"Nha Nhi, đây là tiền lãi tháng này, muội đúng đúng."
Liễu Nha Nhi nhìn sổ sách, mày dần cong lên.
Tới Sài Tang năm thứ sáu nàng rốt cuộc cũng trở thành phú bà có vạn lượng bạc trắng.
Thu dọn lại sổ sách, Liễu Nha Nhi mới nói: "Đại ca, sau này ca đừng tới cửa hàng nữa.
Bụng tẩu tử đã lớn, ca cũng nên ở nhà với tẩu tẩu nhiều hơn."Vậy cửa hàng phải làm sao?" Liễu Đông Thanh cũng muốn ở nhà với Lâm Tiểu Tiểu, nàng ấy có mang rất vất vả.
Nhưng lại lo lắng hắn vừa đi, cửa hàng không có ai trông coi.
"Cửa hàng ca không cần lo lắng.
Hiện tại đang là mùa ế hàng, ta cũng đã nói với chưởng quầy, hắn có thể đến quản cả bên này, cửa hàng nước tương có A Trụ ở đó, đúng lúc cũng muốn quan sát năng lực quản sự của hắn.
Nếu được việc, sau này có thể cất nhắc chức vị cho hắn."
Liễu Đông Thanh vừa muốn đồng ý, đã thấy Tiểu Phúc Tử chạy tới đây, thở hổn hể, đỡ khung cửa nói: "Tần... Tần công tử đã trở lại."
Liễu Nha Nhi không kịp nói nhiều, lập tức xách vách chạy về phủ.
Chạy về hậu trạch mới biết Tần Mộc đang ở thính đường nói chuyện với cha Liễu.
Liễu Nha Nhi lại đi đến thính đường.
Sau đó, liền nhìn thấy bóng dáng đứng trước án thư kia.
Cha Liễu nghe thấy tiếng bước chân, nghiêng đầu, liền nhìn thấy hốc mắt nữ nhi đỏ bùng. Hắn biết Nha Nhi có rất nhiều chuyện muốn nói, cũng không câu nệ nói: “Mộc Nhi, ngươi quay về nghỉ ngơi trước đi, chuyện khác ngày mai lại nói.”
“Vâng!” Tần Mộc hành lễ, mới lui ra ngoài.
Đợi đi đến cạnh cửa đối mặt với người trong lòng, vốn dĩ trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Là hắn để nàng chịu khổ!
“Nha Nhi......” Thanh âm khàn khàn.
“Ừ!” Liễu Nha Nhi mím môi, khẽ ừ một tiếng, nước mắt như vỡ đê.
Suốt một năm ba tháng, cuối cùng hắn cũng trở lại.
Nước mắt của nàng lại khiến cho trái tim hắn đau xót. Tần Mộc muốn ôm người vào ngực, vỗ về. Nhưng chung quy còn chưa thành hôn, phải cố gắng kìm chế lại. Cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, đi về phía hậu viện.
Trong phòng, ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ, bóng dáng trên mặt đầy lay động.
Tần Mộc lấy trong quần áo ra một cái trản lưu ly, một hộp trang sức pháp lang, lại lấy thêm một hộp gấm trong ngực ra. Bên trong hộp gấm là một cây trâm vàng bên trên có khảm hồng bảo thạch.
Hừ, người này còn muốn dùng mấy thứ này mua chuộc nàng, Liễu Nha Nhi nàng sao có thể là người thô tục như thế? Bĩu môi hừ lạnh: “Tục!”
“Ta đã từng nói khi trở về muốn đánh muốn chửi mặt Nha Nhi xử trí! Muội đánh ta đi.” Tần Mộc cất cây trâm đi, chuẩn bị để Nha Nhi đánh một trận xả giận.
“Đưa tới đây nhanh!” Liễu Nha Nhi dùng tốc độ tay cực nhanh, kéo lại bàn tay Tần Mộc chưa kịp thu lại, đoạt lấy cây trâm.
Đây chính là vàng ròng! Bên trên còn khảm đá quý, chỉ có đứa ngốc mới không cần,
Không sai, Liễu Nha Nhi nàng là người thế tục, yêu tiền nhất.
Tần Mộc bật cười, ngồi xuống bên cạnh Liễu Nha Nhi, cầm lấy cây trâm trên tay Liễu Nha Nhi, hỏi: “Còn giận nữa không?” “Giận, sao có thể không giận? Chỉ là lần này ngươi phát tài rồi sao? Vàng, lưu ly, pháp làng đều rất có giá trị.”
“Nha Nhi đoán xem, lần này ta kiếm được bao nhiêu tiền?” Tần Mộc thần thần bí bí.
“Năm ngàn lượng?”
Tần Mộc lắc đầu.
“Không đoán, ngươi mau cho ta biết kiếm được bao nhiêu tiền?”
