Nhạc Vũ Thiên Hạ

Chương 1: Mở đầu




Edit: Thố Lạt (Cỏ Chymte)

Trời đất mới hình thành, bốn bề hỗn độn.

Chúng sinh bắt đầu chia ra thần, tiên, yêu, ma, người, quỷ, súc vật.

Trong đó lấy Rồng làm quý, lấy Phượng làm tôn. Yêu lấy Ưng Tộc dẫn đầu, ma và quỷ lấy sói và hồ ly làm vật tổ để phân biệt.

Ma Quân và Quỷ Hậu kết hợp, lòng lang dạ thú, vọng tưởng làm chúa tể vạn vật, khơi mào tranh đấu, chém giết tộc khác.

Chiến thần Cảnh Duệ chỉ huy quân đội Thần Tộc và Phượng nữ Lạc Hi chỉ huy quân đội Tiên Tộc hợp lực chống lại, chém giết đầy trời.

Chiến đấu ác liệt giằng co mấy ngày đêm, thây phơi khắp đồng, trăm họ lầm than.

Quỷ hậu và Phượng nữ, Ma quân và Cảnh Duệ đánh nhau ba ngày ba đêm, chưa phân thắng bại, nhưng đều đã cạn kiệt sức lực.

Trong nháy mắt gió giục mây vần, sao trăng không sáng.

Quỷ hậu dùng rìu quỷ bổ về phía Phượng nữ bị ám tiễn của ma binh bắn trúng, Cảnh Duệ vung Thương Minh kiếm, cắt cổ Quỷ hậu.

Ma quân giận dữ gầm thét, thừa lúc Cảnh Vệ bảo vệ Phương Nữ, đánh úp từ phía sau, đâm vào ngực, Cảnh Duệ trọng thương.

Lời dạy truyền đời của Tiên Tộc, giết Ma quân, nhất định phải dùng nguyên thần của Thượng tiên truyền vào vũ khí.

Vì thế Phượng nữ cố gắng dùng pháp lực ba ngàn năm tu hành của mình, thừa dịp Cảnh Vệ và ma quân giằng co ác liệt, dung hợp nguyên thần của mình vào Thương Minh kiếm, vậy nên kiếm người hòa làm một, cuối cùng Cảnh Duệ chém đầu ma quân.

Ma Tộc và Quỷ Tộc như rắn mất đầu, chỉ có thể hàng phục, sau đó định cư ở cực lạnh, Thần Tộc vào ở Thiên Cung, Tiên Tộc sống ở chốn Bồng Lai.

Nhưng từ khi Phượng nữ trở về cõi tiên, thế gian không còn chim thần phượng hoàng lửa.

Chúng sinh viễn cổ, chỉ còn Thiên Long Tộc của Thần Giới và Phi Ưng Tộc của Yêu Giới là tôn quý nhất.

Mà cuối cùng trận đại chiến này đổi lấy vũ trụ xoay chuyển, vạn năm thái bình hưng thịnh.

“Mẫu thân, vì sao trong câu chuyện người kể, không có yêu tộc chúng ta tham gia vào cuộc chiến kia.”

“Đứa trẻ ngốc, nhiều đời Yêu Tộc không tranh sự đời, vì không can dự chiến sự, mới giữ được một vùng lãnh thổ hòa bình.”

“Nhưng hài nhi cảm thấy, tứ hải cửu châu gặp nạn, chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.”

“Tóm lại, người không đụng ta, ta không đụng người, nếu người phạm ta, nhất định phải giết. Nhạc Vũ, con nhớ rõ chưa.”

“Vâng, hài nhi xin ghi nhớ lời dạy của mẫu thân.”