặp mặt. Lục Tinh Hàn còn đang bận sao?

Một chút hụt hẫng dâng lên trong lòng, cô vừa mới đưa tay lần mò công tắc trên tường, chợt cảm nhận được hơi thở quen thuộc.

Tim cô đập dữ dội.

Cô phản xạ xoay người theo hơi thở của cậu, chưa kịp bước đến thì một hơi nóng khác đã nhanh hơn cô nhào người về phía trước và ôm chặt lấy cô.

"Tri Vi, chị về rồi à..."

Khi cô nghe thấy giọng nói khàn khàn này, cô nhỏ giọng còn chưa kịp đáp lại thì đã bị áp chặt vào tấm cửa phía sau, đầu không tự chủ được ngẩng lên, thắt lưng bị kéo mạnh, môi vô thức hơi hơi hé mở, nụ hôn nóng bỏng khó cưỡng hạ xuống, cả người đều rơi vào trong sự yên tĩnh.

Môi và lưỡi quấn lấy nhau, có tiếng ngân khe khẽ trong hơi thở.

Thân thể của cậu không ngừng áp chế, ôm rất chặt, ôm chưa đủ, hôn cũng chưa đủ, càng ôm cô chặt hơn hận không thể đem bản thân hòa vào cùng với xương máu của cô.

Đã ba ngày rồi cậu không gặp, cứ ngỡ như ba năm.

Lâm Tri Vi toàn thân mềm nhũn, ở trong vòng tay cậu gần như thở không ra hơi, cậu liền tách ra một chút, quay người liếm một bên vành tai và cổ của cô, cúi đầu hôn lên xương quai xanh, dòng điện nhỏ truyền từ vùng da kề cận chạy thẳng vào trong sâu thẳm những ngóc ngách thầm kín nhất của cô, không thể kiểm soát được, bị cậu làm cho cả người tê liệt, muốn vỡ vụn ra

“Tinh Hàn, đừng…”

Nếu tiếp tục, sẽ xảy ra chuyện mất. Cậu dường như thở dài một hơi, bế cô đặt lên cái tủ trước cửa, cố gắng hết sức kiềm chế, cúi người xuống hôn nhẹ lên môi cô: “Em trở về, phát hiện chị không có ở đây. Em cái gì cũng không muốn làm, không muốn di chuyển. Đến đèn em cũng không có sức để mở, cứ ngồi ở cửa đợi chị.” Ôi, tủi thân đến chết mất.

Lâm Tri Vi sờ vào mặt cậu, nói: “Chuyến bay bị trễ.”

“Ừm, em biết, như vậy cũng rất khó chịu.” Cậu bất đắc dĩ xoa xoa cô, khẽ cắn: “Chị sẽ dỗ em chứ?”

Lâm Tri Vi không hiểu sao lại nhớ tới khí chất mạnh mẽ của cậu khi nhảy, xoa xoa bên cổ, cố gắng dỗ một đứa trẻ lớn xác, nghiêng đầu hôn cậu một cái: “Được rồi, dỗ em.”

Bật đèn lên, Lâm Tri Vi ngẩng mặt lên nhìn kỹ cậu, đã gầy hơn trước, cô cau mày nhìn, mắt cậu hằn lên những vệt máu đỏ ngầu bên trong, trên người đang mặc quần cộc đen và áo tay ngắn, khuỷu tay và đầu gối thỉnh thoảng lộ ra khi cậu di chuyển, phía trên đầy vết thương cả cũ cả mới, trên đầu gối còn có một vết máu nhỏ rỉ ra.

Tri Vi tức giận nhìn cậu, nhanh chóng kéo cậu ngồi xuống: “Sao mà em lại bị thương thế này?”

Lục Tinh Hàn liếc nhìn cô, thản nhiên nói: “Em bị thương khi tập nhảy. Không sao đâu. Hai ngày nữa sẽ ổn thôi mà.”

Lâm Tri Vi nhìn cậu như vậy cảm thấy đau lòng đến mức không thể chịu đựng nổi, vội vàng tìm hộp thuốc và xử lý vết thương cho cậu. Cẩn thận băng lại vết thương, Lục Tinh Hàn cúi đầu nhìn cô: “Tri Vi, không cần băng lại, nếu chị thổi thổi sẽ không đau nữa.”

Nói xong, cậu thấy lông mi của Lâm Tri Vi hơi ướt ướt, sợ hãi kéo cô vào lòng, xoay người chuyển chủ đề: “Thật sự là không có chuyện gì, vậy thì chị thương em rồi dỗ dành em, cùng em xem phim có được không?”

Lâm Tri Vi nắm chặt bông y tế, kiềm chế cảm xúc, nghẹn giọng hỏi: "Phim gì?"

“Phim gì cũng được.” Cậu cầm điều khiển từ xa: “Em sẽ tìm phim.”

Lâm Tri Vi đẩy cậu ra: “Em tìm trước đi, chị vào rửa tay.”

Cô vào phòng tắm, đóng cửa gọi điện thoại cho Viên Mạnh. Viên Mạnh biết cô muốn hỏi điều gì, cũng như là được giải bày phiền não nên nói ra hết: “Cô Tiểu Lâm, Tinh Hàn quá liều mạng, tôi nói cho cô biết, bây giờ ở công ty không gọi là Lục Tinh Hàn mà được gọi là thầy Lục, Dung Thụy và Lương Thầm có nằm mơ cũng muốn liên thủ bóp chết cậu ấy.”

