Nhạc phu nhân bấm tay chồng một cái, liếc mắt về phía Nhạc Cam Đường. Nhạc Bách liền nghiêm
sắc mặt, sau đó quay sang Nhạc Cam Đường, hạ giọng.
”Phất Nhi, ngươi mau về phòng đi. Ta và mẫu thân ngươi còn có chuyện quan trọng cần bàn.”
Nhạc Cam Đường nghe đến đó, không biết nên thế nào, cuối cùng lưỡng lự một
hồi, đứng dậy nhún người chào, theo gia nhân trở về phòng.
Nhạc Cam Đường trở về tiểu viện của mình, thấy Lưu ma ma đã đứng đó sẵn, đi tới đón.
”Nhị tiểu thư, chuyện người sai bảo, lão nô đã làm xong.”
Nhạc Cam Đường liếc mắt nhìn Bạch Đình có ý hỏi. Bạch Đình bèn tiến lên nhắc nhở.
”Hôm trước không phải Nhị tiểu thư muốn gọi cháu gái của Lưu ma ma đến hầu hạ hay sao?”
Nhạc Cam Đường bèn “ồ” một tiếng, sau đó đi vào trong viện, ngồi xuống bàn nước, sai phái.
”Mới có vài hôm đã quên mất, phiền Lưu ma ma gọi người tới.”
Lưu ma ma “dạ vâng” đi khuất, Nhạc Cam Đường bèn tự tay rót trà, hỏi Bạch Đình.
”Bạch tỷ tỷ đã nhìn thấy cô gái đó chưa?”
Bạch Đình cười mím chi.
”Chưa thấy, hình như cô nương đó vừa mới tới.”
Nhạc Cam Đường bèn sai Bạch Đình đi lấy đĩa bánh tới, ăn được nửa cái thì Lưu ma ma dẫn người tới.
”Nhị tiểu thư, cháu gái nô gia từ dưới quê lên, hôm nay ra mắt Nhị tiểu thư, có gì chưa phải phép, Nhị tiểu thư mong thứ lỗi.”
Nhạc Cam Đường nhìn thiếu nữ chải ngôi giữa, tóc búi hai bên đang quỳ phía
trước. Vì nàng ta cúi đầu, chỉ có thể thấy một đường ngôi trắng rẽ hai
làn tóc xanh mượt mà, trong không gian dường như có một mùi hương thơm
nhè nhẹ.
Nhạc Cam Đường nhấp một ngụm trà, hỏi.
”Cô nương kia ngẩng đầu lên, nói qua họ tên đi.”
Bạch Đình nghe nhị tiểu thư nói thế, cũng nhìn chăm chú thiếu nữ kia một chút xem là cái dạng gì.
Thiếu nữ ngẩng đầu, chớp mắt, nhẹ nhàng thưa.
”Tiểu nữ gọi A Xuân, họ Hà, năm nay mười ba tuổi rưỡi.”
Nhạc Cam Đường cùng Bạch Đình liền kinh ngạc, hít phải một ngụm khí lạnh vào bụng. Đã nhìn qua vô vàn tiểu thư khuê nữ con nhà quyền quý, sắc nước
hương trời như cả Phòng Cẩm Ngân, vẫn phải kinh sợ trước vẻ đẹp của cô
nương này. Đúng là “nhất đóa lê hoa áp hải đường“.
Thiếu nữ quỳ phía trước da trắng như mỡ đông, thân mình mềm mại, gương mặt đẹp tuyệt mĩ đến câu hồn.
Nhạc Cam Đường ngây ngẩn cả người, thốt lên.
”Đẹp quá...!”
Thiếu nữ kia bèn đỏ mặt, hai má ửng hồng như ráng chiều, đầu cúi thấp xuống,
hai bên tóc mai vừa hay lại rớt xuống. Tóc mai như mây, ôm trọn cả gương mặt xinh đẹp kinh diễm của nàng ta.