Tần Mộc lại đặt tay Liễu Nha Nhi vào lòng bàn tay mình, mười ngón tay đan vào nhau, nói: “Ngôn ngữ của Linh Nam và Xiêm La gần như nhau, nói chuyện không tính là quá khó khăn. Cho nên khi tới Xiêm La, chúng ta đã hỏi đường tới đô thành bọn họ, lại thuê thêm hai tiêu sư bản địa đến đo thành Xiêm La. Tới đo thành, ta cũng không trực tiếp đi tìm thương gia, chỉ để người ra ngoài tung tin, thương nhân Đại Lương mang theo vật hiếm lạ tới. Như vậy người có tâm sẽ tự tìm tới, nói đến giá cả cũng do ta nắm quyền chủ động.”
“Ngươi sợ gặp phải kẻ xấu sao? Tha hương dị quốc, xảy ra chuyện gì phải làm sao? Liễu Nha Nhi đụng vào người Tần Mộc một cái thật mạnh.
“Sợ! Sợ không giải quyết được vấn đề! Cho dù ta không rêu rao như vậy, im lặng đi tìm thương hộ địa phương cũng chưa chắc không gặp phải cảnh đen ăn đen. Lúc ta cho người tung tin ra, đã thay đổi bổ sung thân phận của mình một lượt. Cái gì mà con rể mệnh quan triều đình, cái gì đại biểu cho Đại Lương tới thiết lập quan hệ ngoại giao, ít ngày nữa xe đi bái kiến vua Xiêm La.”
Liễu Nha Nhi chậc chậc chậc vài tiếng: “Nhìn không ra Tần Mộc chúng ta lại biết tính toán như vậy, lại có thể bịa ra nhiều chuyện ma quỷ như vậy.”
“Nha Nhi oan uổng cho ta rồi, ta nói chuyện ma quỷ ở đâu. Liễu thúc không phải là mệnh quan triều đình sao? Ta có phải con rể tương lai của Liễu thúc hay không? Nếu bệ hạ đã khai thông mậu dịch hai nước một lần nữa, đương nhiên là muốn thiết lập quan hệ ngoại giao. Ta là người Đại Lương, rời khỏi biên cảnh đại nhiên tất nhiên sẽ đại biểu cho Đại Lương. Lại nói, ta muốn đi bái kiến vua Xiêm La, nhưng có muốn gặp hay không không phải là chuyện của hắn hay sao? Ta nói dối chỗ nào chứ?”
Mấy lời này khiến Liễu Nha Nhi nghe xong, vẻ mặt ngơ ngác. Dựa theo lời của Tần Mộc vậy đúng là có lý.
“Sau đó thì sao?”
Tần Mộc cười hắc hắc: “Sau đó, sau đó bởi vì có thân phận này, những người vốn định đánh chủ ý lên chúng ta tất nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thứ nhất ta muốn đi bái kiến vua Xiêm La, thứ hai tuy nói quốc khố Đại Lương trống rỗng, nhưng binh lực mạnh, đánh một cái Xiêm La vẫn còn dư dả. Nếu ta thật sự xảy ra chuyện, bọn họ cũng đảm đương không nổi.”
“Làm ta không nghĩ tới là vua Xiêm La cũng nghe được chuyện này, thật sự mời ta vào vương cung hỏi ta mang vật hiếm lạ gì từ Đại Lương tới. Lá trà còn may, bên kia bọn họ cũng trồng, trước kia hai nước khai thông mậu dịch cũng từng buôn bán. Nhưng nước tương và đường trắng bọn họ đều là lần đầu tiên nhìn thấy. Vua Xiêm La đó cũng là người cẩn thận, để ta nếm thử trước có độc hay không, lại để cung nhân nếm thử. Sau năm lần bảy lượt mới tự mình thử, sau khi hưởng qua liền vô cùng vui vẻ. Sau đó lại nói để tất cả hàng hóa của ta trong cung, về phần thù lao, vua Xiêm La ban thưởng cho ta vạn lượng bạc trắng. Còn có một số vật quý khác.”
"Cái... Cái gì? Một vạn lượng?" Liễu Nha Nhi không dám tin, nàng mệt chết mệt sống làm lụng sáu năm mới kiếm đủ vạn lượng, kết quả Tần Mộc chạy một chuyến tới Xiêm La lại còn kiếm được nhiều hơn.
Đợi Liễu Nha Nhi từ cơn khiếp sợ bình tĩnh lại, Tần Mộc lại nói tiếp: "Sau khi toàn bộ hàng hóa được giữ lại trong cung, những quý tộc thương hộ lại càng tin tưởng ta có thân phận bất phàm, lần lượt đến tìm ta, hỏi thăm ta bán vật hiếm lạ gì, lần sau khi nào lại đi tiếp."
