Nhạc Vũ Thiên Hạ

Chương 5: Nhảy điệu Nghê Thường




Ta tới đúng hẹn, nhìn trời đất mông mông phía xa, Thần Tiên Ca Ca đứng lặng bên thác nước trước chân trời.

Ánh mặt trời chiếu xuống, xuyên qua sương mù mỏng manh, phủ quanh người chàng, không khí thoang thoảng hương hoa, chàng ung dung đứng bên ấy, khung cảnh đẹp như vậy, ta có hơi không đành phá đám.

“Đứng ngốc ở đó làm gì.” Chàng quay đầu lại, ánh sáng và hình ảnh giao thoa, khuân mặt góc cạnh của chàng lại dịu dàng thêm vài phần.

“À, muội... muội...” Ta suýt sặc nước miếng. Trước đây từng đọc "Tứ Hải Kỳ Văn Lục, thấy trong sách viết rằng: Nữ tử của bất kì chủng tộc nào trên đời, khi gặp nam tử anh tuấn, đều sẽ có một tật xấu tên là háo sắc.

Có lẽ ta cũng đang háo sắc.

“Hôm qua là sinh nhật muội, nghĩ tới nghĩ lui không biết phải tặng muội cái gì? Muội có tâm nguyện gì không?” Lời nói rõ ràng dịu dàng như vậy, nhưng chàng lại cứ cố trưng ra vẻ mặt lạnh lùng.

Ta ngẩn người, thầm nghĩ về bốn chữ "nghĩ tới nghĩ lui" của chàng.

“Thất thần gì vậy, muội muốn gì?” Thần Tiên ca Ca khẽ nhíu mày.

“Đông Ca Ca, muội nợ huynh ơn cứu mạng hai lần. Là muội phải tặng quà cho huynh. Huynh muốn quà gì?”

Chỉ thấy chàng hơi suy tư một lúc, trả lời: “Giúp muội thực hiện một tâm nguyện.”

Quà mà Thần Tiên Ca ca muốn lại là giúp ta thực hiện một tâm nguyện, kiểu gì thì ta cũng được lợi.

Vì vậy ta bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc xem mình muốn gì, suy nghĩ thật lâu thật lâu, ta thấy đời mình rất hoàn hảo, thật sự không còn gì cưỡng cầu nữa.

Lúc này, Mao Nhung Nhung đang ngủ say trong tai ta tỉnh lại, lén nói bên tai ta: “Chủ nhân chủ nhân, người có thể bảo Thần Tiên ca Ca dạy người thuật cưỡi mây đạp gió.”

Sinh ra là chim ắt sẽ biết bay, ngay cả tỳ nữ chim sẻ Tiểu Đào của ta cũng biết bay. Nhưng ta là ngoại lệ. Nhưng Từ Hải Kì Văn Lục cũng có viết có chim không thể bay, có thể thấy ta cũng không phải đóa hoa lạ nhất Cửu Châu này.

Lại nói, nguyên hình của ta vốn giống gà rừng, bay hay không bay gì chứ, có lúc ta cũng ghen tị, nhưng suy cho sùng cũng không thật lòng để bụng.

Cưỡi mây đạp gió là kĩ năng cần thiết của thần tiên, mấy vị ca ca đã thành thần đều cưỡi mây qua lại, cha mẹ có tọa kị riêng, không cần cưỡi mây.

Nếu có thể học tập pháp thuật với Thần Tiên Ca Ca, vậy thì ta có cớ để tìm chàng mỗi ngày, đây thật sự là một ý kiến hay.

“Chủ nhân, ta là người nhát gan thích nhàn hạ.” mao Nhung Nhung cười trộm.

“Ta thành toàn cho ngươi.” ta cũng nói khẽ.

Ta cười với Thần Tiên Ca Ca, cẩn thận mở lời: “Thần Tiên ca Ca, muội là yêu lại không biết bay, có thể theo huynh học cưỡi mây không?”

Thần Tiên Ca Ca không nói gì, ta thật sự rất sợ chàng sẽ từ chối. Đang nghĩ rằng Thần Tiên ca Ca không đồng ý thì thôi, thì thấy một đám mây chậm rãi bay xuống trước mặt ta.

“Thử đứng lên xem.”

Ta nhìn mây, lại nhìn Thần Tiên ca Ca. Cẩn thận nhấc chân phải, chỉ thấy dưới chân mềm mại, như dẫm lên ngàn bông vải. Đánh bạo, đặt hai chân lên mây.

Bỗng, ta mất trọng tâm, nghiêng ngả một vài lần, cuối cùng đứng lại trên mây.

Thần Tiên Ca Ca nhìn ta nói: Tập trung ý niệm, một canh giờ không được ngã xuống.” Thần Tiên ca Ca vừa nói xong, ta liền té khỏi đám mây, may mà mây gần mặt đất, té không đau.

Nhìn Thần Tiên ca Ca tỏ vẻ chán ghét, ta cảm thấy dù sao cũng không thể tỏ ra quá kém cỏi trước mặt Thần Tiên ca Ca. Nhưng bấp bênh trên mây chừng nửa canh giờ, vẫn té xuống.

Té không nặng, nhưng hơi chật vật.

Có lẽ bộ dáng này của ta rất buồn cười, khi ngước đầu lên thấy Thần Tiên ca Ca luôn hờ hững lại mỉm cười.

Ta dám chắc, đây là nụ cười mê người nhất ta từng gặp suốt một vạn năm qua.

“Bài học hôm nay: Nghĩ cách đứng trên mây trước khi mặt trời lặn. Giờ này ngày mai, lại đến đây.” Thần Tiên Ca Ca nói xong liền biến mất.

Ta từ từ đứng khỏi mặt đất, phủi phủi bụi đất trên người, lại run rẩy trèo lên mây.

Đám mây này rất mềm, sau khi ngã vài lần, ta bỗng nhớ khi nãy Thần Tiên ca Ca bảo ta tập trung ý niệm khi cưỡi mây.

Ta tập trung toàn bộ tinh thần lên đám mây, quả nhiên không ngã nữa.

Có lẽ vừa rồi Thần Tiên Ca Ca cứ đứng cạnh ta, ta xao nhãng, nên mới té ngã liên tục.

Theo cá tính trước giờ theo Ngũ Ca Lục ca học pháp thuật của ta, đã có bí quyết, nhất định sẽ ung dung dùng mánh khóe, thừa dịp thần Tiên ca Ca không có ở đây, chơi một lát rồi luyện tập tiếp.

Nhưng ta lại nghiêm túc đứng trên mây đến khi mặt trời lặn, bởi vì ta cảm thấy Thần Tiên ca Ca không đi xa, chàng ở ngay gần đây, nếu ta không hoàn thành bài tập, ngày mai chàng sẽ không đến đây.