Bạch Đình cũng sững mình hồi lâu, sau đó ho nhẹ một cái nhắc nhở Nhạc Cam Đường. Bấy giờ nhị tiểu
thư chung quy vẫn chỉ là một đứa trẻ, có một tiểu mỹ nhân khuynh thành
như vậy trong tay, cảm giác giống như sở hữu thần tiên. Lưu ma ma ở bên
cạnh vẫn ngoan ngoãn đứng cúi đầu, nở nụ cười trên gương mặt già nua.
Nhạc Cam Đường vỗ vỗ tay hỏi.
”Vị tỷ tỷ này xinh đẹp như vậy, có thật là cháu gái của Lưu ma ma không?”
Lưu ma ma vội vàng thưa.
”Nô gia sao dám trêu đùa chủ nhân. Đích thị là cháu gái A Xuân nhà ta, nhà ở Văn huyện. Trước kia gia cảnh khá giả, trong nhà cũng có nuôi người ở,
không phải động đậy chân tay, cũng dưỡng ra được dáng hình thủy linh ưa
nhìn. Không may một nhà bốn người đi về phía Nam bái tổ, trên đường gặp
cướp bóc,... aizz... đứa trẻ đáng thương chỉ còn một mình nó. Ta bèn thu nhận chăm sóc.”
Nghe đến đó, tiểu mỹ nhân rơm rớm nước mắt, hoa lê đẫm mưa, khiến lòng người cũng thổn thức.
Nhạc Cam Đường buồn buồn trong lòng, đau xót đứng dậy nắm lấy tay thiếu nữ
kia nâng dậy, nhìn trái phải một hồi thấy một thân xiêm y cũ rách, nói.
”Cho nàng đến ở sương phòng trong viện ta đi. Ta cũng không khó hầu hạ, cũng không cần phải quá lao tâm khổ tứ làm gì.”
Thiếu nữ kia e lệ cúi đầu, trong đáy mắt sóng chuyển thu ba, đôi môi anh đào không thoa son khe khẽ mở ra.
”Nô tỳ đa tạ Nhị tiểu thư.”
Bạch Đình không biết vì sao vẫn có chút không ưng A Xuân này, bèn hơi nâng giọng hỏi.
”Tiểu thư, mạn phép để ta hỏi nàng một câu.”
Được sự đồng ý của Nhị tiểu thư, nàng tiếp.
”Năm nay A Xuân cô nương mười ba, lại xinh đẹp tuyệt luân như vậy, chẳng hay sẽ vừa mắt được công tử thế gia nào?”
Lưu ma ma không đáp, A Xuân vẫn hạ làn mi lóng lánh, dịu dàng thưa.
”Bạch tỷ tỷ, A Xuân tuổi nhỏ chưa thể thành gia. Hôn sự cũng không dám vội
vàng định đoạt. Lưu bá mẫu có công nuôi dưỡng, ta liền đến giúp đỡ nàng. Nghe nhị tiểu thư học vấn uyên bác, trong lòng cũng mong được hầu hạ
nàng. Ta không biết chữ, cũng không biết cầm kỳ thi họa, mong Bạch tỷ tỷ đừng chê...”
Nhạc Cam Đường cười tít mắt, miệng líu lo.
”Nàng sẽ không chê. Nhưng ta sẽ.”
A Xuân run run nhìn Nhạc Cam Đường, chỉ thấy nàng khịt mũi một cái, ánh mắt lấp lánh.
”Mỹ nhân như mây, sao lại gọi một cái tên A Xuân đơn giản như vậy? Ngươi có muốn đổi tên không?”
A Xuân nhún người một cái, trong không khí lại tản ra một mùi hương mê ly kèm theo giọng nói trong vắt.
”Nhị tiểu thư ban tên.”
Nhạc Cam Đường hí hửng nói.
”Gọi là Khuynh Thành đi.”