"Tất nhiên ta cũng nói rõ họ bọn họ biết, sau khi bọn họ nghe xong cũng vô cùng hứng thú với nước tương và đường trắng.
Ta nói với bọn họ sang năm lại đi, định giá bán nước tương một lượng một cân, đường trắng hai lượng một cân.
Tần Mộc nói xong, có chút lo lắng nhìn Liễu Nha Nhi, nhìn thấy nàng không tức giận, mới nói tiếp: “Không phải ta xấu xa, cân đường một trăm văn bán hai lượng, mà là do một chuyến đi quá vất vả, không chỉ đường xá xa xôi, còn có rất nhiều người. Thương đội chủ yếu là người có gia thất, đi một chuyến đến một hai năm, ta cũng không thể thể bạc đãi người nhà bọn họ. Cho nên tiền này đương nhiên là do người Xiêm La bỏ ra.”
“Xấu xa cái gì? Không xấu, tiền này bọn họ nên bỏ ra. Không hổ là Tần Mộc nhà ta, làm tốt lắm! Ha ha ~” Liễu Nha Nhi cười khen ngợi. “Cho nên Nha Nhi không tức giận phải không?”
“Nha Nhi, trên đường trở về, ta nhờ người tính hoàng lịch, ngày mười hai tháng năm là ngày hoàng đạo, chúng ta thành hôn đi.” Nếu không phải đồ cưới còn chưa đặt mua, hắn chỉ hận không thể lập tức cưới người về ngay ngày mai.
Liễu Nha Nhi đẩy hắn một cái, hiếm khi lộ ra vẻ thẹn thùng: "Việc này ngươi nói với ta làm gì? Chuyện kết hôn tất nhiên là do cha và nãi nãi làm chủ."
???
Cái nhà này không phải từ trước đến nay đều làm theo lời Nha Nhi sao?
****
Gà trống còn chưa gáy sáng, trong phòng Liễu Nha Nhi đã thắp đèn dầu.
Rửa mặt đánh răng xong, Liễu Nha Nhi đi đến trước bàn trang điểm.
Trước bàn trang điểm là bà chủ tiệm vải phía đông cũng là bà mai giúp Liễu Nha Nhi se lông mặt. Bà chủ là bà mẫu Lưu thị, là lão phúc nhân Tiền thị mời đến.
Se mặt xong là phấn thơm, miêu mi, đồ hồng.
Cuối cùng là chải đầu.
Lưu thị ở bên cạnh chải đầu, một bên ca hát:
Một sơ sơ đến cùng, phú quý không cần sầu;
Nhị sơ sơ đến cùng, vô bệnh lại vô ưu;
Tam sơ sơ đến cùng, nhiều tử lại nhiều thọ;
Đợi trang điểm chải chuốt xong, thay áo cưới đỏ thẫm Liễu Nha Nhi ngồi xuống mép giường, im lặng chờ đợi.
Tiền thị bưng một chén trứng lòng đào tới, nghẹn ngào nói: "Nha Nhi ăn trứng gà đi, bằng không sau ngày này không biết khi nào mới có thể ăn."
Vốn dĩ Liễu Nha Nhi không quá thương cảm vì chuyện xuất giá, Tần Mộc mua tòa nhà cũng chỉ cách huyện nha một con phố, chỉ cần nàng muốn lúc nào cũng có thể trở về, cho dù đêm hôm khuya khoắt nhớ nãi nãi, nàng cũng có thể ôm gối đầu tìm về ngủ cùng với nãi nãi."
Nhưng nhìn dáng vẻ hai mắt đẫm lệ của nãi nãi nàng thương nhất, Liễu Nha Nhi cũng vô cùng khó chịu, không khống chế được rơi nước mắt. “Nãi, người đừng khóc. Nhà mới cách nhà ta chỉ vài bước, sau này ngày nào cháu cũng về với người, người đừng khóc.”
“Nha đầu ngốc, gả cho người ta rồi sao còn có thể về nhà theo ý mình?”
“Sao vậy, chẳng lẽ cháu gả chồng thì không còn họ Liễu nữa? Còn không thể về nhà mẹ đẻ sao? Chẳng những mình cháu về, cháu còn dẫn cả Tần Mộc về cùng. Nãi nãi, đừng khóc.”
Tiền thị vỗ tay Liễu Nha Nhi: "Được, Nha Nhi nhà ta hiếu thuận với nãi nãi nhất, mau, ăn trứng gà đi."
"Vâng!" Từ trước đến nay Liễu Nha Nhi đều không phải người để mình chịu thiệt, hôn lễ cổ đại rườm rà, nàng cũng không thể vì vậy mà để mình chịu đói.
Tiếng pháo, kèn xô cùng tiếng chiêng trống vang lên, Liễu Nha Nhi biết là đội ngũ đón dâu đã đến.
