“Ba, ba đừng làm cô ấy sợ.”
Trương Trạch bỗng nhiên lên tiếng, tôi quay lại nhìn anh, lại quay sang nhìn ba anh, thấy ba anh đang trừng mắt liếc nhìn anh, sau đó xúc động nhìn tôi cười, “Đối với bậc làm cha làm mẹ mà nói, chỉ cần con cái sống tốt là được, ta không muốn lại tiếp tục nhìn thấy bộ dáng người không ra người ngợm không ra ngợm của nó trước kia.”
Tôi thầm thở phào một hơi, thật may, hai người họ không trách tôi, cũng may chúng tôi vẫn còn khỏe mạnh.
Hôm sau, Trương Trạch xuất viện, tôi cùng anh đi về nhà anh, cũng giải thích với anh rằng Trần Thần không phải là bạn trai của tôi, chỉ là một người “anh trai” mà thôi, hơn nữa người ta tên thật là Trần Thần, cuối cùng anh mới thôi không cau có nữa, nhưng vẫn bực mình bảo tôi sau này đừng gặp Trần Thần nữa, về chuyện này thì tôi hết lời để nói, anh làm vậy có phải muốn tôi sau này không có lấy một người bạn nào không?
Buổi tối thấy anh ngủ say, tôi muốn rút bàn tay đang bị anh nắm chặt ra, ai ngờ tôi vừa mới nhúc nhích thì anh đã giật mình tỉnh giấc, vẻ mặt lo lắng căng thẳng nhìn tôi, “Em muốn làm gì? Em lại muốn đi sao?”
Tôi thấy anh lo lắng đến thần hồn nát thần tính, có chút buồn cười, bèn nói, “Anh đừng lo, em chỉ định về nhà lấy ít quần áo sang đây, anh đừng suy nghĩ linh tinh, cứ an tâm ngủ một giấc thật ngon, khi anh tỉnh lại em đã quay về rồi.”
Kết quả anh vẫn không chịu ngủ, một hai đòi đi về cùng với tôi, tôi nhìn vết thương trên đầu anh, sau đó dứt khoát chối từ, “Không được. Ba anh đánh quá mạnh, nhìn vết thương của anh kìa, anh phải ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương, nếu không em bỏ mặc anh luôn đó.”
Anh nghe tôi nói vậy thì bàn tay đang nắm tay tôi liền run rẩy, vội vàng buông tôi ra, ngồi im trên giường không nói gì nữa, tôi thở dài một hơi, cười với anh, “Trương Trạch, không phải anh đã nói rồi sao? Chúng ta sinh ra để giành cho nhau, vì thế em sẽ không rời xa anh.”
Bỗng nhiên anh quay lại nhìn tôi, ánh mắt sáng lấp lánh, một hồi lâu mới khẽ gật đầu. Khi tôi về đến nhà thì đã hơn 10 giờ, nên chỉ tắm sơ qua rồi leo lên giường ngủ sáng hôm sau tôi nhận được điện thoại của Trần Thần, anh hỏi tôi sao ngày hôm qua lại đột nhiên xin nghỉ, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Tôi hẹn gặp anh, nói chuyện Trương Trạch bị ba anh ấy đánh phải nhập viện, anh nghe thế thì nhíu mày.
“Trần Duyệt, vậy em định làm gì?”
“Hiện tại tâm lý của Trương Trạch không ổn định, em phải chăm sóc cho anh ấy…”
“Trần Duyệt, em đừng quên, hai người đã không còn bất kỳ quan hệ gì, anh ta có người nhà chăm sóc, em không cần phải… làm như vậy, em có cuộc sống của riêng mình.”
Trần Thần không nói gì, anh để tôi mời anh một bữa cơm, ăn xong tôi đến công ty nộp đơn từ chức, nói lời tạm biệt với từng cộng sự một, sau khi thu dọn đồ đạc quay về nhà Trương Trạch thì đã năm giờ chiều, gõ cửa vài cái, dì chạy ra mở cửa cho tôi, ngay giây phút vừa trông thấy tôi, dì liền thở phào nhẹ nhõm, tôi hỏi có chuyện gì thì dì bảo tôi nhanh vào khuyên nhủ Trương Trạch đi, tôi hơi sửng sốt, liền vội vã đi đến gian phòng của Trương Trạch, đẩy cửa ra thì thấy anh trầm mặc trừng mắt nhìn tôi, xung quanh là chén đũa bị ném văng tung tóe, tôi đi lại bên cạnh anh hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh chỉ im lặng trừng mắt với tôi.
Tôi chợt nhớ đến đêm qua tôi đã nói rằng khi anh tỉnh dậy sẽ nhìn thấy tôi, tôi chợt thấy đau đầu, ngồi xuống bên giường nói, “Có phải vì em về trễ nên anh giận dỗi không chịu ăn cơm không? Trương Trạch, anh đã bao nhiêu tuổi rồi? Anh đã 24 tuổi rồi đó, cớ sao vẫn cứ như một đứa trẻ con ngang bướng không chịu hiểu chuyện vậy?”
“Em gạt anh.”
Anh dường như rít ra ba chữ này, tôi đưa tay xoa trán, “Em xin anh, sao anh lại giống như đứa bé thế này? Em nói chỉ cần anh mở mắt có thể nhìn thấy em là mở mắt liền trông thấy thật sao? Em đâu có ngủ cùng phòng với anh, coi như anh có thức dậy thì cũng phải rời giường đi ra ngoài thì mới nhìn thấy em được chứ?”
“Vậy em ngủ cùng với anh đi.”
“… Sặc… khụ khụ…”
Thiếu chút nữa tôi bị sặc nước miếng chết tươi, anh…
“Trương Trạch, chúng ta…”
“Lẽ nào em không muốn kết hôn với anh? Em còn luyến tiếc cái tên Trần Thần kia, đúng không!”
Tôi không biết nên xấu hổ hay là nên tức giận, trước đây sao tôi không thấy anh ngang bướng thế này chứ, cuộc đời nếu chỉ như lúc ban đầu gặp gỡ thì tốt biết mấy… Nhớ tới dáng vẻ mặt mũi người ngợm be bét máu của anh lúc đó, thật sẹ trông rất kinh khủng… Sặc… hay là nên quên đi…
Một lúc sau, dì gõ cửa bảo chúng tôi ra ngoài ăn cơm, Trương Trạch sống chét vẫn không chịu xuống giường, tôi hỏi anh, “Ngồi lâu vậy rồi có thấy đau mông không?”
Anh nói “Đau!”
Tôi nói, “Đau sao không chịu đứng dậy đi.”
Anh im lặng không nói, tôi hết cách, “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Ngủ cùng em…”
Anh vẫn cố chấp ương ngạnh, tôi bắt đầu nổi nóng, “Trương Trạch, em đến nhà anh ở thì được, nhưng không ngủ cùng phòng với anh.”
“Em muốn giữ thân cho anh ta? Trần Duyệt, có phải thế không?” Anh đứng bật dậy cúi xuống nhìn tôi, tôi bị anh mắng liền hoảng hồn, mất luôn lý trí, bắt đầu quay sang hét lên với anh, “Anh ta là ai hả? Anh đừng có nổi điên ăn nói linh tinh, nếu anh còn như thế thì em sẽ bỏ đi nữa đó, lần này thì anh đừng mong tìm ra em.”