Cả Lưu ma ma và Bạch Đình đều kinh hãi nhìn tiểu cô nương Cam Đường, chỉ thấy nàng cười lớn, hai mắt cong lại như vành trăng.
”Ban tên Khuynh Thành, ngoại trừ trong tiểu viện này, ra ngoài đều phải mang mạng che.”
Lưu ma ma và Khuynh Thành đều dập đầu tạ ơn, sau đó đi thu xếp đồ đạc sang phòng ốc mới.
Bạch Đình thấy họ đi rồi, nghiến răng hỏi Nhạc Cam Đường.
”Tiểu thư, người cũng thật đáng sợ quá rồi. Lần trước vụ Tĩnh Xu, người còn không cẩn thận?”
Nhạc Cam Đường vô tội nhìn Bạch Đình, sau đó phất tay.
”Ra ngoài sẽ gọi nàng ta là Tiểu Thành. Mà... cái đó, Bạch Đình tỷ đem Tĩnh Xu trở về đi.”
Bạch Đình gật đầu, đến tiểu viện cho người hầu thông báo cho Tĩnh Xu. Tĩnh
Xu quả nhiên rất vui mừng, vội vàng lăn đến chỗ Nhị tiểu thư, hớn hở gọi to.
”Tiểu thư! Tiểu thư! Ta đã trở về rồi! Ta trở về hầu hạ người... A... Cô là ai hả?!”
Tĩnh Xu đi vào trong, bèn thấy bên cạnh Nhạc Cam Đường là một thiếu nữ khác, mắt phượng mày ngài xinh đẹp vô cùng.
”Ra mắt Tĩnh Xu tỷ tỷ....”
Nàng sững lại một chút, nhưng thấy thiếu nữ đó rót trà cho tiểu thư, mà đó
lại là công việc thường ngày của nàng, bèn ghét bỏ chạy tới, ủy khuất
nói.
”Tiểu thư...!”
Nhạc Cam Đường hé mắt cười cười, nói.
”Khuynh Thành. Tiểu a hoàn mới tới.”
Tĩnh Xu ghét bỏ nhìn a hoàn kia, thấy nàng ta cười như gió xuân, cũng không
cảm thấy tốt hơn tí nào, mếu máo nói với Nhạc Cam Đường.
”Tiểu thư! Tiểu thư không thương em nữa! Ngày trước chỉ có mình em hầu hạ người thôi mà, sao bây giờ lại thêm một người ngoài?”
Nhạc Cam Đường cười ha ha vài tiếng, quan sát sắc mặt hơi tái đi của Khuynh Thành.
”Một người không đủ, nên ta bảo Lưu ma ma gọi thêm.”
Tĩnh Xu “hứ” một cái, không thèm so đo nữa, ân cần nói.
”Tiểu thư, bây giờ người ta chuẩn bị cơm chiều cho người nha!”
Nhạc Cam Đường gật đầu ừm một cái, thấy bóng Tĩnh Xu vừa chạy đến lại lướt
đi, bèn mỉm cười một cái, sau đó liếc mắt về phía thiếu nữ hoa nhường
nguyệt thẹn bên cạnh, không khỏi thấy vui vẻ.
”Khuynh Thành, sắp
tới Tần Âm Quán mở lớp, ngươi theo ta đến đó, học cho tốt hộ ta. Còn có, đích thân ta sẽ dạy ngươi viết chữ, ngâm thơ đối câu. Bản cô nương là
đệ tử chân truyền của Tĩnh sư phụ nổi danh cả đất Thần Kinh. Ha ha...
ngươi thật là có diễm phúc đó.”
Khuynh Thành đã thay bộ quần áo
gia nhân, tóc tai gọn gàng, nhìn lại càng đẹp, gương mặt tràn đầy biết
ơn hướng Nhạc Cam Đường vái một cái thật dài.