Đội khăn voan lên để Liễu Đông Thanh cũng ra cửa.
“Nha Nhi, nếu Tần Mộc ức hiếp ngươi, ngươi nhất định phải quay về nói cho ca ca biết.”
“Hắn không dám!”
Liễu Đông Thanh trượt chân, suýt nữa té ngã.
Nhưng Nha Nhi nói đúng, Tần Mộc không dám.
Nhưng cũng không thể nói là không dám, mà là Tần Mộc căn bản không nỡ. Liễu Đông Thanh cũng là người đã thành hôn, tất nhiên có thể hiểu được ánh mắt của Tần Mộc.
“Cha!” Liễu Đông Thanh đi ngang qua bên cạnh cha Liễu, dừng lại nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Cha Liễu nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Liễu Nha Nhi đội khăn voan, nhìn không thấy biểu tình của cha nàng lúc nàng, có lẽ cha nàng đang khổ sở, liền an ủi: "Cha, con không khó chịu, chờ ngày mai con sẽ quay về với người."
"Nói bừa, nào có chuyện ngày mai đã quay về nhà? Nghe lời, chờ sau ba ngày lại quay về." Cha Liễu dỗ nàng.
"Vâng!" Liễu Nha Nhi trong lòng phun tào, cổ nhân đều chú ý những lễ nghi phiền phúc như vậy, quá mệt mỏi.
Chờ nhìn thấy Liễu Nha Nhi ngồi vào kiệu hoa, hốc mắt cha vẫn ẩm ướt. Nuôi cải trắng nhiều năm như vậy lại bị heo tới cướp mất.
Tuy rằng heo này cũng là do một tay mình mang về.
Bởi vì nhà mới cách nhau quá gần, kiệu phu nâng kiệu hỉ đi một vòng lớn quanh thành, mới đưa người về nhà.
Tần Mộc không có cha mẹ, cũng không có tông thân, chủ hôn là Tiền huyện thừa và Hồ sư gia.
Đợi đến khi bái cao đường chính là bái bài vị cha mẹ Tần Mộc.
Tiền huyện thừa vừa nói một câu kết thúc lễ nghi, Liễu Nha Nhi và Tần Mộc đều được đưa về tân phòng.
Nâng khăn voan lên, bên dưới là thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, khiến tim Tần Mộc đập lỡ một nhịp.
Cuối cùng, cuối cùng hắn cũng cưới được nàng thành thê tử của mình.
Không còn khăn voan che phủ, rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh sáng.
Liễu Nha Nhi vốn định nói mệt chết ta, nhưng nhìn thấy trong phòng còn rất nhiều người đang xem náo nhiệt, vội giả bộ thẹn thùng cúi đầu.
Chờ uống xong rượu giao bôi, Tần Mộc đi chiêu đãi khách khứa, Liễu Nha Nhi vội gọi Tiểu Hỉ tới giúp tháo trang sức.
Mấy thứ này treo trên đầu thật sự quá nặng đầu.
Ban đêm.
Trên bàn châm nến hỉ, Tần Mộc mặc trung y trắng xốc màn lên.
Liễu Nha Nhi ngửi ngửi.
Nếu đã tắm rồi sao trên người Tần Mộc vẫn có mùi rượu thoáng qua.
"Bọn họ chuốc say chàng?"
"Không có, ta không dám uống nhiều."
"Nha nhi..." Tần Mộc nhìn người trước mặt mình, luôn cảm thấy không chân thật, gọi liên tiếp mấy lần.
Liễu Nha Nhi bị gọi nóng nảy, giương nanh múa vuốt phản bác: "Tần Mộc, Tần Mộc, Tần Mộc!"
Tay nhỏ múa máy giữa không trung bị Tần Mộc nắm lại, đặt trong lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Khuôn mặt thiếu nữ trắng nõn, mềm mại, trong mắt như mang theo sương mù, khiến Tần Mộc hầu kết lăn lộn, khàn giọng nói: "Bây giờ chúng ta đã thành hôn, Nha Nhi nên gọi ta là Nha Nhi mới phải."
Nhưng nàng lại không nói gì, vui cười nhìn hắn.
Tần Mộc chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, giọng nói trầm thấp cầu xin: "Nha Nhi ngoan, gọi một tiếng phu quân có được không?"
"Tần Mộc, Tần..."
Chữ "Mộc" còn chưa nói xong, miệng nhỏ của Liễu Nha Nhi đã bất ngờ bị môi nóng phủ lên, chỉ có thể phát ra tiếng "Ừm ừm"
Gió đêm thoang thoảng, ánh nến khẽ run.
Bóng người ánh lên màn phập phồng, giọng nữ mềm mại nức nở, ngay cả không khí cũng nhiễm một màu đỏ ửng.
—Hoàn—