“Khi không có lịch trình thì huấn luyện từ sáng đến tối, từ những kỹ năng vũ đạo và ca hát cơ bản nhất, cô cũng biết khả năng của cậu ấy rất vượt trội rồi, nhưng nền tảng của Lương Thầm và Dung Thụy thì khá bình thường, bị cậu ấy mạnh mẽ dẫn dắt nên bây giờ khả năng chuyên môn đã bộc lộ rõ gần như bằng với các nhóm cũ đã hoạt động từ ba đến năm năm, cô có thể tưởng tượng bản thân cậu ấy giỏi đến mức nào.”

“Nhưng cậu ấy lại luôn chê mình không đủ năng lực, không đủ nổi tiếng, kiếm không được nhiều tiền."

“Làm ơn đi, còn muốn nổi tiếng đến mức nào nữa chứ! Chỉ mới ra mắt có nửa năm, rất nhiều người mới còn hâm mộ chết đi được! Gần đây có hai bộ phim truyền hình thanh xuân vườn trường với một đội khá tốt đang tìm cậu ấy đóng vai nam chính, nữ chính đều là tiểu hoa đán nổi tiếng, tôi nghĩ cũng tốt nhưng cậu ấy không đồng ý, ngày nào cũng dốc sức học thêm kỹ năng cho nghề cũ của mình, có vẻ cậu ấy đang rất muốn kiếm tiền..."

Lâm Tri Vi nắm chặt bồn rửa tay, ngón tay dùng sức nắm chặt, không nhịn được nên nói xen vào: “Em ấy cần tiền để làm gì?”

Viên Mạnh dừng lại, không nói chuyện trong vài giây.

Sau đó anh ta lại nói tiếp, giọng điệu của anh ta bình tĩnh rồi lại ngập ngừng: “Với tính cách kia của cậu ấy thì không thể nào chủ động nói ra, tôi sống chết quấn lấy cậu ấy để hỏi nên cũng biết được đại khái, cô và phòng làm việc bên kia không phải sắp kết thúc hợp đồng rồi sao, tên nhóc ranh này mong muốn cô sớm tự lập được phòng làm việc riêng, cậu ấy không hiểu biết lắm về giá thị trường nhưng cũng hiểu là cần không ít tiền, sợ cô không đủ dùng.”

Lâm Tri Vi nhắm mắt lại.

Lúc này, không còn gì để hỏi nữa.

Viên Mạnh dường như còn lải nhải với cô rất nhiều điều, bên tai Lâm Tri Vi vang lên âm thanh nhưng lại không nghe rõ nữa, mãi đến khi Lục Tinh Hàn thấy cô lâu rồi không ra ngoài nên cậu đến gõ cửa, cô mới hít một hơi, nhỏ giọng nói: “Tôi biết rồi, anh dẫn dắt em ấy cũng vất vả rồi, lần sau gặp mặt rồi nói tỉ mỉ hơn.”

Cô cúp máy, xóa nhật ký cuộc gọi với Viên Mạnh rồi nói vọng ra bên ngoài: “Chờ một chút, chị đang tắm.”

Sau một lúc trong phòng tắm, cô ổn định tâm trạng, kiểm soát tốt cảm xúc rồi mới đẩy cửa bước ra ngoài, Lục Tinh Hàn đợi ở cửa như một chú chó con, bế cô lên và ôm cô đến ghế sô pha: “Phim được chọn xong rồi!”

“Là phim gì mà vui thế?”

Lục Tinh Hàn tắt đèn trần, trong sảnh để lại một chút nguồn sáng, toàn bộ phòng khách mờ mịt, trong bóng tối chỉ có chiếc TV màn hình lớn sáng lên, cậu ghé sát vào tai cô, thần bí nói: “Phim kinh dị mới được phát hành ở nước ngoài.”

Lâm Tri Vi cố ý hỏi: “Em không sợ sao?”

Cậu nghiêm túc nói: “Làm sao mà em có thể sợ được.”

Cô ồ một tiếng: "Vậy chị sợ thì sao bây giờ?"

Cậu chính là đang chờ đợi câu này: “Có em ở đây!”

Phim đã chạy được mười phút, tất cả các loại cảnh quỷ dị chuyển động, hiệu ứng âm thanh kinh hoàng, tiếng cười và tiếng la hét chói tai kết hợp với nhau.

Lục Tinh Hàn luôn nhìn cô, cứ chốc chốc lại hỏi: “Tri Vi, đáng sợ quá, chị có sợ không?”

Lâm Tri Vi thật ra không sợ chút nào.

Nhưng cô vẫn cố ra vẻ run rẩy, khuôn mặt trắng bệch, nhu nhược lại đáng thương, quay đầu lại nhìn Lục Tinh Hàn, ngập ngừng nói: “Chị sợ.”

Lục Tinh Hàn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, cậu vội vàng duỗi tay kéo cô lên trên đùi mình rồi ôm lấy cô: “Mau ôm em!”

Lâm Tri Vi cắn môi, rũ mắt nhào vào lòng cậu.

Ôm đi ôm đi.

Em đã cố gắng như vậy, thật khiến cho chị tin tưởng mà ỷ lại.