Nhạc Cam Đường
chung quy cũng chỉ là một đứa trẻ chưa đầy mười hai tuổi, nhưng quyết
định ngày hôm nay của nàng, dạy dỗ vun đắp ra một mỹ nhân khuynh thành
khuynh quốc, tinh thông cầm nghệ, đối đáp văn chương,... chính là khiến
người người đều kinh ngạc.
Nhạc Bách đi lại trong phòng, cùng Nhạc phu nhân bàn chuyện. Nhạc phu nhân đun một ấm trà, tức giận nói.
”Lão gia, ngươi xem, năm trước tuyển tú, Trân Châu nhà chúng ta không trúng, năm nay nếu không gả đi, sẽ thành gái ế mất. Tướng gia phu nhân bức
người quá đáng, reo giắc tin đồn, ta thật hận không thể đem bà ta đến
đánh một trận. Lão gia, ông mau đi kiến nghị một chút với Tướng gia, để
ông ta về chỉnh vợ.”
Nhạc Bách lắc đầu.
”Bà thật không
hiểu biết gì. Đi tìm Tướng gia, chẳng khác gì chui vào miệng cọp. Tướng
gia hỗ trợ Tam hoàng tử, mà ta đã quyết không theo bè kết phái. Cái đó
vẫn là kệ đi.”
Nhạc phu nhân vẫn một bụng tức, cắn răng nói.
”Lão gia, lão gia không biết đấy. Tướng gia kia không phải người thường. Hôm đó ở Tần Âm quán Lưu ma ma nghe trộm được con trai thứ hai nhà họ Phòng muốn đến bái phỏng nhà ta, lại muốn dây dưa cùng tiểu Nhị. Chính xác là cái bẫy không hơn không kém.”
Nhạc Bách kinh ngạc, vội ngồi xuống cạnh vợ, dồn dập hỏi.
”Bà mau kể rõ! Tại sao ta lại không biết chuyện này? Kể chi tiết đừng bỏ sót. Nếu thực là cái bẫy, ta phải tính mọi đường.”
Nhạc phu nhân kể lại toàn bộ câu chuyện từ miệng Lưu ma ma rằng Nhị tiểu thư gặp Hạ công tử và Phòng nhị công tử ở lương đình, còn có cả Bạch Đình
theo hầu.
Nhạc Bách nhăn mày, im lặng một hồi, sau đó vuốt râu, nói.
”Tuần sau ta mời Lữ Ngâm đến nhà chơi, nếu họ Phòng kia có ý định, tất sẽ cố
gắng tìm cách đến. Lúc đó một mũi tên trúng hai con chim. Lữ Ngâm bái
phỏng, bà đi tung tin đồn bật ngược trở lại Tướng gia phu nhân. Còn ta
đích thân đi trừng trị Phòng tiểu tử!”
Nhạc phu nhân nghe vậy, bèn khâm phục trí tuệ của chồng, vui vẻ nói.
”Lão gia, người đúng là trụ cột nhà ta. Ta không thể suy nghĩ cặn kẽ, có người làm chủ, còn kẻ nào dám hại nhà ta?”
Nhạc lão gia trầm ngâm giây lát.
”Lữ Ngâm tính tình điềm đạm hữu lễ, ta gọi thêm Á thúc phụ nhà bà đến, cùng hắn nói chuyện sẽ không thành vấn đề. Còn tên họ Phòng... ta đã từng
xem qua y đồng ở Thái Y viện, đều là những người thông minh trác tuyệt,
Phòng Uy Dịch này là một trong những y đồng xuất sắc nhất, nhưng lại
không có ý kế thừa Vương thái y... Khi hắn đọc câu đối, thần thái sáng
láng, mấy vị hoàng tử còn vô cùng yêu thích. Tuổi nhỏ nhưng hiểu biết,
có thể giải tranh chấp giữa các vị hoàng tử khi còn nhỏ. Trí tuệ như
vậy, phải chăng lại là người âm trầm đáng sợ? Hắn lại đánh vào Nhạc gia
chúng ta... Chuyện này ta cần phải khéo léo.”